Vãng sanh Cực Lạc có nghĩa là khi hết nghiệp trần (chết) được sanh về thế giới Tây phương Cực Lạc.
Tay
phương Cực Lạc là gì? Là một thế giới giống như thế giới chúng ta đang
sống hiện tại. Nhưng thế giới đó không hề có chiến tranh, thiên tai,
hiểm nạn, tai họa, nghèo đói, bệnh tật tai ương cùng các sự kiện đau
khổ khác mà thế giới chúng ta đang cưu mang. Thế giới đó không hề có ba
đường ác là địa ngục ngạ quỷ và súc sanh. Dân chúng trên thế giới đó
toàn hưởng những điều vui thú cực kỳ khoái lạc, không thể dùng bút mực
nào để diển tả được Thế giới đó không có đàn bà con gái nên không có
sanh đẻ. Tất cả chúng sanh trên đó đều do hoa sen hóa sanh cho nên nói
là Liên hoa vi phụ mẫu. Con người ở thế giới đó ngày đêm chỉ hưởng
thú vui chơi đây đó như đi dạo mười phương các cõi Phật (hơn cả đi du
lịch hàng vạn lần). Không làm lụng vất vả kiếm miếng ăn hay cầu mong có
danh vọng địa vị quyền chức giống như thế giới chúng ta đang ở hiện
tại. Vì lẽ ai ai cũng có ba mươi hai tướng tốt như Phật, thần thông
biến hóa như thần tiên. Ai ai cũng có cùng một địa vị là Bồ tát. Nhà
của, thức ăn, quần áo đều do biến hiện mà có (tự mình có phép thần
thông biến ra không phải cực nhọc xây cất). Thế giới đó châu báu vàng
ngọc kim cương là những trang sức lót đường đi khác với thế gian là
những vật báu được cất dấu kỷ lưỡng. Vì lẻ đó con người đâu cần tranh
chấp nhau để tranh danh đoạt lợi và làm đau khổ cho nhau. Một thế giới
cực kỳ sung sướng như vậy mà không ai biết đến để sanh tâm muốn tái
sanh về đó mà đành để cho nghiệp lực dẫn dắt ta đi sanh tử trong luân
hồi ở lục đạo đầy sự đau khổ.
Tại
sao thế giới đó đẹp đẽ và cao quý như thế? Vì do thế giới được tạo
thành bởi nguyên lực bất khả tư nghì của một vị Bồ tát. Và thế giới đó
có đức Phật A DI ĐÀ đang làm giáo chủ. Khác với thế giới chúng ta được
tạo thành do nghiệp lực của chúng sanh. Và thế giới này đang được cai
trị bởi những nhà nguyên thủ bất toàn (Phàm phu)
Vì
sao chúng ta bị khổ đau trong luân hồi như thế? Là vì nghiệp chướng vô
minh che đậy bản thể sáng suốt của chúng ta (Phật tánh) nên đời đời
kiếp kiếp cứ sanh tử tái lai trong lục đạo này không có ngày mong ra
khỏi được. Giống như con giòi trong hầm phân luôn luôn cho phân là ngon
bổ và hầm phân là thế giới tốt đẹp nhất. Do vô minh dẫn dắt chúng ta
cũng gây ác nghiệp và chịu sự chi phối của nhân quả. Và rồi nghiệp
chướng vô minh cũng làm cho chúng ta mê mụi, nhận giả làm chân, nhận
khổ làm vui chịu sống trong một thế giới lầm than đầy những hiểm nạn
bất trắc, thiên tai bão lụt v.v.. chưa nói đến việc con người chỉ vì
một chút danh lợi phù phiếm hay những ích kỷ cá nhân mà xử dụng những
thù đoạn đê hèn để hảm hại nhau. Nếu chúng ta chịu học hỏi Phật pháp
thì đâu đến đổi ngu muội như vậy.
Chúng
ta phần lớn dành thì giờ để kiếm đồng tiên mua danh cầu lợi cung phụng
cho những gì giã dối tạm bợ mà chúng ta tưởng là thật. Khi có chuyện
đau khổ chúng ta tìm đến Đền Chùa Thánh miếu để cầu khẩn được an vui.
Nhưng ít khi được như ý. Sống như vậy cho nên chết sẽ bị đọa lạc. Đó là
lý do tại sao có địa ngục cảnh giới? Tại sao có súc sanh giới và ngạ
quỷ giới. Dù ở địa vị nào chúng ta cũng không tránh được cái khổ của
sanh lão bệnh chết và nhiều điều mâu thuẩn đau khổ không cùng tận nữa.
Có
người với chút trí tuệ, biết siêng năng làm phước đức nên được hưởng
phúc báo thế gian (tạm bợ thôi). Có một số người khá hơn, biết danh lợi
là phù phiếm nên bỏ tục xuất gia tu hành. Nhưng số này quá ít. Bởi vậy
thế giới này sẽ không có chổ cho những người lương thiện sống, vì người
ác chiếm đa số.
