Ta là ai ai là ta

Thêm bài hát vào playlist thành công

Thêm bài hát này vào danh sách Playlist

Bài hát ta la ai do ca sĩ Isaac Thai thuộc thể loại The Loai Khac. Tìm loi bai hat ta la ai - Isaac Thai ngay trên Nhaccuatui. Nghe bài hát Ta Là Ai chất lượng cao 320 kbps lossless miễn phí.

Lời đăng bởi: myprayer88

Khi ta ngước mắt nhìn trời xanh bao nhiêu tinh tú mặt trời mặt trăng My eyes gaze at the blue skies, the many stars, the suns and moon Vinh quang Chúa chiếu rạng trời cao God’s glory shines through vast skies Thưởng ngoạn công trình Chúa lập sanh Behold the works His hands formed Ta là ai mà Chúa phải bận tâm Who am I that God would mind me Ta là ai mà muôn loài phục tùng Who am I that all submits to Ta chỉ là các bụi, là giọt sương mai I am but a dust, a dew at dawn Ta không thể hiểu thấu tình yêu diệu kỳ I can’t comprehend amazing love Thế nhân là gì? Chúa phải chịu chết What then is man? He had to die? Chính trên thập tự Chúa tuôn dòng huyết That on the cross, Jesus poured His blood Ta là ai là con của Đức Chúa Trời Who am I but God’s beloved child Ngài là Vua là Chúa của ta suốt đời He’s my King, my Lord my whole life through Chúa là Đấng hằng có vô cùng Ngài là Đấng ta thờ tôn He’s the everlasting God, I’ll worship You, my Lord. Ta là ai là con của Đức Chúa Trời Who am I but God’s beloved child Ta được Chúa dựng nên một cách lạ lùng God created me so wondrously Chúa Ngài yêu thương ta vô bờ God so loves me boundlessly Ta được hưởng cơ nghiệp Ngài ban trong nước thiên đàng.

I’ll receive His inheritance in heav’n on high.

Tâm ta như một hạt muối được hòa vào nước biển, như một cây cổ thụ mọc giữa rừng đại ngàn. Xả bỏ Tâm chấp ngã rồi, quên đi cái tôi, cái ta đã ngự trị bấy lâu trong tiềm thức của chúng ta, thì ta an nhiên vui vẻ chấp nhận mọi biến cố của cuộc đời….

Có những khi ngồi một mình bên hiên, ngó lên dải ngân hà xa xa và ngắm nhìn những ngôi sao lấp lánh. Trong tâm trí tôi chợt suy nghĩ về nhiều câu hỏi mà tôi chưa tìm được câu trả lời: “Ta là ai? Ta từ đâu tới? Ta sẽ đi về đâu? Ta đến thế giới này để làm gì?…”.

Có lẽ không chỉ riêng mình tôi mà có rất nhiều người cũng chưa tìm thấy câu trả lời phù hợp!

Cho đến một ngày gần đây, tôi mới hiểu ra rằng “Ta là vô thường, Ta từ hư không mà tới, và Ta sẽ trở về hư không!”.  “Ta” là vô thường, tại sao vậy? Vô thường trông như thế nào, ở đâu trong Ta?.

Xin thưa rằng thân Ta chính là biểu hiện của vô thường, tấm thân “tứ đại” này chính là sự hợp thành giả tạm của bốn yếu tố đất, nước, gió và lửa, do những nhân duyên nhất định tạo nên.  Khi Ta ăn cơm, ăn thức ăn, uống nước chính là sử dụng đất, nước và lửa để nuôi dưỡng sinh mạng này, và gió… chính là yếu tố được sử dụng khi ta hít thở vào ra để duy trì sự sống. Nhân duyên còn thì thân chúng ta còn tồn tại, nhân duyên thiếu thốn thì thân chúng ta kiệt quệ, nhân duyên mất đi thì thân ta tan rã và trở về với “Tứ Đại”.

Chúng ta đâu biết được khi nào thân thể này ngừng hoạt động có phải không nào! Chúng ta chỉ biết được rằng thân này đang tàn hoại theo thời gian. Thân Ta chỉ dừng lại khi hơi thở không còn và trái tim ngừng đập mà thôi. Vậy thì thân thể chính là vô thường, biến đổi không ngừng, sanh tử – tử sanh, giống như quy luật vô thường không ai có thể biết trước được.

Ta đến thế giới này để làm gì ư? Xin thưa rằng mỗi người chúng ta đến với thế giới này và sống cuộc đời này là để tìm lại chính mình, và quan trọng nhất là đi tìm phương pháp để tiêu diệt đi cái Tôi, cái Ta của chính bản thân mình!

