Cốt cách mỹ nhân có đại

Cốt Cách Mỹ Nhân là gì, Cốt Cách Mỹ Nhân nghĩa là gì, trainghiemhay.com review Cốt Cách Mỹ Nhân lí do Cốt Cách Mỹ Nhân viral.

Cốt Cách Mỹ Nhân là gì?

Cốt Cách Mỹ Nhân là tiểu thuyết ngôn tình mà phần tiền truyện là “Châu Sinh như cố” được chuyển thể thành phim do Nhậm Gia Luân, Bạch Lộc đóng chính vừa mới phát sóng những tập cuối với kết thúc bi thảm với hình phạt róc xương cho Châu Sinh Thần.  

Cốt Cách Mỹ Nhân là tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo.

Mặc Bảo Phi Bảo là nổi tiếng của dòng truyện ngôn tình nhẹ nhàng, sâu lằng mà chững chạc, rõ ràng nhưng rất có sức hút người đọc.

Review Cốt Cách Mỹ Nhân

Cốt Cách Mỹ Nhân nguyên tác chủ yếu dành nhiều thời gian kể về tình yêu thời hiện đại của cặp đôi chính Thôi Thời Nghi [Bạch Lộc] và Châu Sinh Thần [Nhậm Gia Luân] còn phần ký ức kiếp trước chỉ được nhắc đến vài chương đầu.

Là một nhà văn tài năng Mặc Bảo Phi Bảo đã trực tiếp giữ vai trò biên kịch, chấp bút sáng tạo thêm nhiều tình tiết hay, hấp dẫn, cảm động để Châu Sinh Như Cố thành một bộ phim ngôn tình cổ trang hoàn chỉnh, kéo dài 24 tập.

Nguyên tác là câu chuyện ngôn tình, song Châu Sinh Như Cố không đơn thuần nói về tình cảm trắc trở giữa Thời Nghi và Châu Sinh Thần, mà còn khắc họa cuộc sống cổ đại với những tranh đấu gia tộc, chiến tranh nơi biên ải và những âm mưu chính trị chốn thâm cung.

Cốt truyện có chiều sâu, phát triển logic, âm mưu tranh đấu cũng mới lạ, gay cấn, không chỉ lún sâu vào tình yêu ủy mị.

Phần 2 của Châu Sinh Như Cố mang tên Nhất Sinh Nhất Thế là phần sau của Cốt Cách Mỹ Nhân dự kiến lên sóng đầu tháng 9, tiếp tục chiêu đãi khán giả những tình tiết phim hay nhất.

CỐT CÁCH MỸ NHÂN

Tác giả: Mặc Bảo Phi BảoThể loại: Hiện đại, hắc bang, motif khá lạ, kiếp trước kiếp sau, nữ truy, HE.Độ dài: 18 chương - 5 phiên ngoại.Tình trạng: Đã xuất bản___

"Cốt cách mỹ nhân, thế gian hiếm thấy. Có người có cốt cách, nhưng lại không có vẻ bề ngoài, có người có dung mạo, nhưng lại không có cốt cách."

Ấy vậy mà Tiểu Nam Thần Vương Châu Sinh Thần - một huyền thoại trong thành Trường An thời ấy - lại được xưng tụng là người có "cốt cách mỹ nhân". Bách tính đều nói điều này còn hiếm thấy hơn cả cốt cách của bậc đế vương. Có lẽ bởi vậy mà dù chàng trung quân ái quốc, trong tay nắm giữ bảy vạn quân, chiến công hiển hách, bắt đầu từ mười sáu tuổi đã hiến dâng cả cuộc đời cho thiên hạ thế nhưng cuối cùng vẫn bị khép vào tội danh mưu phản, truất ngôi, chịu hình phạt róc xương.

Là vì chàng có "cốt cách mỹ nhân", là vì chàng là mối đe doạ lớn nhất cho Thái tử, hay vì chàng và Thái tử phi có cảm tình?

