Cảm nhận về nhân vật cụ bơ-men trong truyện chiếc la cuối cùng

Cảm tưởng về nhân vật cụ Bơ-men trong truyện Chiếc lá cuối cùng

[rule_3_plain]

Nhân vật Bơ-men trong truyện Chiếc lá cuối cùng dường như chỉ thoáng qua, nhưng đây mới chính là trung tâm lúc ta suy nghĩ về trị giá nhân sinh của Chiếc lá cuối cùng. Tác phẩm giản dị, nhẹ nhõm như cuộc sống của ông già họa sĩ Bơ-men, nhưng mang một thông điệp đầy ý nghĩa cho độc giả. Để cảm thu được thông điệp này, Học247 mời các em cùng tham khảo tài liệu Cảm tưởng về nhân vật cụ Bơ-men trong truyện Chiếc lá cuối cùng. Chúc các em sẽ có được những bài văn thật hay nhé! Ngoài ra, để làm phong phú thêm tri thức cho bản thân, các em có thể tham khảo thêm bài văn mẫu Vào vai Giôn-xi kể lại truyện Chiếc lá cuối cùng.

1. Sơ đồ tóm tắt gợi ý

2. Dàn bài cụ thể

a. Mở bài:

– Giới thiệu về tác giả O Hen-ri và truyện ngắn “Chiếc lá cuối cùng”

– Giới thiệu và nói chung phẩm chất của nhân vật cụ Bơ-men: Cụ Bơ-men ko chỉ là một người có tấm lòng nhân hậu, đức hi sinh cao cả nhưng mà còn là một nghệ sĩ thực thụ, góp sức cho nghệ thuật.

b. Thân bài:

* Luận điểm 1: Lý lịch nhân vật

– Cụ Bơ-men là một họa sĩ già, nghèo, thường ngồi làm mẫu vẽ cho các họa sĩ khác để kiếm tiền, suốt bốn chục năm cụ chỉ mong ước vẽ được một tuyệt tác của riêng mình.

– Cụ sống ở tầng dưới, trong tòa nhà nhưng mà Giôn-xi và Xiu đang ở, họ là 3 người bạn thân với nhau.

* Luận điểm 2: Cụ Bơ-men là một người nghệ sĩ thực thụ

– Là một họa sĩ nghèo, cụ Bơ-men luôn nuôi mong ước vẽ được một tuyệt tác, được góp sức cho nghệ thuật.

– Khi vẽ tuyệt tác “Chiếc lá cuối cùng”, cụ đã vẽ bằng tất cả niềm say mê, tình yêu dành cho nghệ thuật dù trong đêm tối gió rét, cụ vẫn muốn thực hiện tác phẩm đó, đơn giản chỉ để cứu được cô nhỏ Giôn-xi. Nghệ thuật trong cụ chính là nghệ thuật chân chính, nghệ thuật hướng tới con người.

* Luận điểm 3: Đức hi sinh cao cả và lòng vị tha của cụ Bơ-men

– Kiệt tác của cụ Bơ-men chính là bộc lộ cao nhất của đức hi sinh và lòng vị tha.

– Khi Giôn-xi đang mất niềm tin vào cuộc đời, và sự sống, cụ đã vẽ chiếc lá cuối cùng trong một đêm gió bão bập bùng với hi vọng nó có thể níu kéo lại niềm hi vọng muốn sống của cô nhỏ. Lòng vị tha, sống vì người khác ở cụ thật đáng trân trọng.

– Cụ đã dùng cả tính mệnh của mình để đổi lấy sự sống cho một cô gái trẻ, tuyệt tác “Chiếc lá cuối cùng” đã cứu sống được Giôn-xi nhưng cũng đã cướp đi sinh mạng của cụ. Một mạng đổi một mạng, nhưng với cụ, Giôn-xi còn trẻ và cô còn tương lai, cô đáng được sống hơn một người già đã “gần đất xa trời” như cụ. Sự hi sinh cao cả đó xuất phát từ tấm lòng của một nghệ sĩ chân chính, của một con người vị tha, nhân hậu.

– Tác giả để Xiu kể về cụ Bơ-men vào cuối tác phẩm để kết thúc câu chuyện gây ra sự bất thần cho cả Giôn-xi và người đọc, làm nổi trội lên đức hi sinh và lòng vị tha của cụ.

