Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi 46

Web đọc truyện tranh online với nhiều thể loại truyện hấp dẫn như Manhwa [Hàn Quốc], Manhua [Trung Quốc], Manga [Nhật Bản], Đam mỹ, Boy love, Yaoi, manhwa 18+, truyện ngôn tình, truyện cổ đại, truyện xuyên không, truyện tranh 18+ luôn được cập nhật chapter mới nhanh và hình ảnh chất lượng cao.

Trải nghiệm thế giới truyện tranh hoàn toàn miễn phí. Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm trên Internet, chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên web này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Liên hệ: [email protected]

Copyright © 2020 Cocomic.net - All rights reserved.

Bước chân Văn Dục Phong dừng lại, phía sau lưng hắn liền cứng đờ. Hai giây sau hắn nâng tầm mắt lên, một lần nữa lôi kéo cô gái nhỏ nhanh chóng ra ngoài. Chỉ là giây tiếp theo, từ chỗ tay trái của hắn truyền tới một lực cản. Văn Dục Phong ngẩn ra, rũ mắt nhìn cô gái nhỏ ở phía sau mình. Cùng lúc đó Tần Tình cũng ngẩng đầu nhìn lên. Đôi mắt cô gái nhỏ trong suốt sạch sẽ, mang theo thủy quang rạng rỡ —— "Ngày đó anh với Lâm Văn Thao nói những chuyện này sao?" Văn Dục Phong thâm trầm nhìn Tần Tình hai giây, di chuyển tầm mắt: "Không phải..... Đi thôi." Chưa kịp bước đi thì tay trái của hắn lại truyền tới một lực kéo. "Cho nên bởi vì cái này, từ ngày đó trở về sau tâm tình của anh lại kém như vậy? —— hắn cũng là nói như vậy với anh?" "........" Văn Dục Phong thở dài, cười như không cười quay người lại, ánh mắt rũ xuống. Hắn thừa nhận, thoạt nhìn cô gái nhỏ đơn thuần, rất nhiều thời điểm cô ấy biết rất rõ khiến cho hắn không có cách nào chống đỡ được. Từ lúc Văn Dục Phong trầm mặc thì Tần Tình đã biết được đáp án. Cô chậm rãi buông lỏng tay ra. "Em đã biết...... Anh chờ em một chút, Văn Dục Phong." Nói xong, Tần Tình không đợi nam sinh đáp ứng, liền xoay người chạy về phía khu nghỉ ngơi. Lúc này thân thể ép không ra một thể lực, như là một loại tức giận bồng bột đáng yêu. Những lời nói vui đùa cứ luẩn quẩn khắp trong đầu Tần Tình, cảm xúc phẫn nộ vọt lên não, ánh mắt và biểu tình của cô càng lúc càng lạnh lẽo. Với trạng thái tinh thần thấp như vậy, Tần Tình một hơi chạy tới khu nghỉ ngơi, ngừng lại ở trước mặt những người đó. Thời điểm dừng lại, cô gái nhỏ không nhịn được, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, chống đầu gối thở phì phò. Nguyên bản Tần Tình đột nhiên xuất hiện làm cho nhóm học sinh đều kinh ngạc, nhịn không được nở nụ cười. Nghe thấy tiếng cười kia, mặt Tần Tình vô biểu tình chống đầu gối, chậm rãi đứng thẳng người dậy. "Thành tích học tập của các cậu rất tốt sao?" Âm thanh của cô gái nhỏ giữa đầu thu ban đêm trong sân thể dục trống trải mang theo một loại hờ hững lạnh lẽo. Nhóm học sinh bị hỏi như vậy liền sửng sốt một chút. Thành tích của bọn họ dĩ nhiên xếp hạng chót mỗi ban, càng không thể so với cô gái nhỏ trước mắt này. Chẳng qua trong nhóm có người phản ứng nhanh, rất nhanh liền hiểu rõ mục đích của cô gái nhỏ. Người nọ có chút kiêng kị nhìn về phía Văn Dục Phong một cái, chẳng qua nghĩ tới đối phương chỉ có 1 mình, còn mình thì còn có đám bạn, hắn liền mở miệng nói cười mang theo một tia châm chọc: "Ít nhất so với cái vị cả ngày trốn học đánh nhau thành tích vĩnh viễn luôn đếm ngược thì vẫn tốt hơn đi?" Tầm mắt Tần Tình nhìn nhóm học sinh một vòng, cuối cùng ngừng