Khi đã tìm được phương pháp rồi, chính là nắm được chiếc chìa khóa để mở ra cánh cửa của sự giác ngộ, phá tan những xiềng xích của sự vô minh, thì khái niệm “Ta” không còn nữa, khi ấy vô thường liệu có còn chăng!

Xin thưa “vô thường thì vẫn còn, nhân quả thì vẫn tồn tại và chi phối đến mọi khía cạnh của đời sống chúng ta, đối tượng mà chúng ta tiêu diệt đi chính là bản ngã của chính mình, khi hiểu thấu được vô thường rồi ta sẽ biết ta là ai, ta cần phải làm gì cho cuộc sống này trở nên ý nghĩa.

Lúc này “Ta” trở nên một sự sống thênh thang, ta ý thức được rằng ta sống vì để chấp nhận trả đi những nghiệp báo luân hồi và cải thiện những nghiệp xấu ác bằng cách làm những điều thiện lành nhiều hơn. Ta hiểu được rằng cái Tôi, cái Ta và thân thể này chỉ như một phương tiện đại diện cho tâm thức của mình để giao tiếp với sự vật hiện tượng ở thế giới xung quanh ta mà thôi. Và cần thiết phải giữ gìn cho hành vi, lời nói, ý niệm của mỗi chúng ta được thanh tịnh. Đó là cách chúng ta bảo vệ trọn vẹn cho “phương tiện giao tiếp với thế giới bên ngoài” của mình trước những tác động của mọi nhân duyên trong cuộc sống này.

Giờ đây chúng ta đâu còn bận tâm tới chuyện ta từ đâu tới và ta đi về đâu nữa, ta biết rõ rằng thân mình là giả tạm phù du, và tâm ta thì lệ thuộc vào thân ta, thân ta bị chi phối bởi tâm ta, thân và tâm đều chịu tác động của luật vô thường. Khi đã hiểu thấu lý duyên sinh rồi, chúng ta đâu còn cảm giác buồn vui, giận hờn, ghanh ghét. Chúng ta cũng xả bỏ được những tâm lý nóng nảy, khó chịu, đau đớn, tủi nhục… cho dù hoàn cảnh trái ngang nhiều lắm những nghịch duyên. Chúng ta đâu cần quan tâm tới ta có địa vị như thế nào, bị người khác đối xử ra sao, vật chất đủ đầy hay thiếu thốn, là người nam hay là người nữ.

Ta chẳng buồn vì không ai like facebook, chẳng tủi thân khi người khác bận không nhắn tin hay gọi điện thoại cho mình, hay bị người khác đối xử tệ với mình chẳng hạn, ta chẳng đem lòng giận hờn với bất cứ ai. Ta không phân biệt đối xử với bất kì người nào, loài nào, tâm ta thong dong tự tại, không sợ hãi, chẳng lo lắng, tâm hồn ta tràn ngập sự bao dung, vị tha nhân ái, luôn sống “hiểu và thương” mỗi ngày.

Ta không oán trách tại sao mình nghèo khổ người khác giàu có, ta không tủi hờn khi mình phải làm lụng vất vả trong khi người có điều kiện thì đi chu du khắp nơi, ta chẳng thù oán với người làm tổn thương ta. Ta chẳng so sánh thiệt hơn với ai, “là đàn ông cũng được, phụ nữ cũng được, ai cũng khổ như ai, có phải riêng mình khổ đâu, giàu cũng được nghèo cũng được, an lạc là được…” Tất cả những thứ ấy trong cuộc sống này chỉ là những nhân tố tác động đến tấm thân vô thường giả tạm chứ có ảnh hưởng gì tới tâm thức của ta đâu mà phải lãng phí thời gian bận tâm tới những chuyện nhỏ nhặt phải không nào!

Lúc này mỗi chúng ta, khi đã hiểu thấu bản thân mình rồi, thì giống như mình đang đứng trên đỉnh núi cao nhìn xuống, thế giới xung quanh trở nên rộng lớn bao la. Tâm ta như một hạt muối được hòa vào nước biển, như một cây cổ thụ mọc giữa rừng đại ngàn. Xả bỏ Tâm chấp ngã rồi, quên đi cái tôi, cái ta đã ngự trị bấy lâu trong tiềm thức của chúng ta, thì ta an nhiên vui vẻ chấp nhận mọi biến cố của cuộc đời, và mỗi chúng ta sẽ biết sống ý nghĩa từng ngày trong từ, bi, hỷ, xả. Ta chờ đợi đến ngày trở về với quê hương cũ xa lạ mà thật gần gũi, nơi “Tây phương Cực lạc” là nhà!.

