Nghe truyện Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Mọi chuyện bắt đầu vào cái đêm An Vô Dang ra ngoài uống rượu, lúc ấy bị người ta kê đơn nên tùy tiện cùng một tên đàn ông xa lạ lên giường. Kết quả sau một tháng tự nhiên cảm thấy đầu choáng váng cảm thấy ghê tởm mệt rã rời, thế là trúng thưởng. Giữa giữ đứa trẻ và học đại học, An Vô Dạng quyết định lựa chọn…… Giữ lại bảo bảo. ” Lão ” đàn ông nhiều tiền Hoắc Vân Xuyên năm nay ba mươi, trong nhà ra lệnh cưỡng chế hắn phải nhanh chống kết hôn. Thế là may mắn thế nào lại nhặt được ông “bầu”!? Và thế là bắt đầu những chuỗi ngày Hoắc tổng bắt đầu những chuỗi ngày làm trâu làm ngựa cho vợ. —————————————————————– Tên Truyện: Gả Cho Lão Công Nhà Giàu Tác giả: Thiên Phong Nhất Hạc Thể loại: Hiện đại, Ngọt sủng, Sinh tử văn, Hào môn thế gia, Cưới Trước Yêu Sau, Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên, Trâu già gặm cỏ non, 1v1, HE. Nguồn: Thực hiện Audio: Đam Mỹ Tường Truyện Giọng Đọc: Lãm. —————————————————————– ▶ Đăng Ký Kênh [Subscribe] : ▶ Page : ▶ Email :

#gacholaocongnhagiau #dammytuongtruyen #Audiodammy #BL

audio đam mỹ tường truyện,đam mỹ channel,audio đam mỹ,đam mỹ tường truyện,truyện audio đam mỹ,truyện đam mỹ hiện đại,truyện đam mỹ Trung,Truyện đam mỹ hay,đam mỹ cưới trước yêu sau,Tác giả: Thiên Phong Nhất Hạc,Sinh tử văn,Trâu già gặm cỏ non,Gả Cho Lão Công Nhà Giàu chương 1,Gả Cho Lão Công Nhà Giàu -Tập 1 – Audio Đam mỹ

Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện Gả Cho Lão Công Nhà Giàu -Tập 1 – Audio Đam mỹ. Truyện Hay hy vọng bạn đã tìm được bộ truyện phù hợp, mọi thắc mắc hay comment xuống phía dưới.

Xem thêm: //www.truyenhay.com/truyen-dam-my

Reader Interactions



Review truyện Gả Cho Lão Công Nhà GiàuCâu chuyện bắt đầu khi An Vô Dạng tham gia tụ tập với bạn trong một câu lạc bộ người lớn, uống một ít rượu lại bất ngờ bị tên nào đó trong quán bar nhìn trúng dáng vẻ xinh đẹp, nên âm mưu chuốc thuốc nhầm hưởng lạc một đêm xuân. Bạn An Vô Dạng may mắn trốn thoát, kiếm được kẻ cho là sẽ cứu cậu mà ngọt ngào kêu một tiếng ca ca. Có thể dáng vẻ lúc ấy của An Vô Dạng quá ngoan quá thuần khiết nên làm trái tim lạnh băng của Hoắc tổng tài mềm xuống, không tiếng động dùng hành động mà bản thân không bao giờ nghĩ, cứu thiếu niên kia. Rồi rượu phát lớn, cả hai lăn luôn trên giường, sáng sớm bạn học nhỏ An Vô Dạng liền bỏ trốn.Rồi lại một lần làm thêm đầu tiên trong quán bar, An Vô Dạng lại gặp Hoắc Vân Xuyên, bị Hoắc Vân Xuyên liên tục đùa giỡn, nhưng bạn nhỏ An Vô Dạng cứng rắn, cuối cùng tìm công việc khác làm. Mà công việc thì nhiều, An tiểu bằng hữu lại đi làm trong nhà Hoắc tổng tài, làm một chàng trai sắp sinh con cho nhà họ Hoắc, nói là đi làm, thì bạn Tổng tài ra dáng đi làm còn hơn bạn học An Vô Dạng, bưng trà rót nước, trên ấm giường dưới quan tâm còn phục vụ còn hơn vua chúa ngày xưa.Sau đó là chuỗi ngày bạn học An Vô Dạng ngây thơ câu dẫn Hoắc tiên sinh, đặc biệt là, bạn học An Vô Dạng không biết, mà Hoắc tiên sinh lại một đầu đen tối bị xoay qua xoay lại cả ngày cả đêm, đúng bộ dáng trụ vương bị đắc kỷ mê hoặc, không màn công việc.