lại trên người mới vừa nói kia. "Thành tích của cậu tổng lại chiếm được bao nhiêu phần trăm?" Thời điểm cô gái nhỏ nói chuyện, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng, động tác có chút nghịch ngợm đáng yêu. Nhưng mà biểu tình cùng với ánh mắt hờ hững kia càng làm cho người khác cảm thấy phía sau lưng đều lạnh toát cả người. Người nọ nghẹn lại: "...... Đại khái sau mười..... mười phần trăm đi." Nghẹn trong chốc lát hắn đành cắn răng cười: "Nhưng như thế thì sao, Văn Dục Phong chẳng lẽ không phải ở phía sau 5%?" Tần Tình bày ra bộ dạng "chấp nhận", gật gật đầu: "Thi 10 điểm còn đắc ý cười nhạo người khác 5 điểm, vẫn không thi lại người đạt điểm tuyệt đối trước mặt?" Tần Tình dừng lại, ra vẻ tò mò chớp chớp mắt: "Là giáo viên toán cho cậu dũng khí sao?" Người nọ thẹn đến mặt đỏ cả lên: "Chuyện này cùng cô có liên quan gì ——" "Tuy rằng thành tích của tớ bằng nhau." Tần Tình trực tiếp đánh gãy lời nói của đối phương, " Nhưng dạy toán học tiểu học không thành vấn đề —— ví dụ như 100 giảm 10 cùng với 10 giảm 5 thì cái nào lớn, nga..... Nói như vậy hẳn không tính là tiểu học, chỉ có thể tính là nhà trẻ nhỉ?" Người nọ rốt cuộc cũng áp không được, đột nhiên đứng lên: "Tôi thấy cô là nữ sinh nên mới không cùng cô so đo, cô đừng quá ——" "Đừng quá cái gì?" Một âm thanh lười biếng bổng dưng vang lên. Đám học sinh theo bản năng nhìn qua. Nguyên bản nam sinh còn đang đứng bên kia không biết lại đây từ khi nào, một tay hắn đút túi quần, cười như không cười nâng tầm mắt, lười biếng liếc nhìn người nọ. Cùng với ngữ điệu lúc nãy hoàn toàn tương phản, đôi mắt nam sinh lạnh lẽo lóe lên ánh sáng nhàn nhạt. Cảm xúc dưới đáy mắt không chút độ ấm, làm cho mọi người ở đây nhịn không được mà nghiêm túc. Y như là bị một con thú dữ theo dõi, mấy học sinh không hẹn đều cảnh giác mà đứng dậy, đáy mắt bọn họ lóe lên một tia sợ hãi. Văn Dục Phong không để bụng, môi cong lên, nụ cười mang vài phần nguy hiểm. Đôi chân dài của hắn tiếp tục đi tới chỗ mấy người ngồi ở bậc thang. Mấy học sinh lúc này càng giống như bị hung thú theo dõi mà bắt đầu hoảng loạn. Văn Dục Phong có thể làm đại ca Nhất trung, không thiếu người trong đám bọn họ đã từng có xung đột. Thân thủ người này so với ai khác bọn họ đều rõ ràng. Mà đúng lúc này, Tần Tình đột nhiên chạy tới bên cạnh, gọi Văn Dục Phong trước mặt sau đó ngẩng đầu lên: "Em nhớ rõ đã nói rồi —— nếu miệng vết thương của anh lại nứt ra thì em sẽ làm như thế nào." Khí thế quanh thân nam sinh đang hừng hực bỗng dưng cứng lại. Qua hai giây, Văn Dục Phong mới bất đắc dĩ rũ mắt nhìn cô gái nhỏ: "Không nhất định sẽ nứt ra." Vừa nghe lời này, đôi mắt của Tần Tình trợn tròn, duỗi tay giữ chặt cánh tay trái của nam sinh, cô không nói hai lời liền túm người trở về. Ánh mắt của Văn Dục Phong chợt lóe lên, cuối cùng ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn cái người mở miệng nói đứng ở giữa kia. Sau đó hắn liền bất đắc dĩ rời đi cùng cô gái nhỏ. Sau một lát hai người đã tới bên ngoài sân thể dục. Tần Tình đi phía trước liền dừng bước chân lại. Sau đó cô xoay người lại, ngẩng đầu yên lặng nhìn Văn Dục Phong. "Em sẽ không lui tới với cái người ở ban bảy kia." Tần Tình nắm lấy ngón tay. "Hắn không bằng anh." Tần Tình nói xong, lúc sau liền lắc lắc đầu. "Không, bọn họ đều không xứng để so sánh với anh —— anh là tốt nhất." ..........................