Làm
sao để được khi hết nghiệp trần được sanh về Cực Lạc Thế giới? Đức Phật
A DI ĐÀ có phát 48 lời nguyện độ chúng sanh. Lời nguyện thứ mười tám
ngài nói rằng: bất cứ ai trong giây phút lâm chung mà niệm được danh
hiệu của ta 10 tiếng liền được chư Thánh chúng và Bồ tát rước về Tay
phương. Nếu chẳng được vậy ta thề không thủ ngôi chánh giác (ngài đã
được thành Phật từ hơn mười kiếp rồi).
Trong kinh A DI ĐÀ đức Phật nói muốn sanh Cực Lạc Quốc phải có đầy đủ phước đức nhân duyên. Vậy chúng ta muốn tái sanhCực
Lạc phải năng làm phước. Việc phúc đức không nên làm ngơ bỏ qua. Vì đó
là những nhân duyên để chúng ta vãng sanh. Càng làm phúc bao nhiêu thì
phúc lộc càng đến với chúng ta nhiều bấy nhiêu. Không hề có sự thiệt
thòi như phần đông vẫn tưởng. Thực sự những người mà thế gian cho là
giàu có tỷ phú triệu phú chỉ là những kẻ nghèo hèn đáng thương xót mà
thôi! Một người gọi là giàu khi người đó có đầy đủ trí tuệ bao la, đầy
lòng vị tha nhân ái bao dung, đầy lòng khiêm cung từ tốn. Đó mới gọi là
người giàu (như đức Phật của chúng ta)
Nếu
đương thời chúng ta không niệm Phật mà được vãng sanh, thì cũng có thể
do phúc báo chúng ta tạo quá nhiều, khiến cho lâm chung có người giúp
đở hộ niệm vãng sanh. Nhưng chúng ta không nên cầu may rủi kiểu đánh
bạc này. Vì vậy chúng ta phải nên tìm đến Chùa để thính Pháp và tu
hành.
Thường
người sắp chết vì bệnh khổ bức bách phải nên thỉnh cầu sự giúp đở của
một vị thầy chân chánh tu hành. Thứ hai phải có một số người túc trực
bên cạnh giường bệnh để giúp đở hộ niệm. Phải niệm Phật trước khi ta ra
đi ít nhất vài ngày hay vài giờ và sau khi chấm dứt hơi thở phải tiếp
tục hộ niệm thêm 24 giờ nữa (Tức 1 ngày 1 đêm chứ không phải chỉ vài
tiếng hay tám tiếng như nhiều người lầm tưởng) thì mới chắc chắn được
vãng sanh. Nếu một người được hộ niệm từ lúc lâm chung cho đến khi chấm
dứt hơi thở 24 tiếng sau thì chắc chắn người đó sẽ được vãng sanh 100%.
Đây là kinh nghiệm của các ban hộ niệm tại VN. Dù cho người đó có tu lơ
là hay kém hiểu biết về Phật pháp cũng có thể vãng sanh do công đức
niệm Phật của đông người. Chúng ta nghỉ sao về việc khi chết được vãng
sanh? Tức là một đời không uổng công rằng chúng ta đã sanh ra làm
người. Vãng sanh tức đồng nghĩa với việc thành Phật. Tức là từ địa vị
phàm phu chúng ta nhảy lên địa vị Thánh nhân chỉ trong giây phút lâm
chung thôi. Người được vãng sanh thì sắc mặt sẽ tươi rói như người sống
mạnh khỏe. Chân tay mền mại co dũi dễ dàng không như người chết thông
thườngchân tay cứng đơ. Chúng ta muốn có được may mắn
này thì phải nên kết duyên sâu đậm với Phật pháp nói chung là Tam Bảo.
Chớ nên kết duyên với đời sống phàm phu tục lụy mà để lở mất cơ hội trừ
phi chúng ta quá ư nặng nghiệp.
Thích Trí Như
khuyến tu
Càng
làm phúc bao nhiêu thì chúng ta càng giàu tiền của bấy nhiêu. Không như
nhiều người vẫn tưởng tiền cho ra sẽ mất. Thực sự tiền cho ra sẽ trở
lại gấp trăm ngàn lần mà ta không ngờ.
Tiếng niệm Phật có công năng đánh bạt hết mọi nghiệp chướng của chúng ta, dọn đường cho chúng ta vãng sanh.
Muốn sanh về cõi Phật phải phát tâm niệm xã bỏ vật chất. Tức là không tiếc nuối của cải thế gian.
Những gì ta cho là quý giá nhất ở thế gian nàyđối với cảnh giới A DI ĐÀ chỉ là đồ bỏ.
Nếu
chúng ta chấp nhận cảnh sống khổ đau tù ngục này mà không phát nguyện
lực để tái sanh nơi Cực Lạc thì chúng ta đừng than thở tại sao cuộc đời
đầy những bất công. Vì lẽ đó là bản chất của thế giới này!!