Câu chuyện cứ thế từ từ miêu tả cảnh sống chung đầy ấm áp của một nhà ba người, lời văn của tác giả tạo nên không khí cho bộ truyện ngôn tình H, tăng thêm điểm số cực mạnh cho truyện này.

Ngoài ra, bố mẹ của An Vô Dụng thật sự không nên như thế. Vì sao ư? bởi bì bố mẹ của An Vô Dụng từng rất nghiêm khắc còn hay so sánh con cả con út tài giỏi với đứa con trai thứ ngốc nghếch, dần bố mẹ An Vô Dụng cũng mài luôn tính cách cởi mở hoạt bát của cậu. Con nào mà không mang nặng đẻ đau, sao lại không yêu? Có lẽ, bởi vì tình yêu của họ dành cho hai đứa con còn lại nhiều đến mức quên đi cậu nhóc nhỏ xíu cũng cần được quan tâm kia. Là người nhà nhưng An Vô Dụng khi gặp khó khăn lại không hề nói cho ai biết, sợ làm phiền bố mẹ cậu. Nhưng là bố mẹ? chữ phiền ấy có sao? Thật lâu về sau, chứng kiến đứa con lúc nào cũng có khuyết điểm kia được người ta coi như trân bảo nâng niu, họ mới nhận ra có điều gì đó đã từng được có nhưng lại không có.Đây là truyện được rất nhiều hủ dành lời khen có cánh, có người đọc qua mấy lần vẫn muốn chìm chết trong vị ngọt của đôi chính như bạn bè FA của anh công Hoắc Vân Xuyên. Có người thì gửi lời cảm ơn đến bạn edit và bạn tác giả. Có người còn nói truyện kết nhanh quá, coi chưa đã… Nhưng cũng có nhiều lời chê trách tác phẩm không hay như tưởng tượng.

Đúng, đây là một truyện ngôn tình hay, thể loại cưới trước yêu sau, câu chữ trong bài được trâu chuốt làm tăng thêm điểm số cho cả một bộ truyện.

