Hướng dẫn những tháng ngày chỉ muốn rong chơi

Những Tháng Ngày Chỉ Muốn Rong Chơi

Có đôi lúc trong cuộc sống này, bạn cảm thấy ngột ngạt và nhàm chán bởi vòng xoáy cơm áo gạo tiền. Guồng quay của mưu sinh khiến bản thân quên bẵng đi những khao khát và ước muốn riêng cho bản thân. Tháng ngày tuổi trẻ trôi qua cùng những bất an và thiếu thốn những trải nghiệm bên ngoài thế giới rộng lớn. Phước Huy can đảm hơn tất cả, chọn cho mình một tuổi trẻ thật khác. Xách ba lô lên đường và tận hưởng những cuộc vui trong chuyến hành trình rong chơi ấy.

“Sống thì nghĩ nhiều, nhưng rong chơi thì phải đơn giản. Nhiều khi tôi cũng thấy đôi chân của mình ham rong chơi thật, đã đi, là đi mãi.”

Mỗi người có một cách rong chơi khác nhau. Như Phước Huy, anh rong chơi đơn giản chỉ để bớt cô đơn, có thêm bạn bè và tạm quên một thứ gì đó (một ai đó). Rong chơi để làm nên ý nghĩa cho hành trình thanh xuân của mình.

Mỗi chuyến đi đều ẩn chứa rất nhiều kỉ niệm. Để thấy thương những mảnh đời còn nhiều gian khổ nơi vùng cao khốn khó, vẻ chân chất thật thà cùng nụ cười hiền hậu của người dân lao động, hay lòng can đảm dám từ bỏ sự ổn định nơi thành phố hiện đại để đến một vùng đất mới hoang sơ còn nhiều thiếu thốn. Từng bước chân trên mọi nẻo đường ghi dấu những giọt mồ hôi đổ xuống nhưng cũng lắm niềm vui giản dị khi nhận thấy bản thân đã trở nên kiên cường hơn sau tất cả. Trưởng thành hơn sau những va vấp, giàu tình cảm hơn khi gặp được những tâm hồn đồng điệu.

“Đâu phải ở đời gặp nhau là dễ. Đâu phải gặp nhau là sẽ yêu nhau. Mà đâu phải ai yêu nhau cũng được ở cạnh nhau. Đó, hạnh phúc luôn ở lưng chừng núi như thế đó, không quý không thương sao đặng…”

Trái tim bạn sẽ được dịp nhảy nhót theo từng nẻo đường , cùng trải lòng với những cảm xúc tự do như cơn gió không có điểm dừng. Bản nhạc lòng với nhiều cung bậc vui buồn đan xen được tấu lên đưa đẩy cảm xúc nồng nhiệt của tuổi trẻ lên cao trào. Để rồi nhận ra sau những thất bại và đổ vỡ, con người ta cần học cách đứng dậy để đi tiếp, chứ đừng dừng lại và ngã gục.

“Tôi đã tự học được cách chạm đáy của nỗi đau. Khi mà đau thì chẳng đau thêm được nữa, buồn thì chẳng buồn thêm được nữa, khi mà tất cả mọi cảm xúc trơ trơ ra, nhạt thếch.  Khi ấy, tôi mới biết được rằng mình phải đứng dậy, mình thậm chí chẳng còn ai để chia tay, thì hà cớ gì sợ phải tổn thương thêm nữa”

Hãy cầm cuốn sách lên và dịch chuyển, để biết rằng tuổi trẻ của mỗi chúng ta có rực rỡ và đáng nhớ hay không, đều do chính bản thân bạn quyết định. Và mỗi khi lên đường, hãy nhớ rằng bạn đã có thêm một cơ hội để làm mới cuộc đời mình.

Giá sản phẩm trên Tiki đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, thuế nhập khẩu (đối với đơn hàng giao từ nước ngoài có giá trị trên 1 triệu đồng).....

Giữa những tháng ngày vội vã của cuộc sống, tôi tìm đến ly cafe và “Những tháng ngày chỉ muốn rong chơi” để tìm cho mình một nốt lặng.

Ai trong chúng ta cũng từng ít nhất một lần cảm thấy lạc lỏng, mệt mỏi trước những áp lực đến từ tiền bạc, các mối quan hệ, gia đình,… và đôi khi là đến từ chính bản thân. Là những câu chuyện, những dòng tâm sự được tác giả trẻ Nguyễn Phước Huy chia sẻ lại, “Những tháng ngày chỉ muốn rong chơi” chính là cuốn sách tôi tìm đến vào những giai đoạn như vậy. Bằng lời văn giản dị mà chân thật, qua từng trang sách, từng mẩu truyện nhỏ trong cuộc sống được tác giả viết lại, chúng ta sẽ bắt gặp hình ảnh của chính mình, đâu đó dưới những câu chữ.

