Cậu đã từng yêu tôi review năm 2024

Nghe nói truyện này cách đây mấy năm làm mưa làm gió ghê lắm. Mình thích tựa đề, nghe hay hay, và câu nói “Cô gái của tôi, chúc em một đời bình an vui vẻ” của nam chính nên cứ nung nấu để đó chưa đọc. Nhân lúc rảnh rỗi, 1 website truyện lại share truyện này nên mình lấy ra đọc thử.

Vốn mình không thích thể loại xã hội đen ra vẻ nhân từ, đặc biệt là các anh giết người như ngoé, chơi gái như điên, đốt tiền như rác nhưng ẩn sâu là một trái tim nhân hậu dù gần bùn chẳng hôi tanh mùi bùn. Đó chỉ là hình mẫu của các bạn teen chưa vào đời thôi ạ.

Nội dung truyện này khá đơn giản, anh chàng trùm buôn lậu Tôn Gia Ngộ gặp tiếng sét ái tình (motif phổ biến kinh của các loại ngôn tình) với sinh viên nghệ thuật tay chân không nhuốm phàm trần Triệu Mai. Triệu Mai không đến nỗi người gặp người yêu nhưng cũng được một anh cảnh sát gia thế đàng hoàng, đẹp trai thư sinh, tiền đồ rộng mở theo đuổi. Dĩ nhiên, theo tâm lý của thiếu nữ, Triệu Mai bỏ nam phụ lao vào cuộc tình say đắm mà không lường trước được hết hậu quả khi dính dáng đến tội phạm với Tôn Gia Ngộ. Kết thúc thì không khó đoán, câu cuối cùng Ngộ Ngộ để lại cho Mai Mai là như trên.

Diễn biến truyện theo mình hơi dài và nhạt, cố gắng phức tạp hoá mối quan hệ tội phạm ở đất nước Ukraine trong giai đoạn chuyển mình hậu xã hội chủ nghĩa. Mình cố đọc được đến chương 9 thì hết chịu nổi, chuyển đến chương 20 đọc luôn mà vẫn hiểu hết nội dung đủ hiểu có quá nhiều chi tiết thừa, không cần thiết.

Có một điểm mạnh của truyện là nói lên được không khí hỗn loạn của Ukraine thời kỳ sau khi tách khỏi Liên Xô, bối cảnh không phải là dễ với một tay viết ngôn tình.

Tính cách nam nữ thì y như các cặp ngôn tình khác thôi. Nói ra thì một người tâm hồn già cỗi như mình lại chê bai thôi 😛 Có nhiều bạn nói nữ chính hơi ngu. Nói vậy thực ra cũng hơi bất công cho ẻm vì ẻm còn nhỏ quá, lại thuộc dạng yêu bất chấp tất cả nên những gì ẻm làm cũng hợp với tính cách nhân vật thôi, từ chuyện gặp vài lần đã yêu, yêu rồi mặc kệ ai khuyên can, bất chấp nguy hiểm theo anh, còn bán thân vì anh nữa … Tuy là nếu ẻm tỉnh táo và khôn hơn tí thì sẽ hay hơn một tẹo.

Nói chung là một truyện cũng tạm chấp nhận cho những bạn vừa mới vào đọc ngôn tình. Còn đọc lâu rồi sẽ thấy nội dung hơi trẻ con 🙂

Trì Ninh là một người cá mắc chứng sợ hãi biển sâu. Cậu tốn nhiều công sức, trả một cái giá rất đắt mới có thể lên bờ.

Nhưng địa điểm đáp xuống lại xảy ra chút vấn đề.

Lương Hành Dã là người có gia thế hiển hách, chỉ là tính tình không tốt lắm, hung hăng quyết đoán.

Ngày hôm đó, anh trở về nhà từ sàn đấu quyền anh, phát hiện trong bồn tắm nhà mình xuất hiện một chàng tiên cá.

Có khuôn mặt người, có suy nghĩ như con người, lại còn dùng đuôi đập nát điện thoại của anh.

Lương Hành Dã không phải người tốt. Điều tốt đẹp duy nhất anh muốn làm là gửi chàng tiên cá nhỏ xinh này về nhà.