Đọc Truyện

Cưới Trước Yêu Sau Ngôn Tình Sủng Ngôn Tình Hiện Đại Ngôn Tình HE

Cứ cho là thần không biết quỷ không hay mà trở lại trong lòng ngực Hoắc tiên sinh, mơ mơ màng màng ngủ thêm một hồi, đã đến tám giờ.An Vô Dạng bò dậy, nhìn xem mình trước có đánh thức người khác hay không.“Hoắc tiên sinh ngủ thật lâu……” Cậu nhỏ giọng nỉ non, đối phương đêm qua hẳn là hơn 10 giờ ngủ, cho tới tám giờ buổi sáng hôm nay một lần cũng chưa tỉnh lại.Hoắc Vân Xuyên nghe trong miệng cậu lẩm bẩm lầm bầm, sau đó giống như xuống giường, mang dép lê rời khỏi phòng ngủ.Từ sau sáu giờ đồng hồ Hoắc tổng tài đã không có ngủ nữa, mở đôi mắt thanh tỉnh, từ trên giường ngồi dậy.Hai ngày nay vì nguyên do có An Vô Dạng ở bên người, hắn thay đổi thói quen buổi sáng mỗi ngày hút một điếu thuốc trước.Cho nên trước kia đều hút thuốc, sau đó lại chậm rãi thay quần áo, rửa mặt, tập thể dục buổi sáng.Loại sinh hoạt của đàn ông độc thân như thế, giằng co hết N năm.Bản thân Hoắc Vân Xuyên thực vừa lòng, không có cảm thấy cần thay đổi chỗ nào, nguyên nhân là vì hắn phản cảm chuyện kết hôn sinh con.“Hoắc tiên sinh, sớm a.” An Vô Dạng đang đánh răng, đột nhiên thấy trong gương nhiều thêm một người, cậu liền phun ra bọt kem trong miệng, chào hỏi trước.Hoắc Vân Xuyên gật đầu: “Sớm.” Sau đó lấy bàn chải đánh răng của mình, nặn ra chút kem đánh răng.An Vô Dạng tiếp đón xong, một lần nữa tập trung đánh răng.Ước chừng chà xát lâu khoảng năm phút đồng hồ, phía trước phía sau bên trái bên phải, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, đều chà sạch sẽ.Cậu đánh răng xong đối diện với gương chải tóc, lập tức phát hiện tóc có chút không sạch, khả năng tối hôm qua không có gội đầu.“Không phải……” An Vô Dạng nói: “Tối hôm qua tôi có tắm rửa sao?” Chuyện sau đó, cậu hoàn toàn nghĩ không ra.Hoắc Vân Xuyên phun ra nước trong miệng, biểu tình nghiêm túc, đôi mắt chứa ý cười mà trả lời: “Không có, cậu đột nhiên ngủ quên.”Cho nên nói thời tiết nóng thế này, chính mình lại không tắm rửa liền lên giường ngủ: “Không phải chứ, nếu lần sau còn như vậy nữa, anh phải kêu tôi dậy.” An Vô Dạng lộ ra biểu tình ghét bỏ chính mình.“Cậu không cần lo lắng, tôi không ngại.” Hoắc Vân Xuyên đơn giản nói, sau khi vệ sinh cá nhân xong, nhường phòng tắm cho An Vô Dạng tắm rửa: “Cẩn thận một chút, tôi đi ra ngoài hâm bữa sáng cho cậu ăn.”Ngày hôm qua dì Trương để lại một nồi cháo trắng, xào xong đồ ăn sáng, cho vào lò viba hâm nóng lên là có thể ăn.Lúc trước không có mời người nấu cơm, phòng bếp này của Hoắc Vân Xuyên chỉ bài trí cơ bản, vì hắn cho tới bây giờ không nấu cơm.Cũng không phải do tôn thờ chủ nghĩa ‘ quân tử xa nhà bếp ’, chỉ là người đàn ông độc thân không cần thiết phải nấu cơm, lại thêm không có hứng thú.Đơn giản chỉ là cắm điện bấm nút, từ tủ lạnh lấy đồ ăn ra, để vào lò viba đun nóng, thật ra không thành vấn đề.Chờ đồ ăn nóng, An Vô Dạng đúng lúc tắm rửa xong.Cậu không biết bữa sáng là do dì Trương đã làm trước, nhìn thấy cháo trắng nóng hôi hổi cùng đồ ăn sáng, sợ đến ngây người.“Anh thật lợi hại.” Cậu vừa ngồi xuống vừa nói.“Dì Trương làm.” Hoắc Vân Xuyên không tranh công, động tác dọn đồ cùng múc đồ ăn sạch sẽ nhanh nhẹn, trong cử chỉ rất có hương vị đàn ông.An Vô Dạng cười tủm tỉm: “Cảm ơn.”Cháo trắng trắng mềm mềm, chỉ là thoạt nhìn bên ngoài đã biết ăn rất ngon.Trên thực tế vào miệng là tan, có mùi thơm của gạo, xứng với bữa ăn sáng siêu ngon.An Vô Dạng ăn khoảng hai chén lớn, đây là sức ăn ngày thường của cậu.Đột nhiên nhớ tới báo cáo kiểm tra ngày hôm qua, nói cậu có hơi thiếu dinh dưỡng. Chỉ sợ tuổi dậy thì xuất hiện tình trạng không cung cấp đủ dinh dưỡng cùng thiếu Canxi cũng là bình thường, cậu rất chịu khó, liền quyết định ăn nhiều thêm một chén.“Cậu đói như vậy sao?” Hoắc Vân Xuyên theo An Vô Dạng mấy ngày, đối phương có thể ăn bao nhiêu trong lòng hắn hiểu rõ: “Ăn cơm vừa no, không cần ăn uống quá nhiều.”An Vô Dạng suy nghĩ lại cũng phải, trong chốc lát chờ dì Trương tới, còn có canh hầm uống.“Trúng tuyển vào trường nào?” Hoắc Vân Xuyên hỏi.“Học viện công thương.” An Vô Dạng xác định một chút, là trường này không sai.

