Gió mồ côi là như thế nào
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi. -Hình ảnh làn gió mồ côi: là những con người không có cha mẹ, sống đơn độc một mình. -Sợi nắng đông gầy: là những người không được hưởng sự bảo vệ, che chở của cha mẹ. -Qua đó, em cảm thấy thật bất hạnh thay cho những mảnh đời không có cha mẹ hoặc mất cha mẹ. Bởi vì, khi đó họ sẽ không được hưởng sự yêu thương, che chở từ những người thân cận nhất của mình. Đó là sự thiệt thòi lớn nhất trong cuộc đời mỗi con người. Chúc cậu học tốt! Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào? star star star star star star star star star star star star star star star star star star star star star star star star star star star star star star 5 star star star star star 3 vote Khách Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây
Con hãy đọc đoạn thơ sau : Đồng làng vương chút heo may Mầm cây tỉnh giấc, vườn đầy tiếng chim Hạt mưa mải miết trốn tìm Cây đào trước cửa lim dim mắt cười. Những sự vật nào được nhân hóa trong đoạn thơ trên ? A. Đồng làng, mầm cây B. Mầm cây, hạt mưa, đồng làng C. Mầm cây, hạt mưa, cây đào D. Đồng làng, hạt mưa, cây... Đọc tiếp Con hãy đọc đoạn thơ sau : Đồng làng vương chút heo may Mầm cây tỉnh giấc, vườn đầy tiếng chim Hạt mưa mải miết trốn tìm Cây đào trước cửa lim dim mắt cười. Những sự vật nào được nhân hóa trong đoạn thơ trên ? A. Đồng làng, mầm cây B. Mầm cây, hạt mưa, đồng làng C. Mầm cây, hạt mưa, cây đào D. Đồng làng, hạt mưa, cây đào Khách Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây
Nhận xét cấu tạo của bài văn sau:Nắng trưaNắng cứ như từng dòng lửa xối xuống mặt đất.Buổi trưa ngồi trong nhà nhìn ra sân, thấy rất rõ những sợi không khí nhỏ bé, mỏng manh, nhẹ tênh, vòng vèo lượn từ mặt đất bốc lên, bốc lên mãi:Tiếng gì xa vắng thế? Tiếng võng kẽo kẹt kêu buồn buồn từ nhà ai vọng lại. Thỉnh thoàng, câu ru em cất lên từng đoạn "ạ ời …" Hình như chị ru... Đọc tiếp Nhận xét cấu tạo của bài văn sau: Nắng trưa Nắng cứ như từng dòng lửa xối xuống mặt đất. Buổi trưa ngồi trong nhà nhìn ra sân, thấy rất rõ những sợi không khí nhỏ bé, mỏng manh, nhẹ tênh, vòng vèo lượn từ mặt đất bốc lên, bốc lên mãi: Tiếng gì xa vắng thế? Tiếng võng kẽo kẹt kêu buồn buồn từ nhà ai vọng lại. Thỉnh thoàng, câu ru em cất lên từng đoạn "ạ ời …" Hình như chị ru em. Em ngủ và chị cũng thiu thiu ngủ theo. Em chợt thức làm chị bừng tỉnh và tiếp tục câu ạ ời. Cho nên câu hát cứ cất lên từng đoạn rồi ngưng lại, rồi cất lên, rồi lại lịm đi trong cái nặng nề của hai mi mắt khép lại. Con gà nào cất lên một tiếng gáy. Và ở góc vườn, tiếng cục tác làm nắng trưa thêm oi ả. Không một tiếng chim, không một sợi gió. Cây chuối cũng ngủ, tàu lá lặng đi như thiếp vào nắng. Đường làng vắng ngắt. Bóng tre, bóng duối cũng lặng im. Ấy thế mà mẹ phải vơ vội cái nón cũ, đội lên đầu, bước vào trong nắng, ra đồng cấy nốt thửa ruộng chưa xong. Thương mẹ biết bao nhiêu, mẹ ơi! Theo Băng Sơn |