Bụt chùa nhà không thiêng có nghĩa là gì


“Nội soi”

Không chỉ sản phẩm công nghệ cao “made in Vietnam” kia vừa ra mắt chừng ít phút đã có phản ứng [không phải phản hồi] mà nhìn ngược lại cứ cái gì gắn mác VN là y như rằng bị soi mói, bị “giải phẫu”, thậm chí không có tì vết thì cũng bị người ta cố tìm cho bằng được một cái lỗi gì đó rất vô duyên, thậm chí chả liên quan. Tỉ như “tôi không thích chủ nhân của nó nên tôi thấy nó xấu”, để rồi sau đó là hàng loạt lời chê bai, dè bỉu, như một cuộc đánh hội đồng, nếu không thân bại danh liệt, thì cũng khó mà ngóc đầu lên được.

Một minh họa về thói xấu người Việt trên internet.

Người đẹp Nguyễn Cao Kỳ Duyên ở hải ngoại từng than khó sống vì nói gì cũng chết, không nói cũng chết. “Trót” đưa lên FB mấy ảnh đi chơi giải trí là bị la: Con mẹ này giàu sao không làm từ thiện. Phản hồi là có làm từ thiện, rồi minh chứng bằng hình là bị “chửi” tiếp: Làm từ thiện phải âm thầm, sao khoe ra, cốt PR chứ gì!

Chê là một hình thức phản biện, có thể xem như là một hành động tích cực, để cho mọi sự hoàn hảo hơn, nhưng chê cũng phải cho đúng và cho trúng, nếu quá đà thì thành thói xấu, thành bệnh di căn, hết chữa. Mà chê thì hiện tại đã trở thành một trong thói xấu phổ biến của người VN, đến mức việc chê điều gì đã được [hay bị] coi đó là chuyện bình thường. Chắc ít ai nghĩ thói quen này gây ra rất nhiều hệ lụy. “Vạch lá tìm sâu”, dìm “hàng” nhau đã gần như thành một thứ văn hóa định kiến, văn hóa chê bai không từ bất cứ cái gì của VN. Nó là biến tướng của sự đố kỵ, ganh ghét, ích kỷ… Không hài lòng bất kỳ điều gì, không muốn thừa nhận ai, không muốn ai hơn mình, mà chỉ thích phê phán, phê không được thì tìm cách “dìm”, thể hiện “cái tôi” hẹp hòi, thiển cận.

NSND Đào Trọng Khánh từng bảo tôi: Chỉ có “me xừ” Thượng Đế là không bị chê! Albert Einstein từng viết: “Những tinh thần cao cả luôn luôn gặp phải sự phản đối từ những đầu óc tầm thường”.

Hãy mở rộng giới hạn

Con người luôn khao khát sáng tạo và muốn sáng tạo phải khác biệt. Nhưng còn gì buồn hơn nhiều sáng tạo luôn bị tìm cách phủ nhận, tiêu diệt ngay khi nó vừa phát lộ ở xứ ta.

“Bụt chùa nhà không thiêng”? Không hẳn vậy. Mà là vì thói xấu không muốn ai hơn mình, khi thấy ai làm được gì, nhất là những việc từ trước tới giờ không ai dám thực hiện, hay những việc không theo đường mòn thói quen, những sáng tạo mới mẻ…, thì bằng mọi cách chê, không thừa nhận, thậm chí hủy diệt nó từ trứng nước. Ừ, thì lần đầu tiên VN có hàng công nghệ cao, chứng tỏ sức sáng tạo và trí tuệ người Việt đâu đến nỗi kém cỏi, có thể “sánh ngang với các cường quốc năm châu”. Ừ, thì có thể nó có chất lượng chưa bằng vai phải lứa với cùng chủng loại của các cường quốc công nghệ cao, các tập đoàn “có sừng có mỏ” danh tiếng, nhưng tại sao không khuyến khích, khích lệ và động viên, như một sự thân thiện để chào mừng một thành công của người VN nói chung, mà lại huy động cả một lực lượng hùng hậu là truyền thông “đánh” hội đồng, gần như là tẩy chay nó? Lại còn gán cho nó khá nhiều “lỗi”, từ lỗi “ăn xin” đến lỗi “ăn cắp”, thậm chí miệt thị bằng cách gọi tên nó bằng tiếng lóng khiếm nhã về giới tính.