“Dành cho những trái tim không thuộc về nơi nào cả”

Đúng như lời trích dẫn, toàn bộ cuốn sách là những dòng suy nghĩ miên man của một trái tim chênh vênh giữa bộn bề những câu chuyện “ tào lao” thường nhật : chuyện thế giới ảo, chuyện về nụ cười, chuyện rong chơi, chuyện tình cảm,… Cuộc sống luôn phức tạp, rắc rối vậy đấy, vì vậy hãy cứ an nhiên mà sống, can đảm để yêu thương và đủ mạnh mẽ để buông bỏ khi cần - đó chính là những điều tôi đúc kết được khi trang sách cuối cùng khép lại. “ Chúng ta sẽ yêu một người thật nhiều khi đứng trước cảm giác mất họ. Cuộc đời là những thứ không bao giờ ngờ tới, ngày mai ra sao chẳng ai biết, nên hãy trân trọng những điều bình dị nhất khi còn có thể…” -Là một tình cảm tưởng chừng rất vị tha, cao thượng nhưng ẩn sâu trong nội tâm vẫn là những dằn vặt rất thường mà hàng triệu con người vẫn chất chứa:” Sau mỗi lần bỏ đi cái gì đó, tôi thấy chới với lắm. Đi từ chỗ làm về nhà còn thấy chông chênh. Muốn bỏ đi đâu đó thật xa để quên, à không, để nhớ cho hết nhớ nổi thì sẽ quên”. “Những tháng ngày chỉ muốn rong chơi” không phải là một cuốn sách khuyên ta cần phải làm gì, suy nghĩ như thế nào, nó chỉ đơn giản là một người bạn cùng chia sẻ những chuyện đời sống thường nhật, rủ rỉ nói với nhau về những ý nghĩ, tình cảm cá nhân rồi phá lên cười bởi : Sao hai ta giống nhau thế?

Cuộc sống thu nhỏ trong trang sách

“ Tôi thích đọc sách, đọc báo và nghe những chuyện phiếm từ thiên hạ đồn đoán.

 Khu tôi sống từ bé, hễ có gì mới mẻ, ra tới chợ nó đều trở thành những câu chuyện hài hước, kinh dị như phim Việt Nam thời kì hài nhảm.

Lên Sài Gòn thì khác, chuyện nhảm nghe từ đầu tới cuối, cả trên báo. Tôi có thói quen cafe sáng, ngồi lê la hóng hớt chuyện của đời, chuyện của người. Toàn chuyện tào lao.”

                                                            ( Ngồi nghe thiên hạ kể chuyện hạ thiên)

“ Một cô trạc sáu mươi, gói ghém mấy túi quần áo trong cái giỏ sách mới toanh, trông ngược ngạo với quần áo trên người cô đang mặc. Cô ngồi kế một phụ nữ khác, cũng chẳng quen biết gì, chỉ thấy người phụ nữ ấy chăm chú vào chiếc điện thoại, kéo kéo, lướt lướt.

Cô kể, lần đầu lên Sài Gòn thăm con gái, nó đẻ. Đẻ mẹ gì mà tám tháng đẻ rồi. Lên thăm thì thấy thừa thải, giúp gì cũng thừa, cả pha sữa cũng không ưng, nên về. Cô nói, hồi đó đẻ nó, nuôi được, chăm được, nhưng giờ nó sống hiện đại quá, theo không kịp”

                                                                        ( Chuyến xe bus cuối cùng)

Dọc theo những chuyện đời thường mà Nguyễn Phước Huy đề cập tới là một cặp mắt nhanh nhạy nhìn ngắm cuộc sống qua những lăng kính khách quan. Những dòng suy nghĩ dường như chính tác giả viết ra dành cho bản thân lại khiến người đọc vỡ lẽ ra nhiều bài học cho chính mình. Tôi nhớ lại câu nói của một cô bạn thân: “ Mày ạ, người đứng ngoài luôn quan sát rõ ràng hơn người trong cuộc. Bởi vậy, nhiều khi muốn nhìn nhận một việc gì đó, ta nên đặt mình vào vị trí người quan sát.”. Ngẫm thấy đúng thật, khi cầm trên tay cuốn “Những tháng ngày chỉ muốn rong chơi”, cũng những chênh vênh tuổi trẻ, nhưng khi thoát ra khỏi cuộc sống xô bồ mà nhìn ngắm nó, quan sát một cái tôi khác, cũng bề bộn những suy nghĩ, lạc lõng và lo lắng những chuyện rất “tào lao”, ta lại nhận ra những việc mình trải qua không hẳn tệ như mình nghĩ…