– Xiu gọi bức vẽ là “ tuyệt tác” ko chỉ bởi nó quá đẹp, quá giống thật nhưng mà còn vì nó mang cả tấm lòng nhân đạo của cụ Bơ-men, tình thương giữa những người nghèo khổ, và nó có trị giá bằng chính mạng sống của cụ – một thứ ko gì có thể sắm được.

c. Kết bài:

– Khái quát lại phẩm chất của nhân vật: Cụ Bơ-men khiến người đọc xúc động bởi những phẩm chất đáng quý của một con người nhỏ nhỏ nhưng lại cao thượng vô cùng.

– Liên hệ và thẩm định nghệ thuật viết truyện lôi cuốn của O Hen-ri và tấm lòng nhân đạo của ông.

3. Bài văn mẫu

Đề bài: Em hãy viết bài văn nêu cảm tưởng của em về nhân vật cụ Bơ-men trong truyện Chiếc lá cuối cùng.

Gợi ý làm bài:

3.1. Bài văn mẫu số 1

Nhà văn Khái Hưng lúc nhìn những chiếc lá rụng rơi đã thầm nhủ: “Mỗi một chiếc lá rụng có một vong hồn riêng, một tâm tình riêng”. Và hẳn lúc còn trên cành nó cũng có một vong hồn, một tâm tình riêng như thế. Ta bắt gặp chiếc lá với vong hồn rất riêng – một tuyệt tác của tình mến thương vô bờ trong truyện ngắn “Chiếc lá cuối cùng” của O Hen-ri.

Kiệt tác nhưng mà người họa sĩ già Bơ-men tặng cho cô gái trẻ Giôn-xi lúc cô đã ngớ ngẩn xây dựng cho mình niềm tin xấu số: Cô sẽ chết lúc chiếc lá thường xuân cuối cùng rụng xuống. Câu chuyện về chiếc lá thường xuân cuối cùng ko rụng đó cũng là câu chuyện vô cùng cảm động về cụ Bơ-men – một họa sĩ già chân chính với trái tim giàu tình mến thương và lòng nhân hậu.

Trong khu phố nhỏ ở phía Tây công viên Oa-sinh-tơn ta bắt gặp những họa sĩ nghèo, đó là hai cô gái trẻ Xiu và Giôn-xi, cụ Bơ-men – một họa sĩ già. Cũng như hai cô gái trẻ, cụ Bơ-men sống nghèo khổ, phải làm việc cật sức để kiếm tiền và luôn nuôi mong ước: về một bức tranh tuyệt tác. Điều quý nhất ở cụ Bơ- men là lòng mến thương con người. Dù chẳng họ hàng gì với hai cô gái trẻ, cụ vẫn tự nguyện làm một “con chó xồm” gác cửa cho hai họa sĩ trẻ và chăm sóc, bảo vệ hai cô gái như một người cha.

Rồi Giôn-xi bị gã “bợm già có hơi thở dồn dập và nắm tay đỏ lòm” tên là “viêm phổi” ghé thăm. Bệnh tình mỗi lúc một nặng và trong đầu Giôn-xi xuất hiện một ý tưởng rồ dại: Khi nào chiếc lá thường xuân cuối cùng rụng xuống cũng là lúc cô sẽ ra đi. Câu chuyện đáng thương của cô họa sĩ yếu ớt và mỏng manh như chiếc lá giữa phong ba đã được cụ Bơ-men tiếp thu bằng sự “khinh bỉ và nhạo báng” vì cụ ko chịu nổi sự yếu mềm.

Cụ Bơ men cũng là một người có trái tim giàu lòng thương yêu, cụ quan tâm tới đời sống của những người xung quanh mình, đặc trưng là hai họa sĩ trẻ Xiu và Giôn xi, cụ như một vị dũng sĩ phi thường với trách nhiệm bảo vệ cho hai cô gái nhỏ như người cha bảo vệ những đứa con của mình vậy.