Thời Nghi, con gái duy nhất dòng chính của Thanh Hà Thôi Thị, từ trong bụng mẹ đã được định sẵn là Thái tử phi tương lai, là mẫu nghi thiên hạ được người đời tôn quý, mặc dù nàng bẩm sinh không thể nói. Và nàng cũng lại đồ đệ Thập Nhất của Châu Sinh Thần.

Mười năm sớm chiều gắn bó, Châu Sinh Thần không chỉ là sư phụ, mà còn là phụ thân, là huynh trưởng, cũng là người mà Thập Nhất dành trọn yêu thương.

Ngày Thập Nhất xuất sư, cũng là ngày Châu Sinh Thần ra trận. Cứ ngỡ sau này sẽ tái ngộ, chẳng ngờ vĩnh viễn biệt ly.

Ngày ấy, Thập Nhất được nghe mẫu thân kể sư phụ làm phản như thế nào, ép Thái tử thoái vị toan đăng cơ làm hoàng đế ra sao, cũng may có phụ thân và sư huynh hộ giá chuyển bại thành thắng, còn người phải chịu tội róc xương.

Róc xương, phải chăng là bởi người có "cốt cách mỹ nhân"?

"Cả đời này của thần, không phụ thiên hạ, chỉ phụ Thập Nhất."

Chỉ bằng dòng chữ ấy thôi, Thập Nhất hiểu nỗi oan khuất của người, người một đời quang minh lỗi lạc, không thẹn với bách tính, chỉ bởi lòng tham và sự nghi ngờ của hoàng thất mà phải mang tiếng xấu muôn đời.

Đời này nàng có miệng nhưng không thể hỏi chuyện, ngay cả làm sao người có thể lưu lại dòng chữ kia, cũng không thể hỏi nên lời.

Là ai đã phụ ai?_

Kiếp sau, Thời Nghi không quên được những ký ức của kiếp trước. Phải chăng vì quá đau đớn nên khi đi qua cầu Nại Hà, cô đã quên uống bát canh Mạnh Bà, cứ thế đi đầu thai, với tâm niệm phải tìm được Châu Sinh Thần của kiếp này?

Thời Nghi luôn tự nhủ, chỉ cần thấy người đó bình bình an an sống qua một đời là được.

Cuối cùng, ông trời cũng để cho cô gặp lại Châu Sinh Thần. Dù cho thế gian có đổi thay, vạn vật biến hoá, khuôn mặt, giọng nói ấy cũng không giống với trong ký ức, nhưng Thời Nghi biết, đó là người, là Châu Sinh Thần.

Kiếp này, Thời Nghi là diễn viên lồng tiếng, còn Châu Sinh Thần làm công việc nghiên cứu khoa học. Thời Nghi xinh đẹp, một vẻ đẹp hoàn mĩ, còn Châu Sinh Thần lại có ngoại hình bình thường, kiểu người nhìn qua một lần là quên ngay được. Hai người vốn chẳng liên quan đến nhau lại vô tình gặp gỡ.

Châu Sinh Thần có ấn tượng đặc biệt sâu sắc với Thời Nghi. Khi ấy anh vừa bước qua cổng an ninh thì bị một cô gái ngăn lại. Cô ấy rất xinh đẹp, có vẻ vội vàng, vội đến mức không kịp đeo giày, cứ thế chặn đường anh, đôi mắt sáng lên như tìm được trân bảo.

Nửa năm sau, anh lại gặp lại Thời Nghi ở Tây An. Lúc này anh muốn tìm một vị hôn thê để quay lại tiếp quản gia nghiệp. Và anh chọn Thời Nghi, đơn giản là bởi cô là người phụ nữ không phải người thân duy nhất anh tiếp xúc.

Càng tìm hiểu, anh càng cảm thấy Thời Nghi đặc biệt. Cô xinh đẹp, một vẻ đẹp truyền thống, giống như một câu thơ cổ vậy. Anh đã nghĩ Thời Nghi sẽ khó có thể thích ứng được với gia đình anh, một gia tộc có lịch sử lâu đời, với những người phụ nữ truyền thống trong những bộ sườn xám, nhưng không hề. Giống như ai đó đã từng nói: Thời Nghi sinh ra là để gả cho anh.