Chuyện tình yêu muôn thuở

Người ta nói cuốn sách do một người viết luôn phản ánh con người của họ. Tôi thích cái cách tác giả nói về chuyện tình cảm, kể chuyện mình mà như nói về một ai đó:

“ Cô đơn một thời gian dài khiến người ta sẽ quen dần với nó. Khi tình yêu đến, người ta sẽ cảm giác ngột ngạt hoặc tìm cách chối từ vì đơn giản, người ta chưa học cách chấp nhận nó

Nhưng bi kịch hơn trong chuỗi ngày cô đơn là chợt nhận ra mình thích một ai đó. Thích rồi lại thôi, vì quen rồi. Thích rồi lại bị từ chối, vì quen rồi.”

                                                                                 ( Không sao, quen rồi)

“ Người ta bảo yêu đơn phương cao thượng lắm, nhưng mình chẳng chịu nổi, chỉ cầu trời cho người ta đau đớn rồi dựa vào vai mình, nghe mình vỗ vai để ấp ôm cho qua chuyện. Vậy mà chẳng khi nào Ổi tâm sự với mình. Thậm chí có những đoạn tin nhắn “seen” rồi để đó.

Nhiều lúc thấy Ổi đăng vài dòng tâm trạng buồn bã, cố chui đầu vô cảm thông, nhưng rồi Ổi hời hợt. Đấy là biết lúc mình biết, Ổi không phải là người sống nhạt với tình cảm, mà đơn giản Ổi muốn được chia sẻ với người khác, không phải mình.”

                                                                     ( Gặm chơi chứ bổ béo gì…)

Đó là nỗi cô đơn giữa những tháng ngày dông dài chuyện công sở, chuyện tình yêu của bạn thằng bạn thân, là những mối tình bỏ dỡ, buông rồi mà vẫn còn vấn vương, là đôi khi thấy rằng cô đơn đấy, nhưng lòng nhẹ bẫng… Ta như hòa vào mạch cảm xúc chênh vênh trong từng câu chữ, để rồi hoài niệm những cuộc tình đã qua.

“ Thôi thì đừng cô đơn mãi quá, thành quen, thành hư. Cứ yêu đi, cứ tan vỡ đi, rồi thì cũng hạnh phúc.”

Tình cảm luôn làm con người ta đặt ra nhiều câu hỏi. Biết đến khi nào những trái tim lông bông tìm được cho mình một hơi ấm thân quen? Cứ can đảm yêu, can đảm chấp nhận, rồi hạnh phúc sẽ đến.

Sống thì nghĩ nhiều, nhưng rong chơi phải đơn giản.

Chỉ có những con người đi nhiều mới hiểu được cảm giác tự do khi được đưa đôi chân của mình bước vào những vùng đất mới. Khi những tổn thương, sức ép từ cuộc sống làm cho đôi vai mỏi mệt, cứ bước chân đi. Trong “Những tháng ngày chỉ muốn rong chơi”, tôi rất ấn tượng với cách Nguyễn Phước Huy hành động khi “chạm đáy” của nỗi đau:

“ Tột cùng của nỗi đau là không thể đau thêm được nữa. Tột cùng của vực thẳm là không thể rơi thêm được nữa. Chạm đáy của sự tổn thương là thời điểm con người ta phải tìm cách đứng dậy, dù muốn dù không cũng phải đứng dậy!

Tôi nộp đơn xin nghỉ việc. Sếp hỏi, anh có chỗ nào chưa phải với em à? Tôi bảo, không. Sếp hỏi, em muốn tăng lương đúng không? Tôi bảo, không. Sếp cho tôi một tuần để suy nghĩ lại, hỏi tôi muốn gì? Tôi bảo, em muốn nghỉ. Và tôi được nghỉ.

Tôi chia tay người yêu cách đó hai ngày. Tôi không cho phép mình mạnh mẽ, vì mạnh mẽ với đời mạnh mẽ với người thì được, chứ giấu sự yếu đuối với chính mình thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Hành trang của tôi gồm chiếc xe cà tàng lúc cơm lúc muối, thẻ ATM, cái Iphone và vài bộ quần áo cho hành trình. Tôi, thậm chí chưa bao giờ dùng xe máy chạy quá 100km đường trường, mà quyết định đi dọc miền Tây với nỗi buồn không đường nào giải thoát.”

