Xú nam nhân là gì

Nha đầu xuất phát từ chữ 丫頭 trong Hán ngữ. Nha [丫] có nghĩa là “chỗ xòa ra ở phần trên của vật gì đó”; còn đầu [頭] là “đầu tóc, đầu người”.

Ngày xưa, đầu của trẻ gái thường cột tóc trái đào, rẽ sang hai bên, nên chúng thường được gọi là nha đầu. Trong bài Kí tặng Tiểu Phiền [寄贈小樊] của Lưu Vũ Tích đời Đường có câu: Hoa diện nha đầu thập tam tứ [花面丫頭十三四]. Có người dịch câu này là “Em gái tuổi mười ba mười bốn mặt đẹp như hoa”. Nghe cũng hay, song dịch như thế là chưa chính xác, vì chẳng có bông hoa nào cả. Ngày xưa, phụ nữ thường trang trí hoa văn trên mặt nên được gọi là hoa diện. Nhiều bài thơ cổ cũng đã đề cập đến kiểu trang trí này, về sau hoa diện phát triển thành phong cách trang điểm gây ấn tượng mạnh hoặc thành kiểu trang điểm trên khuôn mặt trắng, đặc biệt là trong Việt kịch [粤剧], tức Kinh kịch nói tiếng Quảng Đông [Cantonese Opera].

Nha đầu còn là từ dùng để chỉ người giúp việc nữ trẻ tuổi thời phong kiến. Ngày xưa, tùy trường hợp, người ta còn dùng những từ tương tự như nha hoàn [丫鬟], thị nữ [侍女], tì nữ [婢女] hoặc cách gọi từ điển cố, văn chương như mai hương [梅香] - tên của cô gái, thường dùng trong Kinh kịch; ni tử [妮子] - xuất phát từ quyển Cao Tổ hoàng đế Lý thị truyện trong Tân ngũ đại sử [新五代史] do Âu Dương Tu thời Bắc Tống biên soạn; sử nữ [使女] - trong hồi thứ 36 của Nho lâm ngoại sử [儒林外史], một tiểu thuyết của Ngô Kính Tử thời nhà Thanh; riêng cách gọi thanh y [青衣] hay chính đán [正旦] dùng để chỉ người nữ giúp việc trong Kinh kịch Trung Quốc.

Từ nha đầu có những giá trị biểu cảm khác nhau. Cách gọi này có thể dùng để chỉ cô bé [nói chung], hoặc là tiếng thân mật mà cha mẹ dùng để gọi con gái, bậc trưởng bối tỏ vẻ thương yêu trẻ gái; đôi khi còn là cách bạn trai gọi cô gái nào đó hoặc do bạn bè gọi nhau. Trong trường hợp này, nha đầu thường có nghĩa là cô bé xinh đẹp, dễ thương.

\n

Tuy nhiên, nha đầu còn là tiếng khinh miệt đối với người con gái. Nha đầu phiến tử [丫頭片子] là cô bé hoặc cô gái ngốc nghếch; hoàng mao nha đầu [黃毛丫頭] là cô bé ngốc nghếch; xú nha đầu [醜丫頭] là cô gái xấu xí; dã nha đầu [野丫頭] là cô gái ngang ngược, quê mùa hoặc lanh chanh, nghịch nhộn [hoyden]…

Ở Việt Nam, ngoài nha đầu còn có cách gọi khác là a đầu, tương tự như vậy, nha hoàn còn được gọi là a hoàn.

Xin chú ý!! Các bạn đang đọc truyện trong mục ĐÃ NGỪNG ĐĂNG hoặc TẠM NGỪNG ĐĂNG. Truyện có thể sẽ không có chương tiếp trong thời gian dài hoặc không được làm tiếp nữa.

 08.08.2018, 10:48

Ngày tham gia: 08.08.2018, 10:25
Tuổi: 22
Bài viết: 6
Được thanks: 3 lần
Điểm: 20.17

 [Đam mỹ - Cổ đại] Xú nam nhân, đứng lại cho bổn vương! - Loạn Âm Phiêu - Điểm: 23

Đang tải Player đọc truyện...