Thời Nghi, Thời hữu mỹ nhân, Nghi gia nghi thất. Tên của cô đã được anh giải thích như vậy.

Giữa hai người như có một sợi dây vô hình kéo họ lại với nhau, viết tiếp mối lương duyên tiền kiếp. Một câu chuyện nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ kích thích, trong cái ngọt ngào có cái đớn đau, trong sự ấm áp vẫn thoang thoảng dư vị của sự tiếc nuối.

Có thể nói đây là truyện mình thích nhất trong những tác phẩm của Nhị Bảo. Mặc dù truyện lấy bối cảnh hiện đại nhưng mình vẫn thấy thoang thoảng mùi vị cổ xưa. Nói chung truyện viết khá chắc tay, motif khá lạ, diễn biến logic, edit mượt, mình thì khá là thích kiếp trước của hai nhân vật [nên mới review phần đó dài như vậy, dù trong truyện, đoạn thời gian này chỉ được nhắc đến lác đác vài dòng và ở phần ngoại truyện 1 :v ].

Tóm lại, nếu ai yêu thích văn phong của Nhị Bảo và thể loại sủng, nhẹ nhàng, thì ngại gì không nhảy hố? :v

“Cốt cách mỹ nhân, thế gian hiếm thấy. Có người có cốt cách, nhưng lại không có vẻ bề ngoài, có người có dung mạo, nhưng lại không có cốt cách. Thế nhân tầm mắt hạn hẹp, chỉ có thể nhìn thấy vẻ bề ngoài mà không thấy được cốt cách bên trong.”

Mình đọc xong Cốt Cách Mỹ Nhân cách đây khoảng 1 tháng. Lúc đó mình đang trong giai đoạn có rất nhiều bài tập giữa kì nên chỉ định tìm một truyện ngắn ngắn, đọc cho “thỏa” máu mê truyện. Không nghĩ vớ được một truyện vừa đủ ngắn nhưng lại rất “chất”.

Có những truyện, lúc đọc hoặc là rất hài hước, khiến mình cười như điên, hoặc là có cảm giác “ngược tâm” khủng khiếp, nhưng đọc xong lại nhanh chóng quên đi, trong đầu hầu như chỉ nhớ được cốt truyện mang máng. Nhưng lại có những truyện, mạch truyện cứ từ từ nhẹ nhàng, như làn nước mùa thu chậm rãi chảy thẳng vào lòng người đọc, đọc xong cứ vương vấn mãi không thôi, thậm chí nhớ đến từng câu từng chữ… Với mình, Cốt Cách Mỹ Nhân và Tư Niệm Thành Thành là một trong số đó.

Cốt Cách Mỹ Nhân [bản trên mạng] có tổng cộng 23 chương, trong đó đã bao gồm 5 chương phiên ngoại. Nữ chính của truyện là Thời Nghi – một cô gái xinh đẹp, có diện mạo là một “tuyệt phẩm của tạo hóa”, làm nghề diễn viên lồng tiếng. Nam chính Châu Sinh Thần, một nhà khoa học đại tài nghiên cứu sao Kim có gia thế phức tạp.

Nhân duyên của họ bắt đầu từ kiếp trước ở thế giới cổ đại, kéo dài đến kiếp này ở thế giới hiện đại. Kiếp trước, Thời Nghi là con gái của dòng họ Thanh Hà Thôi Thị, được hứa hôn cho Thái tử, còn Châu Sinh Thần là vương gia cao quý, nắm trong tay hơn bảy mươi vạn đại quân. Trái ngược với một Thời Nghi có dung mạo bình thường, sinh ra đã không biết nói, Châu Sinh Thần là người mang “cốt cách mỹ nhân”, không chỉ có dung mạo, còn có khí chất của một bậc vương giả bẩm sinh.