                                                                                            ( Chạm đáy)

Thay vì ngồi tự ôm bản thân với những vết thương âm ỉ, “tôi” chọn cách đi để thấy cuộc sống quá lớn lao và những tình cảm của mình trở nên nhỏ bé đến lạ. Rong chơi để cảm nhận cuộc sống còn những điều tốt đẹp, những con người xa lạ mà tốt bụng, dễ thương, học những bài học quý giá mà từ đó bản thân mới biết quý trọng những thứ mình đang có.

Vốn là một con người đam mê với những con đường dài, cuốn sách như tiếp thêm cho tôi động lực để đi và khám phá : Tuổi trẻ ngại gì mà không bước đi.

 

Đời trôi- mẩu truyện vừa nửa sau cuốn sách

Đây chính là phần khiến tôi ám ảnh nhất trong cuốn sách này. Một câu chuyện được tác giả ghi lại từ lời kể của người bạn, một người làm địa chất. Xoay quanh chuyến đi công tác một năm của chàng trai kĩ sư địa chất từ Sài Gòn về mảnh đất Bến Củi hoang vắng, thưa thớt dân cư, câu chuyện đã mở ra một thế giới mà ở đó, những con người cô độc, buồn tẻ cứ âm thầm tồn tại, khát khao hạnh phúc và nuôi hy vọng vào một tương lai tốt đẹp.

Từ giã thành phố xa hoa nhộn nhịp, Kiên - chàng kĩ sư sư địa chất chuyển đến Bến củi để nghiên cứu dự án cải tạo đất. Mặc dù không muốn nhưng mười hai tháng công với ba trăm triệu tiền lương đã buộc anh với mảnh đất tiêu điều, xác xơ này.

Bến Củi hiện lên trong mô tả của tác giả qua một miền quê hiền lành với những con người chân chất nhưng cũng buồn xác xơ: “ Những cơn gió biển lồng lộng thổi qua làn nước mỏng teng phía trước, gió làm chúng ngả nghiêng, yếu đuối. Cũng như những con người nơi đây vậy, họ bỏ đi hết, họ không còn đủ sức để chống chọi với khắc nghiệt, với đói, với khổ. Họ bỏ lại những con thuyền đánh cá bị gió thổi vỡ boong, bỏ lại những chiếc ghe mục nát qua những tháng ngày mưu sinh kiếm sống, bỏ lại những chiếc thúng úp mình âu sầu giữa biển mù khơi không biết đâu là ngày rời bến.”

Ở đây anh gặp được gia đình chú Bảy, anh giáo dạy cấp ba duy nhất duy nhất ở cái xứ này- Niệm, gia đình của một cô gái tên Thủy và một người đàn ông kì lạ với hình xăm bát quái trên lưng sống trong căn nhà giữa sông. Cư dân Bến Củi chỉ bao gồm những con người nhỏ bé như thế thôi, và sâu trong tiềm thức họ cũng mơ hồ ẩn chứa những góc tối mà càng theo dõi câu chuyện, theo dấu anh kĩ sư địa chất Kiên, ta càng khám phá ra được nhiều bí mật.

Công việc cải tạo đất của Kiên cũng như chính anh đã đem lại nhiều thay đổi lớn cho mảnh đất này. Kiên trò chuyện với Thủy, người con gái anh dành nhiều tình cảm tốt đẹp trong những ngày tháng buồn tẻ nơi này, kể cho cô nghe về Sài Gòn nhộn nhịp, ngắm nhìn ánh mắt mơ màng của Thủy khi nhìn xa xăm. Qua con mắt của Kiên, Thủy “ như một cánh chim, một cánh chim đáng lẽ đã sải cánh và tung bay ra khỏi một bầu trời xa lắc. Nhưng cái nghèo làm em rục mình trong những giấc mơ, hòa tan ước mơ vào dòng nước mặn chát, nó biến đi hết”. Anh còn làm bạn với Niệm, giáo viên dạy văn và chứng kiến câu chuyện tình đơn phương của Hiền - con gái chú Bảy đối với Niệm. Kiên nhận thấy sự kì lạ của Niệm trong hành động, cử chỉ và lời nói, điều mà sau này, khi có sự xuất hiện của Vũ Triều, nhà văn trẻ rong ruổi mọi miền, mới có thể lí giải được.