Tôn Gia Ngộ xuất hiện trong những chương đầu chẳng khác gì mấy soái ca trong những truyện khác. Đọc những chương đầu, mình phải nói là, không thích nhân vật này lắm. Khi mới gặp Triệu Mai, có lẽ anh chỉ tính vui đùa. Có lẽ lúc đầu, anh đối với Triệu Mai cũng chỉ là cảm giác chinh phục. Khi biết đó là lần đầu của Triệu Mai, anh đã biểu hiện thế nào nhỉ ? Hình như là không hề vui mừng. Nhưng thời gian cứ dần trôi qua. Triệu Mai không giống những người phụ nữ khác. Ở cô, mình tìm được hai chữ ‘nhẫn nhịn’. Dù có bị Tôn Gia Ngộ bắt nạt thế nào, cô vẫn luôn chiều anh. Không ngại xuống bếp. Tình yêu cô dành cho anh không vướng một hạt bụi. Cô yêu anh chân thành, yêu anh vô điều kiện. Cô hiểu rằng, đồng tiền kia là mồ hôi của anh nên cô vẫn luôn từ chối. Mỗi lần đọc đến chỗ Tôn Gia Ngộ đưa tiền cho Triệu Mai, hay anh chưa thật sự mở lòng với cô, mình cảm thấy giận lắm. Tự hỏi Tôn Gia Ngộ có thật yêu Triệu Mai không? Hay lúc đấy chưa yêu? Cứ đọc dần về mấy chương sau, lại càng cảm nhận được tình yêu của Tôn Gia Ngộ. Mình cũng chẳng biết từ khi nào nữa. Có lẽ là khi hai người bị vướng ở trận tuyết? Anh bảo « Anh là tai hoạ của cuộc đời, chết không đáng tiếc. Anh chỉ sợ liên luỵ đến em. »

Nếu nói một phần bi kịch của câu chuyện này là do sự lương thiên ở Tôn Gia Ngộ liệu có đúng không nhỉ? Lúc đầu rất muốn trách Tôn Gia Ngộ vì sao anh lại lương thiện với kẻ thù như thế? Nhưng trách làm sao được, tội phạm thì cũng có điểm yếu, và điểm yếu ở anh chính là tình cảm. Sự thật thì anh cũng chẳng phải là xã hội đen nên làm sao có thể xuống tay một cách dễ dàng như vậy được.

Mình rất ấn tượng về tên truyện “Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh”. Lúc đầu mình khá thắc mắc, tình yêu của nam chính như thế nào mà như sinh mệnh? Câu trả lời nằm ở cái đêm ấy, cái đêm mà Tôn Gia Ngộ quyết định báo cảnh sát. Biết đó là con đường đến ngõ cụt nhưng anh vẫn chọn vì người anh yêu.

“Hạnh phúc trong thực tế mãi mãi là điều quá xa vời”

Khi Duy Duy hỏi Triệu Mai thích loại người nào, cô đã trả lời « Anh ấy phải có giọng nói từ tính gợi cảm, biết dùng năm thứ tiếng nói «Anh yêu em ». Thật tiếc, cô vẫn chưa nghe nghe được ba từ đó từ Tôn Gia Ngộ. Anh bảo « Hãy tiến về phía trước, em sẽ gặp người yêu em hơn anh ». Nhưng có lẽ, cả đời của cô, sẽ chẳng có ai yêu cô như chính sinh mệnh mình. Tôn Gia Ngộ cũng vậy, có lẽ sẽ chẳng ai yêu anh như Mai Mai, đánh đổi tất cả để cứu anh. Tình yêu của hai người như thế nào, chỉ có họ hiểu được.

“Đừng nói với cô ấy tôi vẫn còn nhung nhớ. Hận thù luôn dễ từ bỏ hơn tình yêu.”

Cuối cùng rồi Tôn Gia Ngộ cũng tự tay đẩy Triệu Mai ra khỏi cuộc sống của mình. Để rồi anh nói « Nếu tớ ích kỷ giữ cô ấy ở bên mình, liệu lúc ‘lên đường’, tớ sẽ không sợ hãi như vậy ? » Liệu có phải anh đã hối hận khi làm thế ?

