Những bài văn về kỉ niệm với thầy cô giáo năm 2024

Hồi tưởng về một kỉ niệm đáng nhớ về thầy giáo hoặc cô giáo của em, bao gồm 15 mẫu kỉ niệm hay nhất, giúp các em lớp 5 rèn kỹ năng kể chuyện thật tốt, nhanh chóng tái hiện những kỷ niệm sâu sắc, đáng nhớ về thầy giáo, cô giáo của mình.

Thầy cô là những người như cha mẹ thứ hai của chúng ta, đã không ngại khó khăn, vất vả để dạy dỗ chúng ta trở thành người có ích. Công lao của thầy cô không thể nào đo bằng được. Ngoài ra, các em có thể tham khảo thêm về cách kể một câu chuyện về truyền thống tôn sư trọng đạo để rèn luyện kỹ năng kể chuyện tốt hơn.

Đề bài: Hãy hồi tưởng về một kỉ niệm đáng nhớ về thầy giáo hoặc cô giáo của em, từ đó thể hiện lòng biết ơn của em dành cho thầy cô - Kể chuyện mà em đã trải qua hoặc tham gia, trang 93 sách giáo khoa Tiếng Việt lớp 5 tập 2.

Dàn ý Kể chuyện về kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo của mình

  1. Bắt đầu
  • Tưởng nhớ về ngày đầu tiên đi học đáng nhớ.
  • Cảm xúc và ấn tượng ban đầu.

II. Nội dung chính

1. Sẵn sàng cho ngày đầu đến trường

  • Miêu tả cảnh thiên nhiên và tâm trạng của mình khi đến trường
  • Chuẩn bị trước khi đi học: Bút, thước, sách vở và đồ dùng khác
  • Trên đường tới trường: Cảnh vật, tâm trạng và bạn bè

2. Đến trường

  • Miêu tả ngôi trường: Cổng trường, sân trường, không khí náo nhiệt và đông đúc
  • Trong lớp học: Phòng học mới, cô giáo, bạn bè và các đồ dùng trong lớp
  • Tâm trạng, cảm xúc trước những điều mới lạ

3. Sự kiện đáng nhớ

  • Gặp cô giáo và một vài bạn trong lớp
  • Sự kiện hoặc bạn cùng bàn gây ấn tượng
  • Bài học đầu tiên

III. Kết bài

  • Ý nghĩa của trường lớp trong ký ức tuổi thơ.
  • Cảm xúc sâu sắc của mình và những lời tự hứa

Kỉ niệm về thầy cô giáo của em

Kể về thầy giáo - Mẫu 1

Nếu được hỏi: 'Trong những năm học tiểu học của em, người thầy, cô giáo em quý mến nhất là ai?' Em sẽ không ngần ngại trả lời: 'Đó là thầy Nha'. Người thầy đã dạy dỗ em suốt năm lớp đầu tiên. Với em, thầy là người cha thứ hai.

Dù đã lâu rồi chúng mình không gặp lại nhau, nhưng những kỉ niệm từ những ngày lớp 1C cùng thầy vẫn mãi in đậm trong em. Em là đứa duy nhất viết bằng tay trái, vì thế thầy luôn phải cầm tay em, chỉ bảo từng nét chữ. Dù em cố gắng hết sức, những nét chữ vẫn không ngay ngắn như mong muốn, luôn méo mó như được chạm một cây gậy. Bàn tay trái của em lại viết đẹp hơn nhiều mà không có ai chỉ dạy. Thầy thường bảo: 'Thật là đáng ngạc nhiên!'. Một ngày nọ, khi em thấy thầy ra ngoài nghe điện thoại vào giờ viết - giờ học căng thẳng nhất của em, em nhanh chóng chuyển sang viết bằng tay trái. Cuối giờ học, thầy yêu cầu em đưa vở lên chấm. Em hồi hộp nhìn thầy, thầy khen:

- Hôm nay Thăng viết đẹp quá! Tiến bộ rõ rệt đấy!

Sau đó thầy quay lại lớp kêu gọi:

- Để tưởng nhớ thành tích của Thăng, cả lớp hãy vỗ tay một tràng nào!

Nhìn thầy hân hoan không một chút nghi ngờ trong ánh mắt nhưng em thấy lúng túng và ngượng ngùng. Đêm đó, em không thể ngủ được vì cảm thấy xấu hổ. Sáng hôm sau, em quyết định sẽ nói với thầy sự thật. Nhưng khi ngồi trong lớp, em không đủ can đảm để nói ra trước mọi người. Đến khi tan học, khi các bạn đã đi hết và thầy chuẩn bị về, em mới dám thú nhận với thầy:

- Thầy ơi, em có điều muốn nói.

Thầy nhìn em, hỏi:

- Thăng à, có việc gì với thầy không?

Nghe thầy hỏi, dù đã chuẩn bị kỹ càng cho khoảnh khắc này nhưng em vẫn cảm thấy lúng túng. Ấp ấp úng mãi, em mới nói được một câu:

- Thưa thầy, chuyện ngày hôm qua em...

- Hôm qua có chuyện gì xảy ra không?

Em bật khóc:

- Thưa thầy, hôm qua em đã nói dối thầy. Bài tập viết đó không phải do em nắn nót bàn tay phải như thầy đã dạy mà đó là thành quả của... việc em viết bằng tay trái ạ.

Nghe em nói, khuôn mặt thầy lộ vẻ buồn phiền và hơi giận dữ, nhưng chỉ một lát sau, khuôn mặt ấy lại trở về vẻ hiền từ. Thầy lấy tay gạt nước mắt của em bảo:

- Nín đi, con trai mà khóc nhè thì xấu lắm đấy. Chuyện lầm lỗi ai cũng có một lần mắc phải. Nhưng quan trọng là người đó có biết nhận lỗi như em hay không? Thôi, em về đi, thầy có thể bỏ qua chuyện lần này, nhưng lần sau không được phạm phải nữa đâu nhé! Về đi.

Em rất vui mừng và cảm ơn thầy, sau đó ôm cặp, vội vã bước về nhà và thầm hứa sẽ chuyên tâm học hành nghiêm túc để không làm thầy thất vọng.

Khi đã rời xa ngôi trường tiểu học yêu quý, thời gian có thể trôi qua, mọi thứ có thể phai nhạt theo năm tháng. Nhưng hình ảnh người thầy đáng kính sẽ luôn mãi đi cùng tôi suốt cuộc đời.

Kể về thầy giáo - Mẫu 2

Trong thời thơ ấu của mỗi người, ai cũng có những kỷ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo của mình, những kỉ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn sâu sắc trong ký ức của chúng ta. Riêng tôi có một kỷ niệm không thể nào quên, kỷ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.