Năm 7 tuổi, Thời Nghi được Tam ca bế lên tường thành, nhìn trộm người sư phụ là Tiểu Nam Thần Vương mà 3 tháng nữa nàng sẽ được diện kiến.

“Châu Sinh Thần. Nghe thật nho nhã cao quý, thật giống một người đọc rất nhiều thi thư. Người nên là một vương gia, ở trong thư phòng, mi thanh mục tú, dáng vẻ cao lớn. Nhưng lại không phải… Người là người mang “cốt cách mỹ nhân”, nắm trong tay hơn bảy mươi vạn đại quân, chỉ cần vung tay lên là khiến toàn quân quỳ rạp.”

Thời Nghi 7 tuổi bái Châu Sinh Thần làm sư phụ, ở trong Vương phủ của Người 10 năm. Những lần Người dẫn quân ra chiến trường, nàng lặng lẽ ở Tàng thư lâu của Vương phủ, cầu chúc cho Người bình an trở về.

Trong số các đệ tử của mình, Châu Sinh Thần chỉ cho phép duy nhất một mình Thời Nghi vào Tàng thư lâu. Có một lần thị nữ của Thời Nghi không tìm thấy nàng, cầu cứu Châu Sinh Thần. Châu Sinh Thần một mình đi tìm, đến tầng cao nhất của Tàng thư lâu, nhìn thấy Thời Nghi đang đứng trên ghế trúc viết “Thượng Lâm Phú” của Tư Mã Tương Như lên tường. Viết không sai một chữ, nhưng lại mắc ở một câu. Châu Sinh Thần nhắc nàng, sau đó bế nàng lên để nàng viết tiếp.

Câu đó là, “Mắt liếc hồn xiêu, tâm thần mê mẩn.”

Cho đến khi thực sự hiểu được thế nào là “Mắt liếc hồn xiêu, tâm thần mê mẩn”, Thời Nghi viết thư khẩn cầu mẫu thân cho từ hôn. Nhưng không có kết quả.

Năm 17 tuổi, Thời Nghi rời khỏi phủ Tiểu Nam Thần Vương, trở về nhà học tập nghi lễ đại hôn. Ngày nàng rời khỏi Vương phủ cũng chính là ngày Châu Sinh Thần lại cầm quân ra trận. Nửa tháng sau, một trận binh biến. Người ta nói, Tiểu Nam Thần Vương làm phản, phải chịu tội róc xương. Thời Nghi nhận được một mảnh giấy : “Cả đời này của Thần, không phụ thiên hạ, chỉ phụ Thời Nghi.” Bốn ngày sau khi Tiểu Nam Thần Vương bị hành hình, Thái tử phi tự vẫn.

Thời Nghi mang theo ký ức của kiếp trước luân hồi đến thế giới hiện đại, chỉ với một mong muốn duy nhất là tìm được người đó. Có lẽ bởi vì những ký ức của kiếp trước, Thời Nghi kiếp này là một cô gái rất truyền thống. Xinh đẹp, hiểu biết rộng, lại làm việc trong một môi trường có nhiều cơ hội để “vụt sáng thành sao”, nhưng Thời Nghi vẫn kiên trì làm một diễn viên lồng tiếng đứng sau thành công của những minh tinh khác. Thời gian đằng đẵng, trong 26 năm của cuộc đời, không ít lần cô có ảo giác rằng những ký ức kia chỉ là một giấc mộng. Nhưng rồi chấp niệm về người kia vẫn chiến thắng, bởi cô vẫn luôn tin tưởng và không ngừng hy vọng.

Cuối cùng, cô cũng tìm được anh.

Bọn họ gặp lại. Dung mạo anh đã đổi khác, kí ức về cô cũng không còn. Nhưng không sao cả, miễn là cô vẫn còn nhớ anh là được. Cô bỏ qua sự ngại ngùng của thiếu nữ, cố gắng tìm cách để đến gần anh hơn. Anh từ từ tiếp nhận cô, làm quen với cô, hiểu cô, yêu và bảo vệ cô. Kiếp này, dòng họ Châu Sinh có nhiều ân oán phức tạp. Lựa chọn ở bên cạnh Châu Sinh Thần, Thời Nghi đã gặp không ít nguy hiểm. Nhưng may mắn, cuối cùng bọn họ cũng được được ở bên nhau.