“Em ở bên anh chính là duyên phận. Duyên phận ấy được khắc sâu vào đá Tam Sinh.”

Tôn Gia Ngộ, anh đừng lo, anh sẽ chẳng cô đơn đâu, vì trái tim của Triệu Mai cũng đã chết theo anh.

Đọc đến chương 9, dù nghe mọi người nói rằng là SE, nhưng mình vẫn không thể tưởng tượng được sẽ lại kết thúc như vậy. Cái chết của Tôn Gia Ngộ không đau đớn hay nặng nề. Nhưng cũng đủ giết chết trái tim của Mai Mai. Tác giả có nhận xét về nhân vật Tôn Gia Ngộ thế này:

Thế nhưng tôi biết trong thực tế vẫn có nhiều người đàn ông làm chuyện ngốc nghếch như vậy, họ dấu nỗi khổ ở trong lòng, gánh chịu một mình, họ tưởng làm vậy sẽ tốt cho đối phương. Nhưng thật ra họ không biết, phụ nữ không phải cần tình yêu vĩ đại đầy tinh thần hy sinh đó, mà cần sự chia sẻ và cùng nhau gánh vác trên bước đường đời. (dịch: greenrosetq)

Liệu Triệu Mai có trở thành một cái xác không hồn nếu Tôn Gia Ngộ vẫn để cô ở bên cạnh mình cho đến lúc mất?

Một điều khác mình thích ở truyện này chính là các nhân vật thật đến đáng sợ. Như nhân vật Lão Tiền, những kẻ như lão ngoài xã hội cũng chẳng thiếu. Hay nhân vật Duy Duy, hồi đầu đọc thì có chút không thích Duy Duy. Nhưng về sau cảm thấy thương cô. Hình ảnh của Duy Duy dễ dàng bắt gặp trong cuộc sống. Xinh đẹp nên kiêu ngạo, thất tình rồi tự đẩy mình vào con đường sa đoạ. Khi đọc đến cảnh Duy Duy mất, trong tay nắm chặt hộp nhẫn, mình cảm nhận được Duy Duy yêu Gia Ngộ lắm. Nhưng vì tính cách của hai người khá giống nhau nên mới dẫn đến kết thúc này. Có người lên thì phải có người xuống, nếu cả hai cùng lên sẽ mất cân bằng. Vì thế chính Mai Mai đã tạo nên sự cân bằng này.Mình cũng rất ấn tượng với nhân vật Andre, tiếc cho tình yêu của anh đặt không đúng chỗ. Nhiều khi tự bản thân mình nói, Mai Mai đến với Andre thì đã có kết thúc đẹp. Nhưng như thế thì tiểu thuyết này đã chẳng ấn tượng nữa. Và khi một ai đó chưa bước ra khỏi trái tim cô, làm sao người khác có thể vào? Rồi nhân vật Khâu Vĩ và Trình Duệ Mẫn, trên đời này có bao nhiêu tình bạn được như vậy? Bạn cũng chẳng thể dễ dàng kiếm được người có trái tim như Valeria và Nina.

Còn rất nhiều điều về câu chuyện này. “Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh” chẳng phải là tiểu thuyết bi thương nhất mình từng đọc, cũng không phải là tiểu thuyết cướp đi nước mắt của mình nhiều nhất, nhưng truyện này như một sự thật đập vào mắt. Mình sẽ chẳng bao giờ quên được câu chuyện tình ở Odessa. Chẳng bao giờ quên được câu nói « Cô bé của anh, chúc em một đời bình an vui vẻ ». Hãy đọc để hiểu thế nào là “yêu như sinh mệnh”, đọc để biết “I love you more than I can say” – tình yêu chẳng cần 3 chữ ấy.

Cảm ơn chị greenrosetq đã dịch tiểu thuyết này, cảm ơn chị đã mang đến một câu chuyện chân thật như thế này, cảm ơn cả giọng văn đầy truyền cảm của chị.