Vào năm đó, khi tôi còn là học sinh lớp một, tôi đã có những kỷ niệm đẹp về thầy giáo chủ nhiệm của mình. Tôi bước vào lớp một, bước vào cánh cửa của nền giáo dục tiểu học, gặp được nhiều bạn mới và thầy cô mới.

Ngày quan trọng ấy, ngày tôi mãi không quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả học sinh bước vào lớp học của mình để trải qua buổi học đầu tiên và gặp thầy cô chủ nhiệm, người sẽ dẫn dắt chúng tôi suốt thời gian học tiểu học.

Khi thầy bước vào, thầy vẫn nhanh nhẹn và chào hỏi chúng tôi. Tôi nhìn thấy thầy đã có tuổi, tóc bạc phần nào, gương mặt gầy gò, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, nhưng thầy vẫn đầy nhiệt huyết với công việc. Thầy đứng lên bục giảng, ra lệnh im lặng và tự giới thiệu: 'Chào các em, tôi là Hồ Viết Cảnh, sẽ là chủ nhiệm lớp của các em suốt thời gian học tiểu học. Giọng nói ấm áp của thầy làm tôi nghĩ ngay về một người thầy giáo dễ thương, nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với những gì tôi từng tưởng tượng về một giáo viên chủ nhiệm.

Sau khi tự giới thiệu, thầy bắt đầu dạy chúng tôi những bài học đầu tiên, những bài học quan trọng nhất đời học sinh. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi thấy bàn tay thầy run rẩy khi viết. Sau này tôi mới biết được, những vết nhăn trên bàn tay thầy là do thầy đã phải chịu đựng nhiều gian khổ trong thời gian chiến đấu bảo vệ đất nước. Cuối buổi học, thầy tận tình giải đáp từng thắc mắc của học sinh và chỉnh sửa những lỗi sai. Buổi học đầu tiên kết thúc trong tiếng cười vang lên khắp sân trường, nhưng tôi lại mang theo những ấn tượng tốt đẹp về thầy.

Trong những buổi học tiếp theo, thầy rất nghiêm khắc với những học sinh lười biếng, nhưng luôn tôn trọng và khen ngợi những học sinh chăm chỉ. Khi ra chơi, thầy thường dẫn chúng tôi đi chơi và dạy các trò chơi dân gian. Tôi nhìn thấy khuôn mặt thầy lúc đó thật dễ thương, rất giống khuôn mặt của ông nội tôi. Ông tôi đã ra đi từ khi tôi còn nhỏ, nhưng những kỷ niệm tuyệt vời về ông vẫn mãi trong tâm trí tôi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ lại ông nội và những khoảng thời gian chơi đùa với ông, tôi không thể kiềm nén nước mắt. Lúc đó thầy đến gần, xoa đầu tôi và nói: 'Con hãy nói ra để thầy có thể chia sẻ cùng con'. Thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi từ thầy, tôi càng khóc thật to. Từ đó, tôi cảm thấy được sự quan tâm đặc biệt từ thầy.

Một ngày nọ, vì tôi không học bài nên bị thầy mắng, tôi cảm thấy tức giận. Khi giờ ra chơi, thầy đến gần tôi và nói: 'Thầy xin lỗi em về những lời nặng nề, nhưng em là lớp trưởng, phải là mẫu cho các bạn khác. Thầy sẽ giảng lại cho em bài em chưa hiểu'. Lúc đó, tôi cảm thấy hối tiếc về hành động của mình và hứa sẽ cố gắng hơn.

Thầy để lại cho tôi những kỷ niệm không bao giờ phai nhạt về một người thầy giản dị và thân thiện. Tôi cam kết sẽ nỗ lực học tập để trở thành công dân có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn của thầy sẽ luôn được ghi nhớ như câu danh ngôn:

'Ngọc không mài không sáng, người không học không tài.'

Mẫu 3:

Cuối năm học vừa qua, em nhận được phần thưởng Học sinh Xuất sắc. Thầy cô và bạn bè khen ngợi, nhưng đối với em, những lời khen ấy lại khiến em cảm thấy xấu hổ. Lý do là:

Em là học sinh giỏi môn Toán. Mỗi bài kiểm tra, em đều đạt điểm cao. Khi thầy gọi học sinh lên bảng, em luôn tự tin và nhận được sự thán phục của bạn bè. Một ngày, trong giờ ôn tập, em chủ quan không ôn bài. Em nghĩ thầy sẽ không gọi em vì em đã có điểm cao trong kiểm tra trước đó. Vì thế, em ngồi thư giãn và suy nghĩ về trận đấu bóng chiều nay của lớp.

Một sự kiện bất ngờ xảy ra. Thầy giáo yêu cầu cả lớp làm bài kiểm tra. Lúc làm bài, em bối rối và không tập trung. Thời gian đã hết, em nộp bài với cảm giác lo lắng.

Tuần sau, thầy giáo trả bài. Em nhận được bài với điểm số thấp, cảm thấy bối rối và lo lắng. Em suy nghĩ về cách giải quyết vấn đề này.

Khi thầy gọi điểm, em tự tin nói điểm số cao hơn thực tế. Em lo lắng về việc thầy sẽ phát hiện ra sự thật.

Để che đậy sự thật, em làm lại bài và ghi điểm cao hơn. Ngày qua ngày, em vẫn lo lắng về việc thầy sẽ kiểm tra lại bài của em.

Tưởng rằng em đã quên chuyện ấy, nhưng cảm giác lo lắng vẫn hiện hữu trong lòng em.

Cuối năm học, em nhận danh hiệu Học sinh xuất sắc. Những lời khen, sự tự hào của cha mẹ vô tình khiến em cảm thấy xấu hổ và day dứt. Em không dám thú nhận sự thật xấu xa đó.

Dù thời gian đã trôi qua, nỗi ân hận vẫn còn vương vấn trong em. Em mong thầy cô, cha mẹ và bạn bè tha thứ cho em. Em hứa sẽ không lặp lại lỗi lầm đó.

Những kỷ niệm đó sẽ mãi ở lại trong tâm hồn, là nguồn động viên và sự trân quý đối với người thầy.

Trong ký ức học sinh của mỗi người, ai cũng có những kỷ niệm không thể nào quên về thầy cô giáo đã từng dạy dỗ mình. Đó là những kỷ niệm thiêng liêng khắc sâu trong trái tim và trí nhớ của chúng ta suốt cuộc đời.

