Bài văn mẫu về bài thơ tràng giang năm 2024

                                          

Huy Cận là một trong những nhà thơ xuất sắc nhất của phong trào "Thơ Mới". Vẻ đẹp thiên nhiên, nỗi ưu sầu nhân thế - một nét thơ tiêu biểu của Huy Cận, được thể hiện khá rõ nét qua bài thơ "Tràng Giang". Đây là một bài thơ hay, tiêu biểu và nổi tiếng nhất của Huy Cận trước Cách mạng tháng tám. Bài thơ được trích từ tập "Lửa thiêng", được sáng tác khi Huy Cận đứng ở bờ Nam bến Chèm sông Hồng, nhìn cảnh mênh mông sóng nước, lòng vời vợi buồn mang tâm sự kiếp người nhỏ bé, nổi trôi giữa dòng đời vô định.

                      
Ngay từ đề bài, thi nhân đã khéo gợi lên vẻ đẹp cổ điển lại hiện đại cho bài thơ. "Tràng giang" là một cách nói chệch đầy sáng tạo của Huy Cận. Hai chữ "tràng giang" gợi liên tưởng về dòng Trường giang - con sông dài miên man của Trung Quốc. Câu đề từ giản dị, ngắn gọn với chỉ bảy chữ nhưng đã đầy đủ cảm xúc chủ đạo của cả bài: "Bâng khuâng trời rộng nhớ sông dài". Trước cảnh "trời rộng", "sông dài" bát ngát, mênh mông của thiên nhiên, lòng người bỗng dấy lên cảm giác "bâng khuâng", nhung nhớ. Từ láy "bâng khuâng" được sử dụng rất đúng chổ, nói lên được tâm trạng của thi sĩ: buồn bã, u sầu, cô đơn, lạc lõng.
                      
"Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp,
                      
Con thuyền xuôi mái nước song song.
                      
Thuyền về nước lại sầu trăm ngả
                      
Củi một cành khô lạc mấy dòng".
                      
Tràng giang hiện lên với nhiều hình ảnh đẹp trong cổ thi: dòng sông, con thuyền, gợn sóng,... Nhưng cảnh đẹp lại thấm đượm một nỗi buồn da diết. Trên bức tranh sông nước ấy đã hiện lên hình ảnh một con thuyền, một con thuyền không chèo "xuôi mái"- hình ảnh tĩnh trên một dòng sông tĩnh.  Bức tranh thiên nhiên mở ra theo cả hai chiều, "điệp điệp" gợi ra không gian theo chiều rộng, còn "song song" lại làm cho ta cảm giác về chiều dài. Sóng của dòng sông, của thiên nhiên trong phút ấy cũng hóa thành con sóng lòng của thi nhân với từng nỗi buồn trùng điệp như vô tận, da diết khôn nguôi. Xưa nay, thuyền và nước vốn đi liền nhau, thuyền trôi đi nhờ nước đẩy. Thế mà Huy Cận lại thấy thuyền và nước đang chia lìa, xa cách "thuyền về nước lại", nghe sao đầy xót xa. Chính lẽ vì thế mà gợi nên trong lòng người nỗi "sầu trăm ngả".  Nhà thơ dùng từ "trăm ngả" dường như khiến người đọc cảm nhận mối sầu ấy không có chỗ tận cùng, và nỗi buồn lại càng mênh mang hơn nữa. Có lẽ vì lòng người buồn mà tâm cảnh cũng nhuốm lên ngoại cảnh. Nhìn đâu thi nhân cũng chỉ thấy cảnh vật rời rạc chia ly, u sầu cứ thế mà hiện lên trong từng câu chữ. 
                      
Tâm hồn của chủ thể trữ tình được bộc lộ đầy đủ nhất qua câu thơ đặc sắc:
                      
"Củi một càng khô lạc mấy dòng".
                      
Huy Cận đã khéo dùng phép đảo ngữ kết hợp với các từ ngữ chọn lọc, thể hiện nổi cô đơn, lạc lõng trước vũ trụ bao la. "Một" gợi lên sự ít ỏi, nhỏ bé, "cành khô" gợi sự khô héo, cạn kiệt nhựa sống, "lạc" mang nỗi sầu vô định, trôi nổi, bập bềnh trên "mấy dòng" nước thiên nhiên rộng lớn mênh mông. "Cành củi" thôi đã gợi lên sự nhỏ bé, đơn độc lại còn "củi khô" nữa thì lại càng bé nhỏ tội nghiệp hơn. Phải chăng hình ảnh cành củi khô trôi nổi phù du trên sóng nước Tràng giang chính là hình ảnh ẩn dụ để biểu tượng cho kiếp người như thi nhân đang nổi trôi, bơ vơ, vô định giữa dòng chảy của cuộc đời? Nhà thơ đã thổi vào đó một linh hồn: cành củi khô đã vượt qua biết bao dòng nước thể hiện sự trôi nổi, lạc loài của một kiếp người giữa dòng đời chồng chất nỗi buồn vô tận.
                              
Cồn nhỏ đơn côi giữa dòng sông, lại thêm ngọn gió đìu hiu làm cho cảnh càng hoang vu, hiu hắt, chìm khuất. Dòng nước lũ trên thượng nguồn đổ về nhấn chìm cồn nhỏ giữa sông chỉ còn nhô lên vài ngọn cỏ lưa thưa gợi liên tưởng đến những thân phận bị dòng đời nhấn chìm xô dạt. Không gian mở rộng sang bên bờ: cảnh chợ chiều đã vãn càng tô đậm cái vắng vẻ, xa lìa... Cảnh chợ chiều có gợi đến cuộc sống, quê nhà nhưng chỉ là âm thanh xao xác rồi mất hút dần trong cảnh mênh mang vắng lặng của dòng sông. Dòng sông và. nhà thơ như bị tách ra khỏi cuộc đời nên đứng trong cảnh ấy lòng người càng thêm thương nhớ cuộc sống quê hương.