Tại sao không ai nghĩ, sản phẩm “Made in Vietnam” sẽ là một bước hạn chế sản phẩm cùng loại nhập vào VN, tiết kiệm lượng ngoại tệ nhập hàng, mà quan trọng nhất, nếu sản phẩm được người Việt tin dùng, thì đây là một cách giải quyết công ăn việc làm của bao nhiêu người, lợi nhuận thu về là của người Việt hưởng. Tại sao không tìm những ưu điểm để động viên, để cùng tìm giải pháp tích cực cho hoàn thiện hơn, lại đi so sánh với bên ngoài, để phủ nhận những gì gọi là “made in Vietnam”? Rồi “đánh” cho sập luôn, bất chấp những thiệt hai. Chẳng phải “Bụt chùa nhà không thiêng” mà là tính xấu không thích người “đồng bào” mình lại hơn mình, nên phải làm sao xóa bỏ hình ảnh đi mới hả dạ.

Văn hóa chê của người Việt tưởng chừng chỉ là thói xấu trong tính cách, nhưng hệ lụy phát sinh lại làm cho xã hội kém phát triển nếu cứ để văn hóa chê này lộng hành ở mọi mặt trong đời sống cộng đồng. Chính cái văn hóa chê này mà làm thui chột đi những sáng tạo, sáng kiến, phát minh tiến bộ, hiện đại, kìm hãm những tài năng của đất nước.

Thiết nghĩ trong mỗi cá nhân chúng ta, cũng nên “uốn lưỡi” nhiều lần trước khi mở miệng chê điều gì, chê ai…, để “Bụt chùa nhà phải thiêng hơn Bụt chùa người”.

[Theo Lao động]

Vấn đề không phải tại cha mẹ không hiểu hay không dạy được, chỉ là vì “bụt chùa nhà không thiêng”, đa số con trẻ thường nghe và làm theo lời thầy cô mà thôi.

Cảm thấy bất lực

Vợ chồng bạn tôi đều là giảng viên ở một trường đại học tại Hà Nội nhưng suốt ngày than phiền và thấy bất lực trong việc dạy hai con, đứa lớn 10 tuổi, đứa nhỏ 8 tuổi.

Dù bạn tôi dành rất nhiều thời gian chăm sóc con, cũng như thường xuyên lên mạng tìm hiểu thông tin để dạy con sao cho hiệu quả, vậy mà hai đứa trẻ vẫn thường nói: “Mẹ dạy không giống cô. Cô giảng bài mới đúng, chứ bài mẹ bày chẳng đúng đâu!”. Với bọn trẻ, cô giáo ở trường là nhất.

Đó là chưa kể các môn học kỹ năng. Mỗi tuần bạn tôi đưa con đến hồ bơi và dạy con bơi, nhưng ba tháng nay bé vẫn chưa bơi được.

Giải pháp cuối cùng là anh chị cho con đến trung tâm để huấn luyện viên môn bơi dạy kèm. Chỉ trong vòng 10 ngày, hai bé nhà anh chị đều biết bơi đúng kỹ thuật.

Rồi anh lại kể về chuyện dạy con biết chào hỏi và nói chuyện lễ phép với người lớn. Được hôm trước, hôm sau thì đâu lại vào đó. Nhưng chỉ cần nhờ cô giáo nhắc nhở khéo là về hai cu cậu chấp hành răm rắp.

Chuyện đánh răng và giữ gìn vệ sinh trước khi đi ngủ cũng thế. Ba mẹ dạy bảo hết hơi nhưng hai cu cậu chỉ đánh răng qua loa, đại khái. Rửa tay thì lúc nhớ lúc quên. Lau mặt thì qua quýt cho có...

Thế mà chỉ cần nhờ bác sĩ nha khoa nhắc mấy câu là về anh bảo em cùng nhau nghiêm chỉnh thực hiện. Cậu em còn khuyên mẹ: “Mẹ nhớ đánh răng cho kỹ kẻo sâu ăn hết là không có răng để ăn cơm đâu!”.

Sao cha mẹ lại khó bảo con?

Thực tế nhiều cha mẹ có trình độ và trẻ tiếp thu tốt nhưng hiệu quả giáo dục ở gia đình nhiều lúc lại không như mong muốn. Nguyên nhân cho tình trạng này, một phần là do cha mẹ thiếu kỹ năng sư phạm.

Đây là nguyên nhân cơ bản mà không phải bậc cha mẹ nào cũng có. Không phải cứ là giảng viên, thạc sĩ, tiến sĩ thì sẽ dạy con tốt.

Quan trọng là cha mẹ cần nắm được đặc điểm tâm lý của từng đứa trẻ, biết lựa chọn phương pháp dạy phù hợp với trẻ ở từng độ tuổi.

Phần lớn cha mẹ thường dạy trẻ kiểu truyền kinh nghiệm, người lớn biết thế nào thì dạy thế đó, miễn kết quả đúng là được.

Một lý do khác khiến cha mẹ gặp khó khăn khi dạy con là vì sức mạnh của sự ám thị. Đối với trẻ, trường học và thầy cô ở trường, bác sĩ ở phòng khám, huấn luyện viên ở trung tâm huấn luyện... là những hình mẫu đặc biệt, thường “luôn luôn đúng”. Đôi khi trẻ quan niệm việc học quan trọng nhất là ở trường, còn việc cha mẹ dạy vẫn là phụ.