Tốc độ đọc truyện: - 0.90x +

[Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện]

- Tên: Xú nam nhân, đứng lại cho bổn vương
- Tác giả: Loạn Âm Phiêu
- Edit & up: Renii / ARMY.is.got.no.jams [Bản QT này đã được chuyển nhượng lại và hiện đang edit]
- Nguồn QT: nhà Gekkabijin

--- ------ --------

[u]Chương 1: Ban đêm gió lớn
[/u]

Ban đêm, trăng lên cao, là lúc thích hợp làm những chuyện xấu. Tại Nhan phủ xa hoa, gia chủ vẫn đang ở trong, ban đêm xuống làm cho bóng đen càng thêm quỷ dị như ẩn như hiện.

Nhan gia chính là thiên Trung Quốc, nối danh của một đại tộc, nếu như hỏi Nhan gia có bao nhiêu, có nhiều phú [?], thực thì không ai biết. Người bình thượng chỉ biết dùng “ Quan có thể văn võ, thương có thể thông quốc “. [Chữ bát [八] để hình dung].

Trong bóng tối, Long Cách Uyên một thân mang hắc cấm bào cực nhanh. Ánh mắt y chợt lóe sáng sắc bén trong bóng tối. Nhìn xem, kiến trúc ở Nhan phủ, thân là một vương gia, trong nội tâm y cũng không khỏi kinh ngạc cảm thán vài phần.

Nhan phủ to lớn, cao ngất, xinh đẹp như tranh vẽ, khắp nơi kinh tâm, khắp nơi ích thần [?].

Nước suối róc rách, dây leo bám đầy cột đình nghỉ mát, khắp nơi xin đẹp, khắp nơi tràn ngập xanh biếc.

Hồ nước trong xanh tĩnh lặng. Bên cạnh bờ là cây cỏ mọc lên và dây leo lâu năm, đèn nước đầy đủ nhà cửa xa hoa. Vật liệu đá xếp thành núi cảnh. Ven hồ, gặp đình nghỉ mát, sương mù mông lung, lầu các thấp thoáng ẩn hiện gần đó.

Tiếng đàn u nhã [?] lâu dài, tinh tế như tơ, giống như tiên cảnh Diệu Âm [?], âm thanh tiếng đàn chậm rãi tràn ra bên ngoài lầu các.

Nghe được tiếng đàn, Long Cách Uyên hướng lầu các phát ra thanh âm, có chút lộ ra sức quyến rũ mười phần dáng tươi cười. Dung nhan của y phải nói là tuyệt mỹ, tuyệt đối không có nhu nhược, nụ cười tà mị, lại không chính đáng gì. Thân hình y cao gầy, lại không chỉ… mà còn mỏng. 

3000 tóc đen dài và qua eo, sợi tóc mềm dẻo, xinh đẹp như gấm, ruy băng được tinh chế màu vàng và buộc tóc lên cao.

Hai hàng lông mày như nước sơn, tiệp [mi mắt] nhanh nồng đậm, đôi mắt phương, cho người ta có cảm xúc là “một tấc làn thu thủy” [chỉ ánh mắt long lanh của người con gái đẹp] , nhưng cảm giác lại không nhiều.

Một thân mang hắc cẩm bào cao quý nghiêm nghị, đột nhiên vạt áo trước phiêu dật, càng phụ trợ cho y tuyệt hoa có tư thế.

Quay đầu quan sát bốn phía một phen, xác định là không có thủ vệ đi theo, bước chân nhẹ nhàng lặng lẽ tiếp cận lầu các khi nãy y hướng nhìn.

Những ngày gần đây bộn bề trong triều chính, trong nhà thê thiếp lại quấn lấy cảm thấy ngợp muốn chết, với lại gần đây Vạn Hoa lầu mới đứng tên đầu bảng. Đại mỹ nhân kia hứa tối nay hầu hạ, không biết trang phục mỹ nhân kia ra sao. Đã mấy tháng không cùng đại mỹ nhân đã có chồng này hung hăng yêu thương rồi.

Nghe tiếng đàn mỹ diệu kia, chính mình giống như có lẽ đã sờ được đôi tay trắng nõn tinh tế kia.

Long Cách Uyên nghĩ đến đây, trong tâm lại có luồng cảm giác cực kì ngứa ngáy khó nhịn. hận không thể đem mỹ nhân này áp xuống yêu thương một phen.

Rất nhanh Long Cách Uyên tiếp cận được lầu các. Xung quanh lầu các bị một mảnh màu đen ảm đạm vây quanh, nhưng bên trong lại có ngọn đèn dầu lắc lư.

Tiến tới trước cửa lầu các, trước khi bước vào trong còn không quên nhìn xung quanh xem xét một phen.

Bước vào trong phòng, Long Cách Uyên có một chút sửng sốt. Chỉ thấy Hứa đại mỹ nhân – Hứa Như Khói [giữ nguyên tên :v], thần thái thong dong, an ổn mà ngồi nhìn đàn.

Một thân lụa hồng nhạt, mỏng phủ thân, bên trong vậy mà không có xiêm mang, đem bộ dạng lồi lõm phơi bày ra. Đã thế còn có chút cố ý phơi bày, cái kia vốn là dáng người nóng bỏng [?] , lại càng làm thêm xung quanh có phần nóng bức.

Hứa Như Khói dời ánh mắt ngước lên nhìn Long Cách Uyên, hai con ngươi nhộn nhạo  không dấu vết, đôi môi đỏ tươi, có chút cười khẽ. Chậm rãi đứng dậy, lắc lư cái eo nhỏ, tiến đến Long Cách Uyên.

Long Cách Uyên một bộ dạng tuấn mỹ, cao quý uy phong, tư thế hiên ngang, có một không hai được trời ban cho. Như vậy, một nam tử tuấn mỹ cớ sao lại không thể để nàng si mê yêu say đắm chứ. Dù chính mình đã có phu quân, nàng vẫn không có cách nào kháng cự nam nhân này mị hoặc chính bản thân.

“Cách Uyên tiếu Vương gia! Ngươi thế nào giờ mới đến? Như Khói đều nhớ ngươi muốn chết!” Hứa Như Khói mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng thanh thoát êm tai.

Long Cách Uyên nhìn nàng đến gần mình mà dang hai tay ra ôm lấy, rồi miệng khẽ cười nói “Như Khói tối nay ăn mặc như vậy thật đúng là vũ mị đến cực điểm, thực mê người”.

Hứa Như Khói tiếp tục cười quyến rũ, duỗi tay ra ôm lấy cổ y, “Như Khói lần này biết cách ăn mặc còn không phải vì ngươi đi?”

Long Cách Uyên thoải mái cười lớn, “Chúng ta còn chờ gì nữa?”

Long cách uyên nói xong, nhấc chân xoải bước bước về phía Cầm đài. Đưa tay vung tay áo, liền đem đàn quý đẩy rơi xuống bàn. Sau đó đem đại mỹ nhân trong ngực áp xuống bàn. Hai bàn tay hướng tới nơi gồ lên rõ sờ nắn. Cách lụa mỏng hai ngọn núi, xúc cảm càng thêm trơn trượt. Chỉ là nhẹ nhàng vân vê nàng chợt ngâm lên tiếng. Toàn thân bắt đầu vặn vẹo không ngừng, tựa hồ là mời gọi y tiến tới.
Long Cách Uyên nghe thấy âm thanh hấp dẫn phát ra từ nàng thì thân thể rạo rực không yên. Lập tức hóa thành thú mà tiến nhanh về nàng “ăn” ngấu nghiến.

--- ------ ------ ---

. Dài :v Tới chương kia hơn 3000 chữ TvT Ủng hộ tui đi mấy thím.
. Có thể vào wattpad tìm tên truyện [..] của tui là Renii đăng nha, mới edit xong 5c rồi đăng lên đó luôn  :-D

Đã sửa bởi Renii lúc 13.08.2018, 11:42.

2 thành viên đã gởi lời cảm ơn Renii về bài viết trên: Snow cầm thú HD, shirochan

 08.08.2018, 12:39

Ngày tham gia: 10.06.2014, 13:02
Bài viết: 8196
Được thanks: 6959 lần
Điểm: 10.59

 Re: [Đam mỹ] Xú nam nhân, đứng lại cho bổn vương! - Điểm: 2

Chào bạn, phiền bạn bổ sung thêm phần giới thiệu trên đầu truyện hộ mình, ghi rõ tên truyện, tên tác giả, editor, độ dài truyện, thể loại truyện và nguồn, văn án [nếu có] trên đầu topic hộ mình, và bổ sung tên tác giả trên tiêu đề nhé. Cám ơn!

Đọc thêm quy định đăng bài ở đây: viewtopic.php?f=180&t=389948

1 thành viên đã gởi lời cảm ơn Snow cầm thú HD về bài viết trên: Renii

 13.08.2018, 11:52

Ngày tham gia: 08.08.2018, 10:25
Tuổi: 22
Bài viết: 6
Được thanks: 3 lần
Điểm: 20.17

 Re: [Đam mỹ - Cổ đại] Xú nam nhân, đứng lại cho bổn vương! - Loạn Âm Phiêu - Điểm: 21

Đang tải Player đọc truyện...

Tốc độ đọc truyện: - 0.90x +

[Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện]

Chương 2: Mãng phu trở về.

Nhan Thất Dạ, một thân mang lam cẩm bào, bày ra bộ dáng người cao ngất. Hắn - nhị thiếu gia Nhan gia, tuy nhiên võ công cao cường, tính cách lại táo bạo.

Giờ phút này, hắn vừa làm xong nhiệm vụ mà Thành đại ca giao cho, lần này hành động rất gian nan, trong lòng lại nhớ trong nhà còn có thê tử, cấp tốc xử lí tốt công việc thật nhanh, ra roi thúc ngựa theo bích trúc Sơn Trang chạy về.

Vừa đến lầu các, hắn bị âm thanh mĩ miều đứt quãng truyền ra. Nhan Thất Dạ trong đầu hiện ra vô số hình ảnh dâm uế. Trong nội tâm lập tức dấy lên ngọn lửa tức giận mãnh liệt, trong tay cầm chắc bảo kiếm, sau đó sải bước đến một cước đá bay cửa phòng.

Trong phòng cảnh xuân lộ rõ dần, chỉ thấy một nam một nữ không một mảnh vải trên thân, đang gắt gao dây dưa cùng một chỗ. Thê tử của chính mình lại không một tia kháng cự mà mở rộng hai chân, vô cùng vui mừng mà phun ra nuốt vào cái kia của nam nhân.

Mà dâm nam kia tựa hồ có chút cao hứng, lập tức chính mình xông thẳng vào, lại còn không đình chỉ động tác đầy hông. Hơn nữa còn mãnh liệt khiến cho dâm nữ kia chỉ biết ai ai nha nha.

Nhan Thất Dạ nhìn hình ảnh dơ bẩn này chịu không nỗi, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, toàn thân run rẩy, nhất thời tay chân không có phản ứng. Nhưng mà lúc này hắn lại thấy, dâm nam kia lộ vẻ mặt sảng khoái, tựa hồ vui vẻ mới được nếm qua mĩ vị.

Trong lồng ngực ác khí lập tức hóa thành phẫn nộ, gầm rú: “Khá lắm dâm nam tiện nữ, hôm nay không thể không giết các ngươi”.

Long Cách Uyên đang ôm mỹ nhân cố gắng lay động, lập tức chính mình sắp phóng thích ai ngờ cửa lại bị đá văng.

Trong lòng bản thân phi thường bối rối, nhưng thân thể khát vọng lại càng thêm mãnh liệt. Trong nội tâm quét ngang, đem nữ tử đang hoảng loạn đè lại, sau đó bắt đầu mãnh liệt tấn công, như thế nào cũng phải thõa mãn bản thân rồi có gì nói sau.

Cuối cùng cũng phóng thích, rốt cục cũng thoải mái mà hít ngụm khí. Khẽ liếm mối, thầm nghĩ trong lòng, thật là thoải mái ah~!