Đúng chín giờ, các bạn học có tiết thứ nhất, vừa vặn học xong.

Các bạn học sáng sớm không có lớp, dồn dập ăn mặc chỉnh tề, xuất phát từ ký túc xá: "Quá tốt rồi, ngày hôm nay thời tiết không có quá nóng."

Đoán chừng thời tiết cả buổi sáng đều mát mẻ thế này, rất thích hợp để thưởng thức buổi diễn thuyết hôm nay của quý công tử hào môn trong truyền thuyết kia.

Những người sắp tốt nghiệp không dự định tiếp tục thi nghiên cứu sinh, vấn đề phải đối mặt gần đây, không thể nghi ngờ đó là cần kiếm việc làm.

Trước mắt bọn họ đã đi tìm hiểu một số công ty ở Bắc Kinh, tuy rằng không dám hy vọng xa vời mình sẽ vào công ty lớn làm việc, thế nhưng nghe lão tổng một công ty nổi tiếng diễn thuyết một chút, cớ sao không làm.

An Vô Dạng đến cùng bạn học, chen chúc ở trong đám người, phát hiện người người nhốn nháo, không chỗ đặt chân.

Khi cậu cân nhắc có cần phải đứng ở một bên hay không, ngoài ý muốn nhìn thấy thầy Lưu lớp bọn cậu đi tới bên này, mang trên mặt nụ cười hòa ái thân thiết, làm người không khỏi cảnh giác.

"Bạn Vô Dạng? Thì ra em ở đây nha?" Thầy Lưu vẫy tay, nói với cậu: "Mau mau nhanh, qua bên này, thầy sắp xếp chỗ ngồi cho em."

"A?" An Vô Dạng vẻ mặt ngốc nghếch nhìn hắn, chần chờ chỉ mình: "Thầy, xếp chỗ cho em ngồi?"

Lòng cậu nghĩ, mình là cái đinh gì chớ...

"Đúng, mau tới đây." Thầy Lưu quay người đi.

An Vô Dạng nhìn hai bên một chút, Ôn Lăng và Viễn Hàng đang dùng ánh mắt quỷ dị nhìn mình, dường như đang xem ma quỷ, cậu thật sự không biết giải thích như thế nào, đơn giản không thèm giải thích: "Vậy, tôi qua xem một chút."

Kỳ thực cậu rất là hồi hộp, bởi vì mới vừa nhớ tới, Từ Viễn Hàng và Ôn Lăng hai bọn họ đã từng gặp Hoắc Vân Xuyên...

Một phút chốc ông nhà lên đài, không có lý do gì bọn họ không nhận ra.

Cho nên An Vô Dạng nghĩ thầm, tách ra cũng tốt, miễn cho lúc vạch trần chân tướng cậu không tìm được khe nứt nào để chui vào."Bạn Vô Dạng, em cứ ngồi ở đây đi." Thầy Lưu chỉ vào vị trí bên trong góc có các giảng viên khác, cứ như vậy bắt chuyện để An Vô Dạng ngồi xuống.

An Vô Dạng: "???"

An Vô Dạng vẻ mặt lúng túng cứng ngắc ở đó, không được không được, vị trí này không thể ngồi, cậu nháy mắt mấy cái: "Thầy... em không ngồi, em đứng ở phía sau."

Thầy Lưu: "Đứa nhỏ này..." Cũng không thể không biết tự trọng, làm sao cho cậu đứng ở phía sau được: "Không sao, chỗ ngồi đầy đủ, em cứ ngồi ở đây đi."