Khi nghe Xiu kể vẻ hoàn cảnh của Giôn -xi cùng ý tưởng đầy bi quan của cô gái, cụ đau lòng khôn xiết, ánh mắt đỏ ngầu, nỗi xúc động khôn nguôi cùng dòng nước mắt chảy ròng trên khuôn mặt nhăn nheo đã cho thấy một tấm lòng đồng cảm thiết tha của cụ. Lời thổn thức dịu dàng, nghẹn ngào : “Chà tội nghiệp cô nhỏ Giôn xi’ nghe sao nhưng mà thiết tha tới thế, đó là sự thương cảm từ tận đáy lòng cụ.

Khi được Xiu dẫn lên phòng bệnh của Giôn-xi, cụ thốt lên rằng: “Trời đây ko phải là chỗ cho một con người tốt như cô Giôn-xi nằm. Một ngày kia, tôi sẽ vẽ một tác phẩm kiệt xuất và tất cả chúng ta sẽ đi khỏi nơi này”. Hiện giờ đây, đó ko phải là khát vọng ước mơ cho riêng mình nữa nhưng mà nó là ước mơ cho con người, gắn liền với tình thương và ước muốn cao cả mang tới cuộc sống tốt đẹp hơn cho người xung quanh.

Điều mong muốn cùng tấm lòng cao cả đó đã thôi thúc cụ vẽ nên một bức tranh tuyệt tác trong đêm mưa bão giá rét, tuyết rơi đầy trời. Hơn người nào hết cụ hiểu được sức khỏe của mình, thấy được sự nguy hiểm của tính mệnh nhưng cụ đã chấp nhận hy sinh để mang lại niềm kỳ vọng cho cô gái trẻ, gián tiếp trao cho Giôn xi sức mạnh ý thức cứu lấy sự sống chính mình.

Câu chuyện kết thúc bằng lời kể của Xiu về cái đêm nhưng mà cụ Bơ-men vẽ chiếc lá nhưng mà ko để cho Giôn- xi có phản ứng gì thêm như để lại dư ba trong lòng người đọc. Nhà văn O Hen-ri đã rất khôn khéo lúc xây dựng nghệ thuật đảo ngược tình huống hai lần. Lần đảo ngược thứ nhất, Giôn-xi như đang tiến dần tới cái chết bỗng khỏe lại, yêu đời và thắng lợi bệnh tật.

Lần đảo ngược thứ hai liên tục sau đó, cụ Bơ-men từ một người khỏe mạnh tới cuối truyện mắc bệnh và tạ thế. Một con người đi từ sự sống tới cái chết, một con người người từ cái chết tìm lại sự sống. Tất cả đã được nhà văn kể lại thật tự nhiên và cảm động.

Truyện ngắn làm cho chúng ta ko khỏi rung cảm trước tình mến thương cao cả giữa những người nghèo khổ. Câu chuyện còn giàu tính nhân văn , ẩn chứa bức thông điệp trong cuộc sống: dù gặp phải hoàn cảnh khó khăn nhất cũng đừng bao giờ bi quan, vô vọng, hãy mạnh mẽ tin tưởng vào ngày mai tươi sáng, ta sẽ vượt qua tất cả.

3.2. Bài văn mẫu số 2

Trích đoạn Chiếc lá cuối cùng trong tác phẩm cùng tên của nhà văn O Hen-ry là trích đoạn hay và giàu ý nghĩa. Đoạn trích là bài ca ca ngợi sức mạnh của tình mến thương đối với mỗi con người. Và tình mến thương, sự hi sinh cho người khác được thể hiện rõ nét qua nhân vật cụ Bơ-men.

Cụ Bơ-men được giới thiệu là một họa sĩ nghèo, đã ngoài sáu mươi tuổi. Cụ ở cùng tòa nhà với hai họa sĩ trẻ là Xiu và Giôn-xi. Đã theo nghiệp vẽ hơn bốn mươi năm nay cả đời cụ chỉ có một mơ ước sẽ vẽ được một bức tranh kiệt tác để lại cho hậu thế. Nhưng năm tháng trôi qua, nguyện ước của cụ vẫn chưa thể thực hiện được. Cụ hiện làm mẫu vẽ cho các họa sĩ trẻ nhằm kiếm sống qua ngày.