Đọc lại truyện lần thứ hai, mình vẫn không hiểu rõ câu chuyện về gia thế kiếp này của Châu Sinh Thần, nhưng thiết nghĩ cũng không cần hiểu rõ. Mình chỉ biết, hai con người có duyên phận dang dở từ kiếp trước, kiếp này đã tìm thấy nhau, ở bên nhau.

Không giống như mô típ của đa số truyện ngôn tình, nam chính Châu Sinh Thần ở hiện đại không phải là “soái ca vạn người mê” là chỉ một người có dung mạo bình thường, trong khi nữ chính Thời Nghi lại mang vẻ đẹp “tuyệt phẩm của tạo hóa”. Tuy nhiên, qua từng câu từng chữ anh nói, qua từng hành động anh làm, “cốt cách mỹ nhân” trong anh từ từ hiện lên một cách rõ nét, từ đó, làm hình ảnh Châu Sinh Thân vẫn hiện lên như một “soái ca” hoàn hảo.

Đối với mình, đây là một câu chuyện hay và sâu sắc, mang lại cảm giác ấm áp lạ thường. Thật sự rất cám ơn người dịch Cốt Cách Mỹ Nhân. Ngôn từ rất đẹp, lời văn trôi chảy. Đặc biệt khi đọc đến những câu thơ cổ trong bài, trong đầu mình đã phải bật ra một câu cảm thán “Thì ra tiếng Việt mình còn có thể đẹp đến như vậy…”. Đó là một loại vẻ đẹp rất thanh tao, rất trang nhã mà rất hiếm tác phẩm nào có được.

Dù đã đóng lại truyện rất lâu rồi, nhưng những câu chữ trong truyện vẫn còn lờn vờn trong tâm trí mình. Đối với mình, đó là những câu chữ đẹp nhất, “đắt” nhất của truyện.

“Thời hữu mỹ nhân, Nghi gia nghi thất.”

“Ngàn năm quạnh quẽ, xương trắng thành bùn.

Duy chỉ Thời Nghi, là anh mong cầu.”

“Mỹ nhân có cốt cách, thế gian hiếm thấy. Người có cốt cách nhưng không có diện mạo bên ngoài, người có vẻ đẹp bên ngoài nhưng không có khí khái phẩm chất bên trong. Người trong thế gian này, đa số tầm nhìn đều hạn hẹp, chỉ có thể thấy vẻ đẹp bên ngoài mà không thể hiểu thấu phẩm chất, cốt cách bên trong…”

“Khói bếp nhân gian, khói lửa chiến trường.

Đời này người không vợ không con, đắm mình trong khỏi lửa chiến tranh, chỉ để đổi lấy khỏi bếp nhân gian kéo dài trăm dặm.”

“Đó là thiên hạ trong lòng người.

Không phải là chiến công hiển hách, không phải là xác chết thành núi, mà là muôn dân trăm họ trong dòng chảy trôi của núi non sông nước.”

– Nguyên Ninh 09.2015

Lần đầu tiên tôi đọc cuốn truyện này cách đây cũng khoảng 1 năm rồi. Cảm giác đọc lần đầu tiên là: “Ồ, lại 1 truyện của Nhị Bảo hoàn rồi. Hay quá!” Tôi đọc nhưng không thích cho lắm vì khi đó thấy nó cứ khó hiểu sao ý. Cũng vì điều đó mà tôi rất ngại ngần khi đọc lại cuốn truyện này dù đã đọc đi đọc lại những tác phẩm khác của Nhị Bảo.