An Vô Dạng lắc đầu như trống bỏi: "Không không không." Để cho cậu ngồi phía trước nhất nghe cái tên đại móng heo kia diễn thuyết, còn không bằng trực tiếp xấu hổ chết mất thôi.

"Này nha!" Thầy Lưu trơ mắt mà nhìn, bạn Vô Dạng tướng mạo ngoan ngoãn, cũng như chạy trốn mà tiến vào bên trong đám người, lập tức không thấy bóng dáng.

Nói là chín giờ bắt đầu, kỳ thực sau khi chờ các bạn học dàn xếp xong xuôi, đã qua hơn hai mươi phút.

Hiệu trưởng từ trước cửa sổ nhìn xuống, xác định các bạn học của trường, nên đúng chỗ đã toàn bộ đúng chỗ, lúc này mới quay người cùng Hoắc công tử bên cạnh bàn làm việc uống trà xem báo nói: "Hoắc tiên sinh, các bạn học đều chuẩn bị xong, chúng ta cũng đi xuống thôi?"

Trong phòng yên tĩnh.

Vang lên âm thanh tờ báo khép lại.

"..." Hiệu trưởng có chút cằn nhằn trong lòng, không hổ là Hoắc đại công tử, thật sự là một người chu đáo, trước khi đi còn muốn tự mình gấp kỹ tờ báo cho ông.

Dĩ nhiên, ông không dám đốc thúc chút nào.

Hoắc Vân Xuyên để báo xuống, đứng dậy gật gật đầu với hiệu trưởng: "Mời."

Hiệu trưởng: "Hoắc tiên sinh mời, mời..." Nhìn theo nam nhân khí vũ hiên ngang ra cửa, ông mới đuổi tới.

Ngày hôm nay Hoắc đại thiếu cũng tương tự như thường ngày, xuất hiện với một thân áo sơ mi cùng quần tây tài giỏi nhanh nhẹn, tuy rằng mọc ra một gương mặt tuấn tú phong lưu phóng khoáng, quen thói lạnh lùng nghiêm túc, không khỏi làm người cảm thấy được không có tình người.

Hắn từ trên lầu đi xuống, một đường chậm rãi kéo lên ống tay áo trên cánh tay, động tác tùy ý tự nhiên, thật kỳ diệu hòa tan  cảm giác xa cách vừa nãy, trở nên hơi hơi bình dị gần gũi.

Nhưng cũng không có tốt hơn bao nhiêu cả.

Hoắc Vân Xuyên vào bục, không biết là ai dẫn đầu trước tiên, dìu dắt toàn bộ thầy trò trong hội trường không hề làm ra vẻ mà vỗ tay.

Cái gì gọi là "phong thái xuất chúng", đám học sinh bọn họ học mười mấy năm tiếng Trung, ngày hôm nay rốt cục tự mình lĩnh hội được bác đại tinh thâm cùng ưu mỹ chữ Hán của Trung Hoa.

Đơn giản một câu thành ngữ,  khái quát hoàn mỹ ấn tượng của bọn họ dành cho Hoắc Vân Xuyên.

Bởi vì do tiếng vỗ tay, Hoắc tổng vừa đi vừa liếc mắt một cái vào trong đám người, vì hành động này của hắn mà các cô gái quên thở, không phải số ít đâu.

Trong đám người An Vô Dạng, dùng quạt nhựa phía trên viết "Nam khoa XX chờ bạn đến" che mặt của mình, lưu lại một cặp mắt sáng lấp lánh, chú ý nam nhân trên bục.

Không thể không nói, cậu giờ khắc này cũng giống như những cô gái bên người tim nhỏ thẳng thắn nhảy loạn, vẻ mặt là nét si mê...

Thiếu niên giơ bàn tay lên ôm ngực: Không xong, đây là cảm giác động lòng.

Lúc này, cậu nghe thấy bên người có mấy bạn học xì xào bàn tán:

"Mẹ kiếp, tối hôm qua nghe nói là tổng tài Hoắc thị, tôi còn tưởng rằng là một lão già, không nghĩ rằng còn trẻ tuổi như vậy!"