Đằng sau vẻ ngoài xù xì, gai góc ấy, ta thấy trong cụ là con người có tấm lòng nhân hậu và mến thương người khác sâu sắc. Ngày biết tin Giôn-xi có những ý nghĩ điên rồ, rằng sẽ chết lúc chiếc là cuối cùng rơi xuống, cụ đã vô cùng đau đơn, thương xót và cũng giận dữ lúc Giôn-xi có những suy nghĩ yếu đuối đến như vậy.

Có lẽ trong lúc Xiu buồn rầu, chán nản kéo chiếc rèm lên sau một đêm mưa gió bão bùng để cho Giôn-xi xem, thì từ căn phòng bên dưới cũng là lúc cụ Bơ-men mở tung cánh cửa sổ và đi đến một quyết định cao thượng. Hi sinh bản thân mình cho người khác đâu phải là chuyện đơn giản, dễ dàng, người ta có thể chia nhau cái bánh, miếng cơm, manh áo, nhưng mấy người nào dễ chia nhau sinh mạng. Ấy vậy mà cụ Bơ-men đã dũng cảm làm được điều ấy.

Có nhẽ do động cơ thông minh cao đẹp đó, nên lúc nhìn qua cửa sổ, thấy cây thường xuân rụng lá dần dưới cơn mưa lạnh lẽo pha tuyết đang đổ xuống, bác đâu nghĩ tới việc dùng bút vẽ để cứu Giôn-xi… và chiếc lá cuối cùng vẫn ko rụng, vẫn đơn độc bám lấy cái cuống của nó trên tường, mặc cho mưa gió vùi dập qua mấy đêm kinh khủng. Chiếc lá cuối cùng ko rụng đó đã đem lại niềm tin vào sự sống cho Giôn-xi, đã cứu sống Giôn-xi.

Nhưng chiếc lá cuối cùng đó đã giết mổ bác Bơ-men, bởi vì chiếc lá rất giống những chiếc lá khác nhưng chẳng bao giờ nó rung rinh hoặc lay động lúc gió thổi tới là do bác Bơ-men vẽ trong cái đêm rét kinh khủng, lúc chiếc lá cuối cùng đã rụng xuống. Do dầm mình trong mưa tuyết lạnh giá, bác Bơ-men đã nhiễm bệnh sưng phổi và đã tạ thế sau đó hai ngày. Bác đã chết sau lúc thông minh tác phẩm duy nhất là chiếc lá cuối cùng để cứu sống một cô gái bị bệnh hiểm nghèo.

Chắc chắn lúc dầm mình trong mưa tuyết để vẽ chiếc lá, bác ko phải ko cảm thấy giá buốt, ko phải ko cảm thấy nguy hiểm cho tính mệnh mình. Nhưng lòng thương yêu Giôn-xi, ý muốn dùng cây bút và bảng màu để cứu sống cô đã xúc tiến bác vượt lên trên giá buốt, nguy hiểm để vẽ chiếc lá cuối cùng. Đó là một tuyệt tác thực sự vì nó chứa đựng tất cả tâm hồn, tài năng của một nghệ sĩ chân chính, vì nó được tạo nên bằng cả cuộc đời của một con người và vì nó đem lại cuộc sống cho những người nghèo khổ và lương thiện.

Bác Bơ-men đã chết, nhưng tác phẩm kiệt xuất của bác vẫn sống mãi với hai cô gái nghèo, vẫn sống mãi trong lòng các thế hệ độc giả. Bởi vì tác phẩm đó đã bộc lộ tất cả phẩm chất cao đẹp của bác: nghèo nhưng vô cùng nhân hậu, thất bại nhưng vẫn ước mơ, sẵn sàng xả thân vì người khác.

—–Mod Ngữ văn biên soạn và tổng hợp—–

Phân tích hai nhân vật Xiu và Giôn-xi trong Chiếc lá cuối cùng

297

Vào vai Giôn-xi kể lại truyện Chiếc lá cuối cùng

164

Cảm tưởng về hình ảnh chiếc lá cuối cùng trong truyện Chiếc lá cuối cùng

131

Vào vai Xiu kể lại truyện Chiếc lá cuối cùng

236

Vào vai cụ Bơ-men kể lại truyện Chiếc lá cuối cùng

144

[rule_2_plain]

#Cảm #nghĩ #về #nhân #vật #cụ #Bơmen #trong #truyện #Chiếc #lá #cuối #cùng