Với tôi, có một kỷ niệm sâu sắc không bao giờ phai mờ về người thầy đáng kính nhất trong cuộc đời mình. Thầy không chỉ là người dạy dỗ con chữ, trí tuệ mà còn là người cha dìu dắt tôi trong những ngày đầu bước chân tới trường, lúc còn ngơ ngác chưa biết sự đời.

Đó là người thầy của tôi trong những năm thơ ấu. Kỷ niệm đẹp về người thầy chủ nhiệm, khi tôi bước vào lớp một ngây thơ, lạ lẫm với biết bao cảm xúc bồi hồi, khi mọi thứ đều mới mẻ.

Sau lễ khai giảng, tất cả học sinh được phân lớp để bắt đầu buổi học đầu tiên. Một buổi học ý nghĩa, gặp gỡ giáo viên chủ nhiệm mới và bạn bè mới trong ngôi nhà mới của chúng ta suốt năm tiểu học.

Khi thầy Hoàn bước vào, với dáng người nhanh nhẹn và nụ cười ấm áp, tôi cảm thấy thân thuộc như khi ở nhà. Trên mái tóc thầy đã có sợi bạc, thể hiện sự trải qua của thời gian.

Khuôn mặt thầy rạng rỡ, trên bàn tay cầm phấn có nhiều nếp, chứng tỏ thầy đã vất vả vì học sinh.

Thầy tự giới thiệu về mình, rồi ra hiệu cho chúng tôi giữ trật tự, kể về những điểm thầy mong chờ ở chúng tôi. Thầy sẽ là người thầy chủ nhiệm của chúng tôi trong suốt năm năm tiểu học.

Giọng nói ấm áp của thầy khiến chúng tôi cảm thấy thân thuộc ngay từ ngày đầu tiên đến trường. Thầy Hoàn luôn hiện ra với vẻ gần gũi, giản dị và thân thiện, hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng về các thầy cô giáo nghiêm nghị ở trường tiểu học. Khi thầy bắt đầu viết những chữ cái đầu tiên, tôi bắt đầu biết về chữ viết trong cuộc đời mình.

Tôi mở vở ra, cầm bút và cố gắng theo những nét vẽ sẵn trong tập, nhưng những chữ viết đầu tiên của tôi lại run run, khiến tôi lo lắng và cảm thấy xiên xẹo. Tôi sợ rằng sẽ bị thầy mắng nên nét chữ của tôi càng lộn xộn hơn.

Thấy vậy, thầy Hoàn nhanh chóng đến và nắm lấy tay tôi, từ từ dẫn dắt tôi viết theo những nét chữ, khiến tôi tự tin hơn. Những chữ viết sau đó dần đẹp lên, và khi tôi viết tự tin hơn, thầy mới buông tay tôi ra.

Khuôn mặt phúc hậu của thầy khiến tôi cảm thấy ấm áp và thân thiết hơn bao giờ hết. Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt ấy, nó luôn mang đến cho tôi cảm giác an toàn và gần gũi, thậm chí cả khi ngủ, nó cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi.

Buổi học đầu tiên của tôi với thầy Hoàn là một trải nghiệm đáng nhớ. Thầy đã dạy cho tôi những nét chữ đầu đời, biến tôi từ một đứa trẻ ngây thơ không biết gì thành một người biết đọc biết viết.

Những đóng góp vĩ đại của thầy luôn sâu sắc trong lòng tôi, không bao giờ phai nhạt. Đó cũng giống như câu danh ngôn “Ngọc không mài không sáng, người không học không tài” mà thầy đã truyền dạy cho chúng tôi trước khi chia tay trường tiểu học thân thương.

Kể về thầy giáo - Mẫu 5

Thầy Hùng - giáo viên môn Toán của tôi khi tôi còn học lớp 3 là một người giáo viên xuất sắc.

Trong năm học đó, tôi là một cậu bé ham chơi và nghịch ngợm. Dù được các thầy cô nhận xét là thông minh, nhưng do tính ẩu đả, bộp chộp, tôi thường mắc các lỗi nhỏ. Khi gặp thầy Hùng, thầy đã sử dụng những phương pháp nhẹ nhàng nhưng kiên quyết để giúp tôi thay đổi. Thầy thường gọi tôi lên bảng giải các bài toán nhỏ, và các đề kiểm tra 15 phút trở thành một bài toán lớn. Điều này đồng nghĩa rằng, nếu tôi mắc lỗi nhỏ, sẽ bị mất điểm toàn bộ bài. Điều này đối với một học sinh như tôi là đáng sợ. Tôi và một số bạn khác có tính bộp chột, ẩu khi làm bài, nhưng từ lúc đó, chúng tôi nhận ra sai lầm của mình và trở nên nghiêm túc hơn trong học tập. Tôi luôn đọc đề kỹ, suy nghĩ tính toán trước khi làm và viết phép tính ra giấy nháp. Thói quen đó đã giúp tôi trở nên cẩn thận hơn trong học tập. Sự thay đổi của tôi lớn nhờ vào phương pháp giảng dạy của thầy Hùng.

Khi năm học lớp 3 kết thúc, thầy Hùng chuyển sang dạy ở một trường khác. Mặc dù đã xa thầy, nhưng lòng biết ơn và tình cảm của tôi dành cho thầy vẫn luôn còn mãi.

Chia sẻ một kỷ niệm đáng nhớ về cô giáo của tôi

Kể về cô giáo - Mẫu 1

Lúc tôi mới bước vào lớp 1, cô giáo cao gầy với mái tóc bạc phơ, ăn mặc giản dị nhưng lịch sự. Ấn tượng nhất về cô là đôi mắt sáng nghiêm túc nhưng rất dịu dàng. Cách cô nhìn tôi vừa yêu thương vừa như muốn hiểu sâu hơn, cho đến nay tôi vẫn không thể quên được...

Một ngày thứ 7, tôi thèm được sở hữu một chiếc bút máy mới màu trắng sọc vàng, với hàng chữ 'My pen' lấp lánh và những bông hoa nhỏ xinh xắn ẩn nấp kín đáo trên cổ bút. Tôi đắm chìm trong mong muốn có được cây bút ấy, ước ao được cầm nó trong tay...

Đến giờ ra chơi, tôi một mình ở lớp, không thể cưỡng lại cảm giác thèm thuồng, tôi mở cặp của Mai, ngắm cây bút và đặt nó vào chỗ cũ. Lúc đó, tôi không muốn trả lại nữa. Tôi muốn sở hữu nó, thấy nó mỗi ngày trong cặp của mình...