Bạn học A: "Hoắc Vân Xuyên vốn tuổi trẻ a, hơn hai mươi tuổi đã tiếp quản công ty của gia tộc, hắn hình như có người bạn thân làm công ty giải trí, nhân sinh hoàn toàn là người thắng cuộc."

Bạn học B: "Các người không cảm thấy dung mạo hắn so với nam minh tinh còn đẹp trai hơn không? Nếu tôi nói, loại đàn ông này coi như không có tiền tôi cũng nguyện ý gả, bỏ tiền ra cũng nguyện ý gả."

Bạn học A: "Thằng nhỏ ngốc, nhanh ngừng lại ý nghĩ này đi, Hoắc Vân Xuyên hồi trước vừa kết hôn rồi, tìm người mang thai hộ sinh ra con trai cũng đã đươch mấy tháng."

Bạn học B vẻ mặt bội phục: "Cậu biết thật nhiều a."

Bạn học A vẻ mặt đắc ý: "Đúng vậy, tôi cũng không giống như nhóm người hoa si não tàn đó, tôi để ý đều là phú nhị đại hào môn tuổi trẻ tài cao, bọn họ vừa nỗ lực chính là nguồn năng lượng, so với xem Toure diễn kịch có dinh dưỡng hơn nhiều, đúng không nha?"Lý lẽ của bạn học này làm người cảm thấy mới mẻ, không khỏi làm An Vô Dạng ở bên cạnh gật đầu liên tục, đúng vậy.

Trên bục, Hoắc Vân Xuyên mở ra micro, thử âm thanh một chút.

Đơn giản chỉ là một cái ho nhẹ.

Hội trường toàn bộ an tĩnh lại.

"Ngày hôm nay trời râm mát, rất thích hợp tổ chức diễn thuyết." Hoắc Vân Xuyên liếc nhìn bầu trời màu lam của Bắc Kinh, cười cười, sau đó mới chính thức mở màn: "Xin chào các thầy cô, các học của học viện công thương chúc mọi người buổi sáng tốt lành. Tôi là Hoắc Vân Xuyên."

Thanh âm hắn không cao không thấp, tốc độ lời nói chậm rãi.

Các cô gái trong hội trường, chắc chắn cũng thể nghiệm một chút cảm giác lúc trước của An Vô Dạng, chính là lỗ tai ngứa ngáy.

Sau khi toàn thể sửng sốt một giây đồng hồ, lần thứ hai nhiệt liệt vỗ tay.

Tiếng vỗ tay vang dội rất lâu, mới dừng lại.

"Đây là lần đầu tiên tôi đến trường làm diễn thuyết, vốn cũng không nghĩ đến" Hoắc Vân Xuyên từ nhỏ cho đến bây giờ, căn bản chưa từng kiêng kỵ cảm thụ của người khác về chuyện của mình, ở đây nói chuyện cũng giống vậy, chỉ làm theo ý mình: "Chắc chắn có một số bạn học đã biết tại sao tôi muốn đến."

Lúc hắn nói câu nói này, tầm mắt tuần tra một lần xuống toàn bộ hội trường.

Có một từ gọi là gãi đúng chỗ ngứa, ngày hôm qua mấy fan vây kín Tiểu Điềm Điềm khi tan học, có chút ngoài ý muốn đều cảm thấy được hai má nóng rát, như đã làm chuyện gì chột dạ.

"..." Thiếu niên che mặt đứng ở trong đám người, ngơ ngác sững sờ nhìn nam nhân trên bục.

Hóa ra đây chính là lời đối phương nói "Tôi sẽ xử lý", quả nhiên vẫn trước sau như một vừa đơn giản vừa thô bạo, không cân nhắc bất luận cảm nhận của người nào...

"Tôi muốn tạo cho em ấy một hoàn cảnh không bị quấy rầy, nhờ các vị yêu thích em ấy, sau này có nhìn thấy em ấy cũng hãy coi em ấy như là một bạn học thông thường mà ở chung, được không?" Hoắc Vân Xuyên: "Nếu như yêu thích em ấy, xin hãy cùng tôi bảo vệ em ấy thật tốt."