Duyên phận đưa đẩy thế nào tôi lại đọc lại em. Một lần đọc chậm rãi hơn với những suy nghĩ cũng trưởng thành hơn. Và rồi tôi mới thấm chất văn trong đây, để rồi tôi yêu câu chuyện này. Tôi vừa đọc xong cách đây khoảng 1 tuần. Vì quá yêu thích nên hôm qua tôi đã đọc lại lần nữa để rồi viết ra vài dòng review ở đây. Những dòng tôi viết sẽ không được hay, được hoa mĩ nhưng chứa đựng tình cảm của tôi. Xin hãy cùng tôi cảm nhận tác phẩm này của Mặc Bảo Phi Bảo.

“Một đời một kiếp, mĩ nhân cốt” là một chuyện tình kì lạ và cũng rất đẹp giữa Châu Sinh Thần và Thời Nghi. Kiếp trước chàng là Tiểu Nam Thần Vương, truyền kì của thành Trường An còn nàng là Thập Nhất vừa là đồ đệ của chàng vừa là thái tử phi. Kiếp này chàng là 1 giáo sư của viện nghiên cứu nhưng gia cảnh lại không hề bình thường vì chàng là người kế thừa của Châu gia, nàng chỉ là một cô diễn viên lồng tiếng có dung mạo đẹp mà thôi, đặc biệt có chăng là cô mang trong mình trí nhớ từ kiếp trước để rồi cô yêu anh bằng tình yêu từ kiếp trước dồn lại. Đây không phải truyện xuyên không vì nữ chính đã qua luân hồi nhưng nàng không uống canh Mạnh Bà để rồi nhớ chàng không quên.

Mĩ nhân cốt hay cốt cách mĩ nhân là cụm từ yêu thích của tôi trong tác phầm này. “Mỹ nhân có cốt cách, thế gian này rất khó tìm. Người có vẻ đẹp nội tâm thì không có nhan sắc bên ngoài, một số người thì chỉ có diện mạo bên ngoài mà thiếu đi cốt cách bên trong. Đa số con người trên thế gian này tầm nhìn đều hạn hẹp, chỉ có thể thấy vẻ đẹp bề ngoài, không thể nhìn thấu phẩm chất, nhân cách bên trong.” Trong cái thế giới hiện đại phù phiếm ngày nay khi mà người ta có thể phẫu thuật để trở nên xinh đẹp hơn thì cốt cách mĩ nhân càng trở nên hiếm có. Mĩ nhân cốt trong câu truyện là Thời Nghi và cũng là Châu Sinh Thần, với tôi thì như vậy. Thời Nghi đẹp, đó là điều không cần bàn cãi. Nhưng cái đẹp của cô không chỉ ở ngoại hình mà còn ở cái cốt bên trong con người, điều mà dường như không thuộc về thế giới hiện đại ngày nay. Cái cốt ấy thể hiện qua sườn xám, qua việc ăn cơm không nói chuyện và cũng qua chính tính cách của cô: không mặc hở hang, không lộ mặt… Cô ấy giống như 1 tiểu thư khuê các hơn là 1 cô gái hiện đại. Và cũng có lẽ bởi chính điều ấy mà cô dường như phù hợp với nhà Châu Sinh với những bữa tiệc trà cổ xưa phụ nữ mặc sườn xám,… Còn Châu Sinh Thần? Kiếp trước đó là Tiểu Nam Thần Vương, được xưng tụng “cốt cách mĩ nhân” huyền thoại của thành Trường An năm ấy. Đến kiếp này đó chỉ là 1 giáo sư diện mạo bình thường của viện nghiên cứu. Cái cốt mĩ nhân của kiếp này không còn rõ ràng nữa, có chăng là do kiếp trước gây ra?