Hết giờ ra chơi, các bạn chạy vào lớp, Mai đột nhiên khóc lên khi phát hiện chiếc bút của mình đã biến mất! Cả lớp rối ren, ai thì lục từng ngăn sách vở, ai thì kiểm tra bàn học, có bạn thậm chí cúi xuống dò xem chiếc bút có rơi dưới bàn không... Đúng lúc đó, cô giáo của chúng tôi bước vào lớp! Sau khi lắng nghe lớp trưởng báo cáo và Mai kể chi tiết về việc mất bút: màu sắc, có chữ gì, có điểm gì đặc biệt, ai cho mượn, để ở đâu, mất khi nào... Cô ngồi yên xuống ghế. Lớp trưởng nhanh chóng đề xuất:

- Cô cho xem cặp của lớp mình đi ạ!

Cô dường như không nghe thấy lời nói, chỉ từ từ hỏi lại:

- Ai ở lại coi lớp trong giờ ra chơi hôm nay?

Cả lớp nhìn về phía tôi, vài giọng đề nghị xem cặp của tôi, những ánh mắt đầy tò mò, nghi ngờ, tay tôi run bần bật, mặt nóng ran như đang bị châm lửa. Cô giáo của tôi là người nghiêm khắc nhất trường, chỉ cần một sự gật đầu của cô, chiếc cặp nhỏ của tôi sẽ bị khám xét... Bạn bè sẽ chế nhạo, sẽ cười trêu, tôi sợ hãi, ân hận, xấu hổ, chán nản... Tôi òa khóc, mong được xin lỗi cô và các bạn... Đột nhiên, cô giáo của tôi yêu cầu cả lớp im lặng, hứa sẽ giải quyết vào ngày thứ hai, giờ học tiếp tục trong sự lặng lẽ...

Sáng thứ hai, sau khi chào cờ, cô bước vào lớp và gật đầu cho chúng tôi ngồi xuống. Cô nhẹ nhàng đến gần Mai và hỏi:

- Hôm thứ bảy, bác bảo vệ đã đưa cho cô một cây bút và nói rằng bác nhặt được nó khi đi đóng cửa lớp, có phải là cây bút của em không?

Mai nhận ra cây bút và rất vui mừng xác nhận đó là của mình. Cô dặn dò cả lớp phải giữ gìn dụng cụ học tập cẩn thận, giờ học trôi qua êm ả, nhẹ nhàng... Sau đó, khi ra chơi, các bạn lại bên tôi ríu rít như muốn bù lại sự lạnh nhạt hôm trước. Chỉ riêng tôi biết rằng cây bút thật của Mai đang ở đâu...

Vài ngày sau, cô gặp riêng tôi và không trách móc cũng không giảng giải nhiều. Cô nhìn tôi bằng cái nhìn bao dung và thông cảm, cô biết lỗi của tôi chỉ là sự dại dột nhất thời nên đã có cách ứng xử riêng để giúp tôi không bị bạn bè khinh thường, coi thường...

Năm tháng qua đi, bí mật về cây bút vẫn chỉ có mình tôi và cô biết. Nhưng hôm nay, nhân ngày 20/11, tôi tự thấy mình đã đủ can đảm kể lại câu chuyện của mình như là một cách thể hiện lòng biết ơn và kính trọng đối với người đã dạy tôi bài học về sự bao dung và cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống.

Giờ đây khi đã trưởng thành, tôi đã học được cách suy nghĩ cân nhắc trước mỗi hành động của mình. Tôi vẫn luôn nhớ bài học từ thuở thiếu thời mà cô đã dạy: bài học về lỗi lầm và sự bao dung! Và suốt cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ quên về cô như là một con người có tấm lòng cao cả.

Kể về cô giáo - Mẫu 2

'Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, có danh có vọng nhớ thầy khi xưa.'

Đó là những dòng thơ nói về nghề giáo, nghề luôn được yêu quý và kính trọng. Trong số những người thầy cô giáo của tôi, người để lại ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Kim Anh - cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi.

Cô có mái tóc dài, mượt mà, đen nhánh và luôn phát ra hương thơm nhẹ nhàng. Đôi mắt cô to tròn, đen láy, cương nghị mà không kém phần dịu dàng. Khi chúng tôi đạt thành tích cao trong học tập, cô luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt trìu mến. Nhưng mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của cô lại đượm buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, viết ra những dòng văn đầy cảm xúc để truyền đạt bài học cho chúng tôi. Cô giúp chúng tôi ghi nhớ bài học lâu hơn bằng giọng nói của mình. Giọng nói của cô truyền cảm, dịu dàng, ấm áp, khiến cho chúng tôi luôn tập trung vào bài học, quên cả thời gian. Tính cách hiền lành, chính trực của cô luôn thể hiện trong công việc. Hàng ngày, cô vui đùa với chúng tôi nhưng khi vào tiết học, cô rất nghiêm túc. Đối với cô, dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm đam mê. Cô luôn chuẩn bị rất kỹ cho bài giảng của mình, thậm chí sử dụng cả những đoạn clip ngắn để giúp chúng tôi tiếp thu bài nhanh nhất. Dù đã là một giáo viên, cô vẫn không ngừng học hỏi. Cô thường thức đến ba, bốn giờ sáng mới đi ngủ sau khi soạn giáo án vì cô muốn học hỏi như một con đò chống dòng nước. Lời cô nói luôn thấm vào lòng chúng tôi.

Tôi nhớ nhất là khi cô dắt lớp chúng tôi đi thăm quan. Trên gương mặt và trong ánh mắt của cô, tôi cảm nhận được sự lo lắng và bồn chồn. Sau đó, chúng tôi mới biết rằng, hôm đó cô đã nghỉ thi môn triết để đi cùng chúng tôi, lo lắng rằng nếu có vấn đề gì xảy ra với chúng tôi, cô sẽ hối hận cả đời.

Một kỷ niệm đáng nhớ khác là khi tôi học hè. Khi ấy, tôi lo lắng vì đã nghỉ học hai tuần. Tôi bước vào lớp với tâm trạng lo lắng. Cô biết về việc tôi đã nghỉ học, cô giảng lại những điều tôi chưa biết, chưa hiểu, rồi nhờ bạn cho tôi mượn vở để chép bài. Lúc đó tôi cảm thấy nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cô và các bạn.

Nghề giáo thật cao quý, giống như câu 'Nghề giáo là người lái đò tri thức qua sông', đó cũng là nghề mà tôi mong ước sau này khi trưởng thành. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi gửi lời chúc tới cô rằng: 'Con chúc cô luôn mạnh khỏe! Con yêu cô nhiều lắm!'

Kể về cô giáo - Mẫu 3

Trong cuộc sống, mỗi người đều có những kỷ niệm khó quên. Với em, gần bốn năm đến trường em có rất nhiều kỷ niệm vui buồn. Và kỷ niệm đáng nhớ nhất có lẽ là về cô giáo chủ nhiệm năm em học lớp ba.

Gia đình em không giàu có, cha mẹ em chỉ là nông dân làm ruộng và lao động thuê. Cuộc sống khó khăn và đủ ăn là niềm may mắn của chúng tôi. Em là anh cả trong gia đình, có ba đứa em nhỏ hơn nữa. Khi em học lớp ba, gia đình em gặp khó khăn vì bố em bị bệnh nặng, phải bán tài sản và vay mượn để điều trị. Em đã phải nghỉ học vì gia đình không có tiền đóng học phí.

Cô giáo chủ nhiệm của em tên là Lan. Cô là một người giáo viên hiền lành, yêu nghề và luôn quan tâm đến cuộc sống và học tập của học sinh. Khi em vắng mặt hai ngày liền, cô đã đến nhà em để thăm hỏi. Cô động viên gia đình em và khuyên em nên tiếp tục học. Cô nói rằng em là một học sinh giỏi của lớp và nếu nghỉ học thì thật tiếc. Cô cũng nói rằng mong muốn em học để có một tương lai tốt đẹp và giúp đỡ gia đình. Em cảm thấy vui mừng khi được tiếp tục học mà không cần đóng học phí. Cuối năm, em đạt danh hiệu học sinh giỏi toàn diện và danh hiệu học sinh nghèo vượt khó. Em rất biết ơn và hạnh phúc về những gì cô Lan đã dành cho em.

Kỷ niệm đáng nhớ nhất của em về thầy cô chính là cô Lan. Em sẽ mãi nhớ và luôn hứa học tập chăm chỉ để trở thành một giáo viên tốt như cô.

Kể về cô giáo - Mẫu 4

Trong cuộc đời, mỗi người đều gặp những người không thể quên, để lại ấn tượng sâu sắc. Với tôi, có một người giáo viên luôn sẽ ở trong trái tim tôi, đó chính là cô giáo chủ nhiệm của tôi.

Cô giáo của tôi nay đã vượt qua tuổi bốn mươi, là một người giáo viên luôn nhiệt tình và đam mê với nghề. Cô không cao, vóc dáng hơi gầy. Da cô sẫm màu nhưng khỏe mạnh. Tóc đen dài óng ánh, mượt mà, ôm trọn khuôn mặt trái xoan. Đôi mắt sáng ngời như vì sao, che giấu sau hàng mi cong và đen. Nét nhăn nhỏ dần xuất hiện ở khóe mắt, dấu hiệu của những năm tháng cống hiến cho nghề và học sinh. Đôi môi mỏng luôn nở nụ cười thân thiện với học sinh và mọi người xung quanh.

Cô ăn mặc đơn giản, thường mặc áo sơ mi và quần âu. Dù trang phục như thế nào, trong mắt tôi, cô vẫn rực rỡ và xinh đẹp. Giọng nói của cô ấm áp, dịu dàng. Mỗi khi cô giảng bài, giọng nói của cô thu hút chúng tôi và khiến chúng tôi chìm đắm vào bài học.

Cô ít khi trách mắng học sinh mà thường nhắc nhở nhẹ nhàng. Khi phải nghiêm khắc, đôi mắt cô buồn, giọng nói đầy u buồn. Có lẽ cô cũng đau lòng, và lúc đó, chúng tôi cảm thấy xấu hổ và thương cô nhiều lắm. Cô luôn dành thời gian để giúp đỡ chúng tôi, truyền đạt kiến thức và hướng dẫn cách làm bài tập khó.

Cứ như người lái đò đưa khách qua sông, cô giáo của tôi cũng đã dẫn dắt bao thế hệ học trò vượt qua những thử thách. Tôi rất yêu quý cô giáo của mình và sẽ luôn cố gắng học tốt để khiến cô tự hào về chúng tôi.

Kể về cô giáo - Mẫu 5

Trong những năm đi học, tôi đã có rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ dưới mái trường thân yêu. Nhưng kỷ niệm mà tôi sẽ mãi không quên là khi học lớp 1, khi tôi tập viết và cô giáo đã rất tận tình cầm tay tôi từng nét.

Lên 6 tuổi, tôi bước vào lớp một với sự háo hức. Tôi học đọc rất nhanh, chỉ cần nghe cô đọc một lần là tôi có thể đọc theo ngay. Nhưng viết với tôi thật khó khăn. Tôi thuận tay trái, nhưng từ nhỏ mẹ đã rèn cho tôi cầm bút bằng tay phải. Cô giáo đầu tiên của tôi tên là Ngọc. Đúng như tên, cô xinh đẹp và rạng rỡ, lại hiền dịu, trìu mến. Cô biết tôi thuận tay trái nên thường xuống bàn quan sát tôi viết. Sang học kì hai, chúng tôi tập viết chữ nhỏ và những bài chính tả dài hơn. Chữ tôi ngày càng lộn xộn. Trong giờ chính tả đó, cô viết lên bảng những dòng chữ tròn trịa, chúng tôi viết theo. Thấy cô không để ý, tôi lại đổi tay để viết.

Cuối buổi học, cô Ngọc trả vở chính tả cho chúng tôi. Cô bắt đầu nhận xét. Bỗng, cô nhắc tới tôi: 'Bạn Gia Bảo hôm nay viết có tiến bộ. Tuy nhiên, cô nghĩ là con đang quên một điều.' Tôi hoảng hốt cúi đầu. Trong tà áo dài thướt tha, cô bước xuống bàn và tiếp tục: 'Cả lớp nhớ cô dặn khi viết, tay chúng ta cầm bút thế nào không?' Lớp tôi đồng thanh nhắc lại lời cô dặn. Cô lại nói: 'Tuy vậy, bạn Gia Bảo vẫn quên. Cô phê bình bạn trong buổi học ngày hôm nay.' Rồi cô nhìn thẳng tôi và nói: 'Cô hy vọng bạn sẽ nhớ lời cô dặn.' Một vài bạn cất tiếng cười chê bai. Nghe thấy vậy, khuôn mặt tôi nóng bừng, nước mắt ứa ra và tay vò vẽ trang vở. 'Cô thấy hôm nay chữ con viết tròn, đều đúng khoảng cách. Con viết đẹp hơn rất nhiều bạn.' – Cô lại nhẹ nhàng nói. Cả lớp im lặng. Tôi được cô khen và cảm thấy nhẹ nhõm, trút bỏ cơn tức giận của một cậu bé hiếu thắng.

Từ đó, tôi kiên trì rèn viết bằng tay phải. Lên lớp 2, tôi đã viết được những dòng chữ rất sạch đẹp. Dù bây giờ không còn được học cô nữa, những bài học thú vị và lời dạy ân cần của cô vẫn còn sâu trong tâm trí tôi.

Kể về cô giáo - Mẫu 6

Trong suốt những năm tháng học dưới mái trường thân yêu, người mà tôi kính mến nhất là cô Thanh. Đó là người đã trao cho tôi những tình cảm cao quý của một người cô giáo đối với học sinh.

Tôi vẫn nhớ rõ, năm tôi học lớp hai, ngày đầu tiên cô Thanh bước vào lớp với vẻ hiền hậu. Cô trẻ lắm, dáng cô nhỏ nhắn, rất dễ thương. Cô yêu thương học sinh. Ngày nắng hay mưa, cô chưa bao giờ đi muộn hoặc nghỉ dạy ngày nào. Cô luôn dịu dàng với học sinh nhưng rất nghiêm túc trong giảng dạy. Giờ ra chơi, nếu có bạn nào không hiểu bài, cô ở lại lớp giảng cho từng bạn. Những bạn nam hay đùa nghịch, cô nhẹ nhàng nhắc nhở. Cô thường dùng những câu chuyện vui, có ích để giáo dục chúng tôi. Bạn nào có lỗi, cô chỉ khuyên răn chứ không hề la mắng. Còn bạn nào học yếu, cô luôn quan tâm đặc biệt để bạn ấy tiến bộ hơn. Vì thế chúng tôi ai cũng yêu quý cô, xem cô như người mẹ thứ hai của mình.

Tôi vẫn nhớ có một hôm, khi học xong tiết cuối, bỗng nhiên tôi bị sốt, nóng ran. Cô không ngại đường xa chở tôi về nhà, báo cho mẹ tôi biết bệnh tình của tôi. Sau đó tôi nghỉ học mấy ngày để bình phục do bị sốt siêu vi. Dù không đi học những bữa đó, cô đến thăm tôi và phân công các bạn thay phiên chép bài cho tôi. Chỗ nào tôi không hiểu, cô sẽ giảng lại tường tận. Bạn nào có hoàn cảnh gia đình khó khăn, cô cũng giúp đỡ, có khi còn đóng tiền học phí dùm cho một bạn trong lớp có hoàn cảnh mồ côi ba mẹ ở với bà ngoại. Trong lớp ai cũng quý mến cô, ngày Nhà giáo Việt Nam chúng tôi tặng quà cho cô, cô chỉ cười bảo: 'Món quà quý nhất với cô đó là kết quả học tập thật giỏi của các em đó!' Ngoài việc dạy kiến thức ở trường, cô còn dạy cho chúng tôi kĩ năng múa hát.

Giờ đây, tuy đã xa cô nhưng tôi vẫn nhớ mãi từng nụ cười, ánh mắt, giọng nói dịu dàng của cô. Cô đã truyền cho tôi một tấm lòng nhân hậu, dạy tôi biết cách yêu thương và quan tâm đến mọi người, tin yêu cuộc đời. Tôi tự hứa sẽ học thật giỏi để làm vui lòng cô, trở thành con ngoan, trò giỏi và một người có ích cho xã hội. Cô là tấm gương sáng để học sinh chúng tôi noi theo.

Kể về cô giáo - Mẫu 7

Trong thời gian đi học, tôi đã được học với rất nhiều thầy cô. Mỗi người đều có những điểm giống và khác nhau trong tính cách và cách dạy học. Nhưng với tôi, người tôi thích nhất là cô giáo Thúy - cô chính là cô giáo chủ nhiệm lớp bảy của tôi. Với cô, tôi đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp mà cho tới tận bây giờ tôi vẫn không thể nào quên được.

Năm lớp bảy, lớp tôi được nhận cô giáo chủ nhiệm mới. Cô là cô giáo mới về trường, lúc đó cô mới 23 tuổi. Có lẽ vì thế mà với cô, chúng tôi như những người em của cô và luôn có cô ở bên cạnh để giúp chúng tôi cố gắng trong học tập. Tôi nhớ rất nhiều kỷ niệm về cô, những kỷ niệm ấy như đi cùng với tôi suốt cả những chặng đường dài vì chính cô đã dạy cho tôi những điều hay, những điều mà trước đó tôi không hề biết. Còn nhớ nhất là kỷ niệm về cô. Khi ấy, tôi vẫn là một học sinh rất nghịch ngợm, thích cãi nhau với bạn bè, không chịu học bài và làm bài mỗi khi tới lớp. Thấy tôi như vậy, cô đã gọi tôi và nói chuyện cùng tôi.

Lúc đầu tôi nghĩ rằng có lẽ cô sẽ mắng tôi. Thế nhưng cô lại không hề làm như vậy. Cô hỏi tôi tại sao tôi lại không làm bài tập ở nhà một cách rất dịu dàng. Lúc ấy, tôi không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể cúi đầu xuống và không dám nói. Cô nói rằng cô hiểu tôi là một người con ngoan, có thể tôi không thích học vì tôi đã mất gốc nên cô đã chủ động tới nhà để hướng dẫn riêng cho tôi. Thời gian đầu tôi không hề muốn học cô, thế nhưng cô đã thay đổi suy nghĩ của tôi bởi mỗi lần tới nhà, cô chỉ như một người chị đang giúp đỡ tôi học tập thậm chí khi tới cô mang những thứ mà chúng tôi thích như xoài, ổi hay những hộp ô mai nhỏ. Cô nói rằng đó chính là bí mật của hai cô trò. Sau này nhờ có công lao dạy bảo của cô mà tôi đã có những tiến bộ vượt bậc trong học tập và thay đổi hẳn thái độ với việc học và làm bài.

Cô Thúy là cô giáo mà tôi ngưỡng mộ nhất. Dù giờ đây cô đã chuyển công tác nhưng trong lòng tôi thì cô vẫn luôn là người thầy mà tôi biết ơn và kính trọng suốt cuộc đời.

Kể về cô giáo - Mẫu 8

Trong mỗi cuộc đời, luôn tồn tại những kỷ niệm, có những kỷ niệm vui mà ta muốn ghi sâu vào trong trí nhớ mãi mãi, nhưng cũng có những kỷ niệm buồn mà ta muốn xóa bỏ. Với tôi, kỷ niệm tuyệt vời nhất là thời học sinh ở cấp hai. Mỗi năm học, tôi luôn ghi nhớ trong trái tim mình những người thầy, người cô đặc biệt và năm nay không ngoại lệ. Trong thời gian ngắn chỉ vài tháng, cô giáo dạy văn của tôi đã in sâu trong tôi những ấn tượng đẹp.

Có lẽ mọi người ở đây sẽ thấy điều này là đi ngược với trật tự thường lệ. Tôi đang học lớp chín, thường thì tôi sẽ viết về những người thầy cô từ những năm học trước của mình, nhưng tôi lại viết về người cô giáo đang dạy tôi trong năm nay? Đối với những người khác, có thể cô chỉ mới bắt đầu dạy họ trong hai tháng. Nhưng với tôi, cô đã ở bên tôi hơn sáu tháng rồi.

Cô đã làm giáo viên dạy văn của tôi suốt ba tháng hè. Và đó là khoảng thời gian tuyệt vời nhất đối với tôi. Cô là người rất tận tâm, giảng bài rõ ràng cho học sinh. Khi cô dạy bài, giọng nói ấm áp, sâu lắng của cô đã hút hồn chúng tôi vào bài học. Cô giảng bài, phân tích từng chi tiết nhỏ nhất của bài học, cho học sinh hiểu ý nghĩa của từng chi tiết đó rồi phát triển thành những đoạn văn sâu sắc, đầy ý nghĩa. Nhờ cách dạy của cô, chúng tôi càng yêu nàng Kiều hơn, thêm yêu Vũ Nương – người con gái tư đẹp. Những bài mà trước đây chúng tôi không hiểu, giờ đây chúng tôi thấy nó mới hay, sâu sắc hơn bao giờ hết! Người ta thường nói tiết Văn là tiết ru ngủ nhưng điều kỳ diệu là khi cô dạy chúng tôi càng thấy thú vị hơn, ý nghĩa hơn. Chắc có lẽ chính vì thế mà cô luôn được chúng tôi yêu mến.

Khi bắt đầu năm học mới, tôi vui sướng biết bao khi được cô làm chủ nhiệm. Trong vai trò chủ nhiệm, cô trông nghiêm túc hơn so với mùa hè. Khi lớp đạt hạng cao, cô khuyến khích, khen thưởng; mỗi khi lớp đạt hạng thấp, cô nhắc nhở, động viên lớp cố gắng hơn. Mẹ tôi cũng là giáo viên chủ nhiệm nên tôi hiểu được sự nỗ lực, gánh nặng khi đảm nhận vai trò này. Càng hiểu sự nỗ lực của cô, tôi càng quyết tâm giúp lớp đạt kết quả cao hơn. Có thể với các bạn khác, tiết chủ nhiệm luôn là tiết nặng nề nhất, bởi nó thường khiến các bạn lo sợ vì sợ bị mắng. Nhưng với lớp tôi, tiết chủ nhiệm lại là thời gian nghe những câu chuyện hay, ý nghĩa về cuộc sống. Tôi yêu những câu chuyện đó vì chúng luôn giúp chúng tôi rút ra những bài học quý giá cho bản thân. Tôi từng đạt giải ba trong kì thi học sinh giỏi lớp tám. Có lẽ vì vậy mà cô kỳ vọng vào tôi trong kì thi năm nay. Tôi hứa với lòng mình phải cố gắng hơn, phải đạt được thành công để không khiến cô thất vọng. Nhưng tôi đã không đạt được. Tưởng rằng cô sẽ la mắng, trách móc tôi, nhưng không. Tôi vẫn nhớ mãi câu nói của cô khuyến khích các bạn trong lớp: “Dù thi không đạt cũng đừng buồn, vì các bạn còn nhiều cơ hội khác để bắt kịp.” Những lời động viên đó sẽ là động lực cho tôi tiếp tục nỗ lực trên con đường học tập của mình.

Lớp chúng tôi có một bạn với hoàn cảnh gia đình khó khăn nhưng rất giỏi. Cả nhóm chúng tôi tổ chức sinh nhật cho bạn ấy, nhưng trong lớp lại có bạn nói: “Tại sao chỉ có sinh nhật bạn ấy được tổ chức, còn sinh nhật của chúng mình thì không?” Nghe câu nói đó, cô đã nói: “Bạn đó có hoàn cảnh khó khăn, có lẽ đã lâu rồi không được ăn mừng sinh nhật của mình, dù chỉ là một chút nhỏ thôi nhưng ít nhất cũng khiến bạn cảm thấy vui vẻ…”. Khi nói đến đây, cô đã rơi nước mắt. Chúng tôi nhìn thấy giọt nước mắt đó, lòng chúng tôi xúc động. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, từ những lời nói của cô, chúng tôi hiểu được sự sẻ chia, ấm áp của tình bạn. Giọt nước mắt ấy đã khiến chúng tôi phải suy nghĩ lại về bản thân mình. Chúng tôi được sống trong hoàn cảnh thuận lợi hơn, vậy tại sao không chia sẻ phần nào may mắn đó với bạn bè của mình để họ cảm thấy hạnh phúc hơn? Nhìn những giọt nước mắt ấy, tôi hiểu rằng cô không chỉ là một giáo viên tận tâm mà còn là một người biết đồng cảm với học sinh, luôn cố gắng hiểu sâu sắc hơn về con người của mình.

Văn của tôi không phải là những bài viết lộng lẫy, trau chuốt, cũng không đặc biệt như những bài đã được các bạn đọc. Khi viết những dòng này, tôi không nghĩ rằng mình sẽ được nhận giải. Tôi chỉ viết với tấm lòng yêu thương, kính trọng cô từ đáy lòng mình. Tôi không tiết lộ tên cô vì tôi tin rằng các bạn cũng có thầy cô giáo dạy văn như tôi và tôi cho rằng cô cũng không thích như vậy.

Chưa đầy một năm, nhưng cô đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc. Cô là nguồn cảm hứng cho những bài văn của tôi và nếu nhà trường là ngôi nhà thứ hai thì cô chính là người mẹ thứ hai của tôi. Cô ơi, con cảm ơn cô vì những gì cô đã dành cho con, con sẽ cố gắng để thành công và “gặt được nhiều lúa vàng” trong cuộc sống.

Kể về cô giáo - Người Mẫu 9

Khi còn học ở Trường Tiểu học Thành Công B, tôi có rất nhiều kỷ niệm với thầy cô và bạn bè. Đặc biệt là kỷ niệm với cô Đào - giáo viên chủ nhiệm năm lớp 4 khiến tôi không thể nào quên.

Tôi nhớ rõ buổi chiều hôm đó, khi đang học bài thì bụng tôi bị đau. Một cơn đau dữ dội khiến mặt tôi tái mét, người ướt đẫm mồ hôi. Lúc ấy, cô giáo đang kiểm tra bài của các bạn nên không để ý. Thấy vậy, bạn An ngồi cạnh đã giúp tôi gọi cô. Biết tình huống khẩn cấp, cô liền chạy đến hỏi thăm rồi nhanh chóng bế tôi xuống phòng y tế của trường. Mặc dù đã được chăm sóc và uống thuốc nhưng cơn đau vẫn không thuyên giảm. Cô Đào gọi điện cho bố mẹ, sau đó, đưa tôi vào viện. Trên đường đi, cô liên tục động viên tôi. Đến nơi, các bác sĩ chẩn đoán tôi bị viêm ruột thừa, cần phải mổ ngay. Nghe tin, tôi rất hoảng sợ. Nhìn tôi lo lắng, cô tiến đến, an ủi tôi. Cuối cùng, bố mẹ đến và làm thủ tục nhập viện cho tôi. Sau ca mổ, tôi được nằm viện 5 ngày để điều trị. Tối hôm đó, cô giáo đã đến thăm tôi với nhiều hoa quả, sữa mà tôi thích. Cô khuyên tôi nên giữ gìn sức khỏe. Cô còn chia sẻ câu chuyện lớp học và nói rằng bạn bè đều lo lắng cho tôi. Tình cảm của cô giúp tôi vượt qua khó khăn, nhanh chóng hồi phục. Tôi rất biết ơn những gì cô đã làm cho tôi.

Dù không còn ngồi trên ghế nhà trường nữa, nhưng em luôn nhớ đến nụ cười hiền hậu và trái tim ấm áp của cô. Em hy vọng cô sẽ luôn khỏe mạnh để dìu dắt các thế hệ học sinh đến bờ tri thức.

Kể về cô giáo - Người Mẫu 10

Nhắc đến thầy cô giáo cũ, trong lòng tôi dậy lên rất nhiều những kỷ niệm êm đẹp. Đó là những ngày đến trường được thầy cô chỉ bảo nhiều điều hay, nhiều bài học bổ ích. Đó là sự quan tâm ân cần của thầy cô khi tôi bị ốm,… Nhưng người cô mà tôi nhớ và để lại trong tôi nhiều kỷ niệm đẹp nhất chính là cô giáo Tâm, giáo viên chủ nhiệm của tôi năm lớp 4.

Cô giáo của tôi vốn là người rất nghiêm khắc. Trên lớp, chúng tôi luôn phải tập trung nghe giảng vì sợ bị cô phạt. Nhưng phần nào cũng vì cô giảng bài rất hay nên chúng tôi không muốn bỏ lỡ chút kiến thức nào. Cô Tâm là giáo viên dạy Toán nhưng cách cô nói, cách cô giảng bài lại mượt mà như một giáo viên Văn. Giọng cô thật hay, ngọt ngào và dịu dàng. Ngay cả khi cô trách phạt, giọng nói của cô vẫn rất nhẹ nhàng. Tôi học Toán không kém nhưng đôi lúc vẫn sợ sự nghiêm khắc của cô. Cô không bao giờ quát tháo chúng tôi nhưng khí chất của cô luôn khiến chúng tôi sợ.

Chuyến đi đáng lẽ sẽ chẳng có gì đáng nói nếu không có chuyện bố mẹ tôi cùng phải đi công tác 3 ngày và quyết định gửi tôi đến nhà cô. Tôi không muốn điều này chút nào nhưng họ hàng nhà tôi không có ai ở thành phố, bố mẹ lại không yên tâm để tôi ở nhà một mình nên tôi đành phải chấp nhận. Không cần nói tôi đã rất lo lắng. Ở nhà cô, làm sao tôi có thể thoải mái như ở nhà mình được. Tôi nghĩ chắc cô sẽ bắt tôi học suốt ngày. Nhưng rồi 3 ngày đó lại trôi qua thật nhẹ nhàng và để lại trong tôi vô vàn những kỷ niệm mà cho đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên.

Khi bố mẹ dẫn tôi sang nhà cô, cô đã vui vẻ chào đón tôi và giới thiệu tôi với các thành viên trong gia đình cô. Nhà cô có một chị lớn hơn tôi 2 tuổi nên tôi nhanh chóng trở thành bạn thân với chị. Trong những ngày ở đây, tôi nhận thấy một bên khác của cô. Không giống như vẻ nghiêm nghị khi trên lớp, cô luôn vui vẻ và cười đùa với các thành viên trong gia đình. Buổi sáng, cô dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng. Hôm đầu tiên ở đó, tôi lạ nhà nên cũng dậy khá sớm. Con gái cô cũng vì thế mà dậy theo tôi. Ăn sáng xong, cô đưa tôi đi học. Cô hỏi tôi nhiều điều và kể cho tôi nghe nhiều chuyện. Tự nhiên tôi cảm thấy cô thật gần gũi như mẹ của mình vậy. Cô cũng bảo tôi coi cô như mẹ và không có gì phải ngại khi ở nhà cô. Buổi tối, cô nói hai chị em học nhanh xong rồi đi ngủ sớm. Tôi đã nghĩ một người nghiêm khắc như cô sẽ bắt con cái học đến khuya. Cô thậm chí không cần kiểm tra bài vở của các con. Cô chỉ hỏi một câu duy nhất là việc học có gặp khó khăn gì không. Nhờ những lời tâm sự của con gái cô tôi mới hiểu, cô muốn quan tâm nhưng không muốn tạo áp lực. Có lẽ chính vì điều đó mà con cái cô ai cũng tự giác học.

Tôi hiểu thêm về con người cô nên không còn sợ cô như trước nữa. Tôi hiểu, vẻ mặt nghiêm nghị của cô là để chúng tôi học tập một cách nghiêm túc. Học là học, chơi là chơi. Trong những ngày ở nhà cô, tôi đã có được nhiều kỉ niệm. Bây giờ tuy không còn học cô nữa nhưng tôi vẫn nhớ cô. Thỉnh thoảng tôi vẫn ghé thăm cô và cùng nhau ôn lại những kỉ niệm xưa.

Nội dung được phát triển bởi đội ngũ Mytour với mục đích chăm sóc và tăng trải nghiệm khách hàng. Mọi ý kiến đóng góp xin vui lòng liên hệ tổng đài chăm sóc: 1900 2083 hoặc email: hotro@mytour.vn

Chủ Đề