Hội trường yên tĩnh như gà, lặng ngắt như tờ.

Hắn đang nói cái gì?

99% bạn học không hiểu ra sao.

Chỉ là nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện có một số bạn học, vì cảm thấy cảm động dùng hai tay che miệng.

Nhưng mà cũng không phải bởi vì bị Hoắc tổng tìm cớ!

Mà là bởi vì, CP mình ship, ngày hôm nay  phát kẹo.

"Nói chuyện liên quan tới em ấy nhiều như vậy rồi, kế tiếp sẽ chính thức diễn thuyết." Hoắc đại tổng tài nói xong một phen lời tâm tình, tựa như phim ảnh cắt đổi sang nhân vật tổng tài bá đạo, thần sắc vô cùng lạnh lùng  cẩn thận mà nói một chút với các sinh viên, bước ngoặt khi từ sân trường đi ra xã hội.

Thừa dịp lúc mọi người vỗ tay, An Vô Dạng meo meo ở dưới quạt lau khóe mắt một chút: "..."

Năm nay mười chín tuổi, mãi đến khi gặp được ba ba Đôn Đôn mới biết, trên thế giới này thật sự có một người xa lạ sẽ đối xử thật tốt với mình.

Hoắc Vân Xuyên diễn thuyết, sinh viên của học viện cũng giống như là học sinh tiểu học nghe thầy giáo phát biểu, nghe rất nghiêm túc.

Dù sao phong cách của hắn nghiêm nghị như vậy, nói mỗi một câu nói đều thập phần không dễ nghe, đơn giản rõ ràng mà đâm thủng ảo tưởng của người trẻ, dạy bọn họ hiện thực không như trong tưởng tượng, xã hội cũng tuyệt đối không tốt như trong tưởng tượng.

Nếu như nói rất nhiều nhân sĩ thành công diễn thuyết, dùng cổ vũ cùng truyền cảm hứng, như vậy Hoắc tổng diễn thuyết thuần túy là ma quỷ, nghĩ đến đâu là nát lòng đến đó.Hơn nữa hắn diễn thuyết cũng không muốn tương tác với người khác, từ đầu tới đuôi đều nói một mình, cũng không cho các bạn học cơ hội đặt vấn đề.

Quý công tử hào môn tùy hứng độc miệng, sinh viên học viện công thương yên lặng gắn cho hắn một tấm nhãn mác.

Diễn thuyết cuối cùng cũng kết thúc, Hoắc Vân Xuyên nói một câu: "Nếu như các người sau này, có thể giống như bạn đời của tôi, tìm được một người yêu xuất sắc như tôi đây, vậy thì có thể không cần nghe những lời vô nghĩa hôm nay tôi nói"

Sinh viên trong hội trường không nhịn được nở nụ cười, sau khi cười xong thì vô cùng đau lòng khó chịu.

Gả vào hào môn là không thể, đời này nằm mơ cũng không thấy.

Thế nhưng, người khác nói câu này có vẻ không biết xấu hổ, mà Hoắc Vân Xuyên nói ra câu này, bọn họ chẳng qua là cảm thấy ngoài ý muốn vị nghiêm túc thận trọng kia đồng thời cũng biết dí dỏm.

Có thể tổng kết lại bằng hai chữ: Ma quỷ.

An Vô Dạng vốn cho là ngày hôm nay sẽ bị điểm danh, đứng ở trong đám người không nhúc nhích.

Cậu chỉ có ánh mắt chăm chú, thu hết thảy phong thái của người kia vào tận đáy lòng, bao gồm cả lời lẽ vô tình không chút khách khí đả kích người khác.

"Hoắc tiên sinh..." Sau khi tan cuộc, hiệu trưởng vẻ mặt sốt sắng mà đuổi theo nam nhân đến bãi đậu xe, cẩn thận từng li từng tí một dò hỏi: "Ngài chuẩn bị rời khỏi trường sao? Không đi gặp trò Vô Dạng một chút sao?"