Trong một năm trời công tác, từ tâm trạng chán chường, vô vị ban đầu, Kiên dần cảm thấy yêu thêm vùng đất, yêu thêm những con người nơi đây và cũng không ít lần khóc thương cho những kiếp đời bạc mệnh. Anh được mời làm giáo viên dạy Hóa, tiếp xúc với những cô cậu học trò như Điền, Tiểu Nhi để rồi gieo cho các em những hy vọng về một cuộc sống trù phú tương lai. Gặp và chứng kiến anh Hai con bà Tư, bình thường ít nói hiền khô nhưng khi nhấp ly rượu vào thì vỡ òa những tâm sự.

“Đời trôi” còn đưa ta vào chạm vào đáy của những mất mát khi Thủy, người Kiên yêu đơn phương đi lấy chồng Hàn Quốc, Niệm và Triều đốt mái nhà tranh cùng nhau trốn đi khỏi những ánh mắt dị nghị, Hiền tự tử vì lầm lỡ trước cuộc tình đơn phương đau khổ với Niệm.

“ Những cái xác trầm mình xuống sông Bến Củi đến rồi đi như một thành viên của ấp Biển. Người ta hay bảo nhau “ lại có thêm người trôi nữa hả”, thản nhiên như có một sự kiện bình thường nào đó bình thường trong ngày, như bảo “ gió hôm nay chợt tắt”,… Nhưng cái xác bợt bạt với đôi tay còn nắm chặt mảnh giấy đã nhòe chữ sao làm chúng tôi đau đớn. Tiếng khóc ấp Biển chỉ lờ mờ trong gió, lưa thưa những khuôn mặt quen thuộc, nhưng đâu đó những vết khứa được gửi về tận hàng cây tràm, cây đước những rũ rượi triền miên điên dại. Trời buồn đổ cơn mưa nhạt thếch. Nước mưa mằn mặn qua khẽ mắt và rớt vào môi, tôi đọc đâu đó trong lí trí của mình, lá thư ấy đầy rẫy những loài sâu bọ, đầy rẫy hờn trách và sợ hãi… Đôi vai chợt chùn lại vì biết được rằng trong trái tim non nớt kia, một sinh mạng vô tội cũng vừa đi theo mẹ nó. Xót xa đến không còn cảm xúc nữa.”

Cuối câu chuyện, Kiên xếp gọn hành trang rồi rời đi một cách vội vã, với một trái tim rỗng tuếch. Tất cả còn lại trong anh bây giờ là một ấp Biển lẻ bóng cô đơn “ như một ngôi làng hoang đầy ma quỷ”. Cuộc gặp gỡ vơi chị phóng viên trên chiếc xuồng rời Bến Củi như một cái kết mở, khi Kiên rơi nước mắt trước ảnh chụp chiếc quan tài vội vã đi trong gió, chị phóng viên “ cười ha hả, nói người chết trong quan tài này đang hạnh phúc lắm. Tôi hỏi, sao chị biết. Chị chỉ cười, vì tới chết, người ta mới biết người ta đã từng tồn tại. Rồi chị bỏ lửng câu trả lời của chị ở đó”.

Có thể “Đời trôi” không phải là một câu chuyện hấp dẫn đầy kịch tính nhưng nó khiến người đọc phải suy ngẫm về cuộc đời với những khoảng lặng, những nốt trầm buồn. Ấp Biển, Bến Củi không chỉ nằm trên những trang sách “Những tháng ngày chỉ muốn rong chơi” mà còn nằm đâu đó trong cuộc sống thường nhật này.

Lời kết

Người ta nói tuổi trẻ là tuổi ẩm ương, tuổi chông chênh trước những ngả đường đời. Giữa những ngày tháng bấp bênh ấy “Những tháng ngày chỉ muốn rong chơi” chính là người bạn đồng hành quý giá mà tôi may mắn gặp được. Sau một ngày căng thẳng với các giáo trình, các bài học cũng như những việc vặt vãnh linh tinh, tìm cho riêng mình một góc nhỏ, miệng nhâm nhi ly cafe rồi im lặng nghiền ngẫm từng trang sách, chợt thấy cuộc đời đáng sống biết chừng nào.

Mượn lời dẫn trong “Giữa lưng chừng núi”, tôi xin kết thúc bài viết dông dài của mình: “ Đâu phải ở đời gặp nhau là dễ. Đâu phải gặp nhau là sẽ yêu nhau. Mà đâu phải ai yêu nhau cũng được ở cạnh nhau. Đó, hạnh phúc luôn ở lưng chừng núi như thế đó, không quý, không thương sao đặng…”.

Hãy quý trọng những điều bình thường, vụn vặt xung quanh bạn. Đời mà, vô thường lắm! Đâu ai biết được ngày mai sẽ ra sao?!

Tác giả: Đậu - Bookademy

-----

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn