Lúc ấy trong nhà đã tối bưng mị rón rén bước lại
ĐỌC HIỂU (3,0 điểm)Đọc đoạn trích: Chiến tranh đã tắt cuối con đường Cau vẫn rụng vào những chiều thương nhớ Bầy sẻ nâu đã bao mùa sinh nở Con đã về, mẹ có thấy con không? Cỏ đã lên mầm trên những hố bom Ôi Tổ quốc lại một lần đứng dậy Gió thổi suốt bốn nghìn năm và mẹ Nước mắt đầy trên những vết nhăn … Có tiếng gà gọi mẹ góc vườn xa Con vẫn thế hò reo chùm khế ngọt Cau lại trổ mẹ ơi cau sẽ bổ Trong cơn mê tiếng trẻ nói vang nhà Chiến tranh qua rồi và mãi mãi con tin Con không chết, con chỉ không lớn nữa Và con sống suốt đời mười tám tuổi Như buổi chiều chào mẹ con đi. (Trích Thư gửi mẹ, Nguyễn Quang Thiều, Theo Những người lính của làng, NXB Quân đội Nhân dân, 1996) Thực hiện các yêu cầu sau: Câu 1.(0,5 điểm) Xác định phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong đoạn trích trên. Câu 2.(0,5 điểm) Anh/chị hiểu như thế nào về hai dòng thơ “Cỏ đã lên mầm trên những hố bom/ Ôi Tổ quốc lại một lần đứng dậy”. Câu 3.(1,0 điểm) Chỉ ra và nêu tác dụng của những hình ảnh mà nhân vật trữ tình đã kể qua khổ thơ: Có tiếng gà gọi mẹ góc vườn xa Con vẫn thế hò reo chùm khế ngọt Cau lại trổ mẹ ơi cau sẽ bổ Trong cơn mê tiếng trẻ nói vang nhà Câu 4.(1,0 điểm) Thông điệp sâu sắc nhất mà anh/chị rút ra từ đoạn thơ trên? Vì sao? LÀM VĂN (7,0 điểm)Câu 1 (2,0 điểm) Từ nội dung đoạn trích ở phần Đọc hiểu, anh/chị hãy viết một đoạn văn (khoảng 200 chữ) về Tổ quốc lại một lần đứng dậy trong đại dịch Covid -19. Câu 2 (5,0 điểm) “Lúc ấy đã khuya. Trong nhà ngủ yên thì Mị trở dậy thổi lửa. Ngọn lửa bập bùng sáng lên, Mị lé mắt trông sang thấy hai mắt A Phủ cũng vừa mở, một dòng nước mắt lấp lánh bò xuống hai hõm má đã xám đen lại. Nhìn thấy tình cảnh như thế, Mị chợt nhớ lại đêm năm trước, A Sử trói Mị, Mị cũng phải trói đứng thế kia. Nhiều lần khóc, nước mắt chảy xuống miệng, xuống cổ, không biết lau đi được. Trời ơi, nó bắt trói đứng người ta đến chết, nó bắt mình chết cũng thôi, nó bắt trói đến chết người đàn bà ngày trước cũng ở cái nhà này. Chúng nó thật độc ác. Cơ chùng này chỉ đêm mai là người kia chết, chết đau, chết đói, chết rét, phải chết. Ta là thân đàn bà, nó đã bắt về trình ma nhà nó rồi thì chỉ còn biết đợi ngày rũ xương ở đây thôi… Người kia việc gì mà phải chết thế. A Phủ… Mị phảng phất nghĩ như vậy. Đám than đã vạc hẳn lửa. Mị không thổi, cũng không đứng lên. Mị nhớ lại đời mình. Mị lại tưởng tượng như có thể một lúc nào, biết đâu A Phủ chẳng đã trốn được rồi, lúc ấy bố con Pá Tra sẽ bảo là Mị đã cởi trói cho nó. Mị liền phải trói thay vào đấy. Mị phải chết trên cái cọc ấy. Nghĩ thế, trong tình cảnh này, làm sao Mị cũng không thấy sợ… Lúc ấy, trong nhà đã tối bưng. Mị rón rén bước lại, A Phủ vẫn nhắm mắt. Nhưng Mị tưởng như A Phủ đương biết có người bước lại… Mị rút con dao nhỏ cắt lúa, cắt nút dây mây. A Phủ cứ thở phè từng hơi, không biết mê hay tỉnh. Lần lần, đến lúc gỡ được hết dây trói ở người A Phủ thì Mị cũng hốt hoảng. Mị chỉ thì thào được một tiếng “Đi ngay…” rồi Mị nghẹn lại. A Phủ bỗng khuỵu xuống, không bước nổi. Nhưng trước cái chết có thể đến nơi ngay, A Phủ lại quật sức vùng lên, chạy. Mị đứng lặng trong bóng tối. Rồi Mị cũng vụt chạy ra. Trời tối lắm. Mị vẫn băng đi. Mị đuổi kịp A Phủ, đã lăn, chạy, chạy xuống tới lưng dốc, Mị thở trong hơi gió thốc lạnh buốt: – A Phủ cho tôi đi. A Phủ chưa kịp nói, Mị lại nói: – Ở đây thì chết mất. A Phủ chợt hiểu. Người đàn bà chê chồng đó vừa cứu sống mình. A Phủ nói: “Đi với tôi”. Và hai người lẳng lặng đỡ nhau lao chạy xuống dốc núi.” (Trích Vợ chồng A Phủ – Tô Hoài, Ngữ văn 12, tập Hai, NXB GDVN, 2016, trang 14) Cảm nhận của anh/chị về nhân vật Mị trong đoạn trích trên. Từ đó nhận xét về tư tưởng nhân đạo của nhà văn Tô Hoài. Yêu cầu cụ thể:
|