Hoắc Vân Xuyên thấy nóng, cái trán bốc lên một lớp mồ hôi mỏng, nghiêng đầu liếc mắt nhìn hiệu trưởng tuổi tác không hề lớn, mở miệng: "Mỗi ngày đều thấy nhau, hà tất gấp gáp lúc nhất thời."

Hiệu trưởng ngẩn người, chờ ông phản ứng lại, chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của Hoắc Vân Xuyên.

"Quả nhiên là người từng trải qua sóng to gió lớn..." Khí thế thật tuyệt, nói như thế, về mặt tình cảm tương đối bình tĩnh cũng có thể thông cảm được.

Năm phút sau, Hoắc tiên sinh về mặt tình cảm tương đối bình tĩnh trở lại trên xe, mở máy điều hòa không khí, một bên không chậm trễ chút nào mà gởi tin nhắn đến điện thoại di động của An Vô Dạng.

-- Dạng Dạng, tôi ở bãi đậu xe, em tới gặp tôi đi.

An Vô Dạng nhìn thấy tin nhắn, trả lời:

-- Thời tiết nóng như vậy, em tại sao phải đi gặp anh, cho em một lý do.

Hoắc tổng nhìn, ngược lại cũng kiên trì:

-- Trên xe có điều hoà không khí.Thiếu niên nắm điện thoại di động chờ tin nhắn, thiếu chút nữa đập vỡ điện thoại di động.

What!?, cái lý do gì vậy.

Thế nhưng An Vô Dạng suy nghĩ kỹ một chút, câu nói này tựa hồ cũng không có sai.

-- Vậy anh chờ chút, em lập tức tới ngay.

Hoắc Vân Xuyên quan tâm:

-- Đi dưới mái hiên, không nên phơi nắng.

An Vô Dạng vừa đi, vừa rep lại:

-- Mặt trời [là] của anh?

Hôm nay trời âm u, có biết không?

Hoắc Vân Xuyên nhanh chóng trả lời:

-- Mặt trời của tôi, không phải là em sao?

Thiếu niên nhìn thấy lời âu yếm sẽ thẹn thùng, nhàn nhạt trả về cho hắn một cái vẫy tay tạm biệt.

Khi đến bên ngoài xe, giơ tay gõ gõ cửa sổ đóng chặt.

"Làm sao tới bên này?" Hoắc Vân Xuyên lập tức kéo cửa sổ xuống, cau mày hỏi thân ảnh lười biếng bị hung nóng kia.

"Mở cửa." An Vô Dạng không nói gì, nhấc chân đá một chút lên chiếc xe yêu quý của đối phương.

Lão đàn ông đã có chút hiểu rõ, trong đôi mắt lập tức hiện ra ý cười động lòng người, rất nhanh đã mở cửa xe: "Lên đây đi." Hắn ngã về phía sau ghế dựa, để lại khoảng trống cho thiên sứ.

An Vô Dạng mảnh khảnh, từ từ ngồi trên đùi Hoắc Vân Xuyên, vẫn cầm quạt nhựa "Nam khoa XX chờ bạn đến": "Ngày hôm nay nóng muốn chết rồi, có phải là dấu hiệu sắp mưa hay không?"

Hoắc tổng thấp giọng nói: "Không biết, còn tôi thấy em... Có dấu hiệu muốn trốn học."

Bị thứ nào đó cộm cái mông thiếu niên sững sờ, mặt đỏ, sau đó quyết định thật nhanh mở cửa xuống xe.

"Đừng --" Hoắc Vân Xuyên tay mắt lanh lẹ, khóa kín cửa xe, một bộ thái độ bá đạo "Ngày hôm nay đôi ta ai cũng đừng nghĩ xuống khỏi xe" 

Tác giả có lời muốn nói:

Dạng Dạng: Anh liều mạng như vậy, sớm muộn cũng phải đi khám nam khoa!

---Không tự tìm chết thì sẽ không chết!

Video liên quan

Chủ Đề