Hiền Minh

Đức Phật

Từ điển

Giáo hội

Chùa

Sách

Tăng sỹ

Kim Tâm

Ta là ai vậy nhỉ, ta có phải là cái tên này không? Không rồi, cái tên là do cha mẹ đặt cho, cũng có thể thay đổi được. Hay ta là thân xác này, nhưng thân xác này rồi cũng không ra khỏi vòng sinh lão bệnh tử, sẽ có ngày về chốn viễn phương mà thôi. 

Có lần tình cờ nghe được mấy câu thơ, cũng vì thế mà đi tìm mãi một câu trả lời.

Thử hỏi một lần ta là ai?


Mà sao mộng mãi giữa đêm dài


Đêm dài quên ngủ trong sinh tử


Thử hỏi một lần ta là ai?

Thử hỏi một lần ta là ai?


Mà sao mộng mãi giữa đêm dài


Đêm dài quên ngủ trong sinh tử


Đêm dài quên ngủ trong sinh tử

Ta là ai vậy nhỉ, ta có phải là cái tên này không? Không rồi, cái tên là do cha mẹ đặt cho, cũng có thể thay đổi được. Hay ta là thân xác này, nhưng thân xác này rồi cũng không ra khỏi vòng sinh lão bệnh tử, sẽ có ngày về chốn viễn phương mà thôi. 

Ảnh minh họa
Ta là ai mà giữa trốn hồng trần này, cứ mải miết, mải miết trong những vòng xoáy cuộc đời, những bon chen toán tính, những tất bật hơn thua, khổ ải trầm luân…

Ta trước hết chỉ là một con người còn si mê, cạn cợt. Những điều ta biết chẳng qua chỉ là những thứ quá ít ỏi, nhỏ nhoi như một hạt bụi trong cái biển kiến thức mênh mông của thế gian, chưa nói tới những kiến thức của bậc thánh nhân, những hiểu biết xuyên suốt thời gian và không gian. Ta tranh cãi nhau, hơn thua nhau chỉ một vài câu chuyện, một vài tình tiết, một vài kiến thức nho nhỏ, chỉ là chuyện lặt vặt. Còn những cái lớn hơn, những kiến thức để nâng ta thoát khỏi cái màn vô minh dày đặc thì ta lại chưa biết một chút gì. Chẳng phải thế mà ta lúc nào cũng như vô đường vô hướng giữa biển khơi. Ta còn là một con người mà đúng sai chưa tường, thiện ác chưa phân. Ta chưa biết đâu là thiện, đâu là ác, lúc làm việc thiện, lúc làm việc ác. Cứ nghĩ cái thiện và cái ác phân minh rõ ràng, ai ngờ nó đan xen, ẩn lấp, trong thiện có ác, mà trong ác có thiện, khiến cho ta u mê, lúng túng.  Ví như một con cáo đang chuẩn bị bắt một con nai, ta giết con cáo để con nai không bị ăn thịt, ta có khác con cáo kia không, ta là ác hay thiện? Trong Phật giáo có ghi lại, khi Phật đản sinh, Người đã chỉ lên trời rồi chỉ xuống đất: ‘‘Thiên Thượng, Thiên hạ, duy ngã độc tôn’’.  Đó là cái ta của đất trời vũ trụ. Đức Phật muốn gợi ý ta tìm thấy ta trong khắp đất trời. Ta có mặt trong cây cỏ hoa lá, trong con cá dưới sông, con chim trên trời... Tất cả đâu đó có phần xương thịt của ta. Vậy có phải, ta xé một cái lá, bứt một nhành hoa, phá một cánh rừng, bắn một con chim... là ta đang hủy hoại chính mình không. Ta giận một người, ta đánh nhau với một người, ta hận thù một người... Suy cho cũng cũng chỉ là hành động tay phải đánh tay trái mà thôi. Vậy nên ta là yêu thương, là sẻ chia, là hy sinh và phụng sự, là sống vì mọi người, đây là vô ngã. Vô ngã không phải là không có cái ta, mà vô ngã là ta nằm trong vô lượng ngã. Còn sống riêng cho mình là bản ngã, là đánh mất đi chính mình, đánh mất đi cái ta chân thật. Cuối cùng, ta tìm được cái ta chân thật là tìm được cái yêu thương, đồng cảm, sẻ chia, hy sinh và phụng sự trong mỗi nhành hoa ngọn cỏ, trong từng con người sống quanh ta.

Kim Tâm [sưu tầm]


Video liên quan

Chủ Đề