Câu truyện là cả một mạch thời gian đan xen quá khứ và hiện tại, là sự trầm luân trong trí nhớ tiền kiếp và cuộc sống hiện tại của Thời Nghi.Vẫn như các truyện khác của Nhị Bảo, giọng văn của truyện rất nhẹ nhàng mà vẫn đầy ý vị. Câu truyện dường như dạy ta thêm những bài học ở đời. Đôi lúc tôi tự hỏi có phải Nhị Bảo thích đọc kinh Phật nên truyện của cô mới có nhiều điều sâu lắng như thế. Nếu các bạn đã đọc “Trọn đời trọn kiếp” thì chắc sẽ nhớ đến tứ đại gia tộc trong đó. Châu Sinh Thần kiếp này chính là người kế thừa Châu Gia và cũng chính là Đại thiếu gia thích sưu tầm Ngô Ca trong “Trọn đời trọn kiếp”. Một điều tôi thích trong tác phẩm này là những câu thơ, câu nói và những nét mang đậm tinh hoa văn hóa Trung Hoa cổ đại. Đó là sườn xám, là tranh thủy mặc hay chính là 2 nhân vật chính của chúng ta….

“Mắt liếc hồn xiêu, tâm hồn mê mẩn.”

Câu truyện HE, giọng văn nhẹ nhàng mà vẫn đầy lôi cuốn. Khuyến khích các bạn đọc và cũng ngẫm nghĩ với tôi.

– Diệp Gia Masa

Thời Nghi của kiếp trước được hứa hôn với thái tử từ khi còn trong bụng mẹ, sau đó lên bảy tuổi thì nhận Châu Sinh Thần là sư phụ, là học trò thứ 11 của chàng, ở trong phủ vương gia 10 năm, được chàng chỉ bảo và chăm sóc. Biến cố xảy ra, Châu Sinh Thần bị chụp tội mưu phản, thi hình tróc xương, những gì hắn cống hiến cho đất nước cũng không được công nhận nữa… để lại cho cô học trò nhỏ với dòng chữ “không phụ thiên hạ, chỉ phụ Thập Nhất”, bốn ngày sau đó Thời Nghi cũng tự vẫn theo chàng.

Cuối cùng cô cũng được gặp lại anh, chỉ một lần nhìn qua cô đã nhận ra anh, mặc cho tướng mạo thay đổi, mặc cho thế giới xung quanh họ đã đổi rời. Mối quan hệ không nóng chẳng lạnh ấy được duy trì nửa năm, một lần gặp mặt duy nhất, còn lại chỉ là email nhưng như vậy đã thỏa lòng Thời Nghi, cô không mong đợi điều gì hơn thế cả. Hai người có cơ hội được gần nhau nhiều hơn khi Châu Sinh Thần cần một vị hôn thê, và anh đã chọn cô. Cho đến khi anh ngỏ lời cầu hôn cô, khi ấy cô mới thực sự bước vào thế giới hiện tại của anh. Không một chút đắn đo suy nghĩ, cô tin tưởng anh bất kể là kiếp trước hay kiếp này, chỉ cần có anh ở bên thì cô sẽ không sợ điều gì nữa.

Thời Nghi của kiếp này nhớ được ký ức của kiếp trước, sống chỉ có một tâm niệm tìm được Châu Sinh Thần ở kiếp này, chỉ mong được nhìn thấy người đã có thể thỏa mãn cô rồi. Và duyên phận cũng đã đến, cô tình cờ nhìn thấy anh ở công an ninh của sân bay, Châu Sinh Thần đi qua cổng an ninh, bị một cô gái xinh đẹp chặn lại. Cô có đôi mắt trong veo, giống như tinh tú trên trời chưa từng nhiễm bụi trần. Cô không mang giày, tùy ý vượt qua cửa an ninh khiến cho bảo vệ sân bay phải đuổi theo. Cô gái rất đẹp, ở thời buổi này, vẻ đẹp của cô đáng giá cả cuộc đời vinh hoa phú quý. Cô gái chật vật, cư xử kì quái, chỉ muốn xin cách liên lạc với anh.

Thời Nghi là một cô gái rất truyền thống, có lẽ là bởi những ký ức của kiếp trước mà cô vẫn còn lưu giữ ở kiếp này. Xinh đẹp, hiểu biết rộng, có môi trường làm việc và nhiều cơ hội để trở thành một ngôi sao sáng nhưng Thời Nghi vẫn kiên quyết làm công việc của một diễn viên lồng tiếng, chỉ là nhân vật đứng phía sau thành công của các minh tinh khác. Nhiều cám dỗ như vậy nhưng tuyệt không làm thay đổi mục đích sống của cô dù chỉ một chút, đó là được gặp Châu Sinh Thần ở kiếp này. Sống 26 năm, quãng thời gian ấy đối với một cô gái trẻ dài đằng đẵng khiến cô có đôi khi nghĩ rằng những ký ức ở kiếp trước chỉ như một giấc mộng mà thôi, thời gian cũng đã mài mòn những ký ức ấy, chỉ còn lại chấp niệm của cô về Châu Sinh Thần.

Con người Châu Sinh Thần cũng giống như pho sách ở đây, từng trang cất chứa bí mật làm người ta vừa tò mò vừa sợ hãi. Gia tộc Châu Sinh dường như mãi mãi đứng im trong thế giới tách biệt, mãi mãi gìn giữ những quy tắc hà khắc, từ chối thay đổi với thời gian… Anh là một nhà khoa học, rất lý trí, rất bình tĩnh, dường như không hứng thú với bất kì điều gì trên đời này, kể cả phụ nữ đẹp. Có lẽ do sống từ nhỏ trong thế giới đầy rẫy những mưu mô đã khiến anh vô cùng cẩn trọng trong các mối quan hệ, đặc biệt là vị hôn thê của anh. Anh chọn cô đơn giản vì cô là một trong số những người phụ nữ ít ỏi mà anh đã từng tiếp xúc, không phải yêu đương, không phải bị thu hút giới tính, anh chỉ cảm nhận được những bất ngờ ở nơi cô.

Anh tiếp nhận cô là một phần trong thế giới của anh, chấp nhận cô là một phần trong cuộc sống hằng ngày của anh, ban đầu có vẻ gượng ép và cứng nhắc, nhưng sau mọi thứ trở nên tự nhiên hơn, anh cởi mở nhiều hơn với cô, gần gũi với cô hơn. Trong gia đình anh mọi thứ đều truyền thống, vậy mà cô có thể đáp ứng được tất cả, cô đưa anh từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, khiến anh cảm thán mà khâm phục người phụ nữ duy nhất gần gũi với anh.

Tình cảm giữa họ lớn dần lên theo những lần tiếp xúc. Châu Sinh Thần dần hiểu nhiều hơn về vợ của anh, thương yêu cô nhiều hơn khi giữa biển người mênh mông lại có người yêu và chờ đợi anh vô điều kiện như vậy. Cô phù hợp với anh hơn bất kỳ anh, giống như Châu Sinh Nhân từng nói với Thời Nghi rằng dường như cô được sinh ra để gả cho anh vậy. Thời Nghi bước dần vào cuộc sống của anh, có những bất ngờ, có những sợ hãi, nhưng như cô đã nói rằng khó khăn lắm cô mới tìm được anh nên cô phải tận dụng từng chút thời gian có thể để được ở bên cạnh anh. Cô đau lòng trước những gì người anh hùng của kiếp trước đã từng làm được nhưng không hề được ghi nhận, vậy nên cô dựa vào ký ức của mình để minh oan cho anh. Anh từ một người làm khoa học không tín ngưỡng lại có thể cầu xin Đức Phật vì cô, anh tin tất cả những gì cô nói, những gì cô viết về tiền kiếp của họ. Giữa họ luôn tồn tại một lòng tin tuyệt đối ở đối phương.

Tóm lược từ review của Giang và Hoa Ban

Nếu bạn yêu thích cuốn sách, cảm thấy nội dung lôi cuốn, phù hợp với nhu cầu đọc của bản thân thì hãy mua SÁCH BẢN QUYỀN để ủng hộ tác giả và nhà xuất bản, để lại cho bạn đọc những nhận xét chân thật nhất về cách hành văn, chất lượng sách.

Video liên quan

Chủ Đề