Đối với trẻ, những người có chuyên môn sẽ làm cho trẻ tin tưởng và tự giác tuân theo. Vì thế, mới có chuyện khi tiếp thu trẻ thường nghiêng về thầy cô hơn là cha mẹ.

Đặc biệt, đối với trẻ ở độ tuổi tiểu học, các em dễ bị ám thị mạnh mẽ bởi thầy cô, mỗi bài giảng, mỗi lời nói của thầy cô đều có sức mạnh trong học tập và trong đời sống của trẻ.

Thậm chí, ngay cả với những chuẩn mực, nhiều trẻ nghiêng về nhà trường hơn là cha mẹ [chẳng hạn trẻ hay so sánh: ba mẹ dạy chưa đúng, cô giáo bảo con làm thế này, mẹ nói không giống cô...].

Hệ quả là dù cha mẹ có thuyết phục, có răn đe, trách phạt thì trẻ cũng khó được thuyết phục hơn so với thầy cô của trẻ ở trường.

“Nói phải củ cải cũng nghe”!

Muốn những lời dạy bảo của mình thật sự có trọng lượng, cha mẹ cần tôn trọng suy nghĩ và ý kiến của con trẻ.

Trong quá trình trưởng thành, ý thức tự chủ của trẻ ngày càng mạnh và sẽ dần dần hình thành chính kiến của mình. Vì thế, gia đình cần giảm dần sự quản lý, áp đặt dành cho trẻ.

Hằng ngày nên ít nói những lời chỉ trích trẻ, thay vào đó nên nói chuyện với trẻ bằng cách đưa ra ý kiến cùng trao đổi để trẻ thấy hợp lý mà làm theo, tạo bầu không khí bình đẳng, dân chủ trong gia đình. Khi được trao đổi thoải mái, trẻ sẽ tìm tòi, phát hiện và phát huy trí sáng tạo, độc lập của mình.

Cha mẹ cũng không nên dạy trước mà chỉ nên củng cố, hệ thống giúp trẻ nắm vững kiến thức, kỹ năng. Để là bạn đồng hành của trẻ, cha mẹ đừng quá ôm đồm. Xã hội đã có sự phân công lao động, cha mẹ cũng nên tin tưởng vào vai trò đảm trách của thầy cô, huấn luyện viên, bác sĩ.

Trong gia đình khi dạy trẻ cần có sự phân công thống nhất. Bởi một trong những lý do trẻ khó nghe theo cha mẹ là vì cách giáo dục của cha mẹ thiếu nhất quán, bất đồng khiến trẻ lúng túng không biết theo ai mới đúng.

Để “dạy” trẻ hiệu quả, phụ huynh cần chú ý một nguyên tắc rất quan trọng là hiểu trẻ: hiểu nhu cầu, tính cách, mức độ nhận thức, phương pháp dạy phù hợp với lứa tuổi...

Mỗi đứa trẻ khác nhau, có cách tác động giáo dục khác nhau. Trẻ nhỏ hiểu vấn đề đều rất cụ thể, cảm tính, không thích lý giải, thuyết phục dài dòng. “Nói phải” cho trẻ nghe và hành động theo là một nghệ thuật.

NGUYỄN VĂN CÔNG

Tiếng ViệtSửa đổi

Cách phát âmSửa đổi

IPA theo giọng Hà Nội Huế Sài Gòn Vinh Thanh Chương Hà Tĩnh
ɓṵʔt˨˩ ʨṳə˨˩ ɲa̤ː˨˩ xəwŋ˧˧ tʰiəŋ˧˧ɓṵk˨˨ ʨuə˧˧ ɲaː˧˧ kʰəwŋ˧˥ tʰiəŋ˧˥ɓuk˨˩˨ ʨuə˨˩ ɲaː˨˩ kʰəwŋ˧˧ tʰiəŋ˧˧
ɓut˨˨ ʨuə˧˧ ɲaː˧˧ xəwŋ˧˥ tʰiəŋ˧˥ɓṵt˨˨ ʨuə˧˧ ɲaː˧˧ xəwŋ˧˥ tʰiəŋ˧˥ɓṵt˨˨ ʨuə˧˧ ɲaː˧˧ xəwŋ˧˥˧ tʰiəŋ˧˥˧

Tục ngữSửa đổi

bụt chùa nhà không thiêng

  1. Cái gì mình quen mãi thì không quý.

Mục từ này được viết dùng mẫu, và có thể còn sơ khai. Bạn có thể viết bổ sung.
[Xin xem phần trợ giúp để biết thêm về cách sửa đổi mục từ.]

Video liên quan

Chủ Đề