Nhưng không đợi y thõa mãn hoàn toàn, đột nhiên hướng đến y một đường kiếm. Vội vàng đem bảo bối rút ra, rồi nghiêng người tránh né một cú trí mạng.

Hứa Như Khói bây giờ đã bị dọa hồn bay phách tán, ngây ngốc ở trên mặt đất mà nhìn hắn. Trượng phu của nàng cực kì tin tường, cử chỉ thô tục, tính cách bạo ngược, võ công cao cường. Xem ra, lần này chính mình chết chắc.

Long Cách Uyên rõ ràng là võ công không thấp, nhưng bây giờ một thân xích lõa, trong tay lại vừa không có vũ khí. Mà Nhan Thất Dạ lực lớn vô cùng, ra tay mà mang theo gió, mỗi lần ra tay đều muốn đâm vào chỗ yếu hại của y.

Cho nên nhất thời Long Cách Uyên đang ở thế hạ phong. Không có cách nào hoàn thủ, chỉ còn có cách né tránh đường kiếm hung tàn kia. Hơn 100 hiệp qua đi, Nhan Thất Dạ hai mắt phẫn nộ trợn nhìn Long Cách Uyên, vô cùng hung ác đâm ra một đường kiếm.
Long Cách Uyên chỉ cảm thấy bắp đùi rắn chắc bị đâm một nhát, đau nhức kịch liệt truyền tới liền ngã trên mặt đất. Vừa định đứng dậy, bị hắn đâm thẳng vào vai phải, phẫn nộ tới tận xương nhìn Long Cách Uyên. Kịch liệt đau nhức, hoa mắt choáng váng đầu, tựa hồ có đầy tinh quang đến rồi đi.

“Ách, hỗn đãn! Ngươi dám đối đãi với bản vương như vậy, bổn vương muốn tru di cửu tộc nhà ngươi” Long Cách Uyên phẫn nộ mà gào to.

Chính mình là người thế nào, là vương gia của Thiên Trung Quốc, chỉ là ngủ chưa hết đêm với lão bà hắn, mà hắn hướng y dám đồi đãi như vậy. Nhất định phải tru di cửu tộc nhà hắn, nhất định.

Nhan Thất Dạ, rút kiếm về, hai mắt đỏ thẫm mà bước tới nhìn xuống dâm nam trước mặt hắn. Vương gia cái gì, bất quá cũng chỉ là là hoa hoa công tử, hái hoa lãng tử, quần là áo lượt của hoàng tộc mà thôi.

Chính mình đã bái kiến hắn, tuy nhiên trước kia không cùng hắn tiếp xúc qua, nhưng là ở bên ngoài lăn lộn, trong kĩ viện chí ít chính mình cũng không biết. Huống chi là hoa tâm Vương gia nổi danh là phong lưu. Chỉ là không nghĩ tới, y cư nhiên lại cùng lão bà mình làm cái loại chuyện này.

Nhan Thất Dạ càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng đau đầu. Vươn tay liền túm lấy tóc của Long Cách Uyên, kéo đến trước mặt mình, vô cùng phẫn hận mà nói “Ngươi thậm chí lão bà của ta cũng dám ngủ, ta làm sao lại không thể đối xử với ngươi như vậy?”
Búi tóc của Long Cách Uyên bị kéo, truyền đến đau đớn, nội tâm vừa xấu hổ vừa tức giận thực sự. “Ngươi cái dân đen, bổn vương chịu ngủ với lão bà người là cho ngươi mặt mũi rồi”.

Lão tử chịu ngủ với lão bà hắn, tức là chứng minh lão bà hắn có sức quyến rũ. Đồ mãng phu, không bận tâm thân phận mình, còn hướng tới y đâm nhát kiếm còn chưa nói, hiện tại còn nắm búi tóc của y. Chính mình thì khi nào đã làm trò cười cho thiên hạ? Loại sỉ nhục này, loại xấu hổ này, ngày sau nhất định phải tìm trở về, sau đó hung hăng tra tấn hắn, khát vọng hắn.

Chủ Đề