Trong khổ thứ nhất của 'Tràng Giang', đọc giả sẽ trải qua trải nghiệm độc đáo của nghệ thuật Huy Cận. Từ 'điệp điệp' được sử dụng để khuấy động nỗi đau đớn, lan tỏa vô hạn. Sự tương phản giữa 'củi một cành khô' và 'lạc mấy dòng' nhấn mạnh sự cô đơn, lạc lõng của tâm hồn mất phương hướng. Đặc biệt, khổ thơ đầu tiên nổi bật với cấu trúc đối chiếu: 'buồn điệp điệp' và 'nước song song', 'thuyền về' và 'nước lại', 'một cành khô' và 'lạc mấy dòng'. Tất cả những ý nghệ thuật này thêm vào việc diễn đạt nỗi buồn sâu sắc của tác giả trước thiên nhiên. Trải qua không gian rộng lớn, Huy Cận cảm thấy sợ hãi. Trong bối cảnh đó, nhà thơ tìm kiếm sự đồng cảm từ con người. Hình ảnh con người hiện lên mờ nhạt. Do đó, đứng giữa không gian bao la, thi nhân cảm thấy bị mất phương hướng và không biết hướng đi của mình.

3. Chia sẻ cảm nhận về một khía cạnh nổi bật của bài thơ 'Tràng Giang' - mẫu số 3:

'Tràng Giang' mang đến nhiều hình ảnh thơ cổ điển độc đáo. Trong tác phẩm, chúng ta gặp những hình ảnh quen thuộc của 'con thuyền'. Hàn Mạc Tử cũng đã viết: 'Thuyền ai đậu bến sông trăng đó?/ Có chở trăng về kịp tối nay'. Con thuyền trôi lạc trên dòng sông không biên giới kích thích sự tưởng tượng về những cuộc sống nhỏ bé, không quan trọng. Không chỉ thế, 'cánh bèo' là biểu tượng quen thuộc trong thơ. Nó mô tả sự lênh đênh, trôi chảy của cuộc sống gian truân. Những hình ảnh quen thuộc đó giúp diễn đạt tốt tâm trạng của Huy Cận và là biểu tượng của thế hệ nhà thơ Mới lúc bấy giờ, họ mất hướng cuộc đời và không biết sẽ đi về đâu.

Bài văn mẫu về bài thơ tràng giang năm 2024

Đoạn văn mẫu hay cảm nhận về bài thơ Tràng giang

4. Chia sẻ cảm nhận về một khía cạnh nổi bật của bài thơ 'Tràng Giang' - mẫu số 4:

Trước hình ảnh của dòng sông Hồng bát ngát, rộng lớn, Huy Cận bày tỏ cảm xúc trong bài thơ 'Tràng Giang'. Chi tiết 'bèo dạt' trong câu thơ 'Bèo dạt về đâu hàng nối hàng' mở ra nhiều suy ngẫm. Hình ảnh của 'bèo' là biểu tượng của thân phận, cuộc sống lênh đênh, chìm nổi. Đặc biệt, những cánh bèo này trôi dạt không hướng, nhưng sông nước bát ngát, rộng lớn khiến con người trở nên nhỏ bé, khó tìm sự đồng cảm. Ý thơ kết nối với tâm trạng của thế hệ những nhà thơ Mới lúc bấy giờ, không biết hướng đi của mình, giống như 'Tôi là con nai bị chiều đánh lưới/ Không biết đi đâu, đứng sầu bóng tối' của Xuân Diệu. Qua hình ảnh của 'bèo', người đọc cảm nhận được sự cô đơn, trống vắng trong tâm hồn Huy Cận.

5. Chia sẻ cảm nhận về một khía cạnh nổi bật của bài thơ 'Tràng giang' - mẫu số 5:

'Tràng Giang' là tác phẩm đặc sắc của Huy Cận, khiến người đọc hồi hộp. Trong bài thơ, tác giả tận dụng khung cảnh bao la của Tràng Giang để diễn đạt sâu sắc nỗi buồn của mình. Cảnh sông nước rộng lớn mở ra trước mắt đọc giả, tạo cảm giác rợn ngợp. Câu thơ 'Thuyền về nước lại sầu trăm ngả' làm rõ hình ảnh thuyền và nước đối lập, không thể hòa mình. Đây không chỉ là một miêu tả về sự đau lòng của tác giả mà còn là biểu tượng cho tâm trạng lẻ loi và bất an trước bức tranh thiên nhiên vô tận. 'Sầu trăm ngả' là nỗi buồn khôn cùng, lan tỏa khắp không gian. Qua bài thơ, độc giả có thể hiểu rõ hơn về sự nhỏ bé và tâm hồn bất an của nhân vật trữ tình trước bức tranh rộng lớn.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - KẾT THÚC - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Trong quá trình viết về một khía cạnh quan trọng của bài thơ, hãy tập trung phân tích những chi tiết và hình ảnh đặc sắc.

Nội dung được phát triển bởi đội ngũ Mytour với mục đích chăm sóc và tăng trải nghiệm khách hàng. Mọi ý kiến đóng góp xin vui lòng liên hệ tổng đài chăm sóc: 1900 2083 hoặc email: [email protected]