Mn đọc đoạn cuối này có cảm tưởng gì không??

Chứ edit xong khúc này đầu mình toàn màu hồng o[≧v≦]o

[Nắm lăn qua lộn lại //^_^//]

Chương này mình tặng cho bạn [ThanhTuyn182]. Năm mới vui vẻ!!!

Mãi cho đến nhiều năm sau, người khác hỏi Tần Tình trong cuộc đời cái gì làm cho cô khó quên nhất.Tần Tình sẽ cầm lòng không được mà nhớ đến ngày này.Ở một nơi bình thường như vậy, dưới ánh đèn lờ mờ, khắp nơi trong quán bar đều ầm ĩ hỗn loạn, mà trước mắt Tần Tình chỉ có một bóng người, cả thế giới trước mắt cô chỉ có một người này.Đây là lần đầu tiên Tần Tình chân chính hiểu được từ "Kinh diễm" là thế nào.——Không cần nhiều lời, chỉ một câu "Xin em" đầy khắc chế là đủ rồi.Rất nhiều năm sau khi Tần Tình kể lại câu chuyện này với bạn bè, bọn họ không nhịn được cảm khái liền than một câu: "Nếu thời niên thiếu tớ được trải qua một màn kinh diễm như vậy, nhất định sẽ trở thành kỉ niệm khó quên nhất trong cuộc đời —— đến 80 tuổi tớ còn cùng các cháu của mình kể lại chuyện xưa nữa."Nhưng lúc đó Tần Tình chỉ điềm tĩnh cười, lắc lắc đầu: "Đáng tiếc, đây không phải là một màn mà tớ khó quên nhất."Bạn bè kinh ngạc: "Cái này còn không phải?" "Trong khoảnh khắc một màn kia xác thực có thể nói là ." Tần Tình mỉn cười mang theo một chút mềm mại vô hại: "Đáng tiếc, sau khi anh ấy nói xong câu kia, liền ngã xuống sô pha bất tỉnh nhân sự."Bạn bè: "............."Qua một hồi lâu, bọn họ không chế được cảm xúc của mình xong mới giãy giụa hỏi: "Sau đó......!Đâu?""Sau đó a.......!Sau đó anh ấy được đưa về."Tần Tình nhìn về nơi xa, dịu dàng hạ mi mắt.................."Cẩn thận —— đối diện, từ từ tới ——"Một chiếc xe hơi màu đen dừng ở ven đường trước giải trí Phong hoa, Kiều An cùng một người khác đỡ Văn Dục Phong đang ngủ say vào trong xe, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra, quay người lại nhìn cô gái nhỏ đứng phía sau.Ánh mắt Văn Dục Phong không dấu vết đánh giá cô gái nhỏ từ trên xuống dưới một lần, trong lòng cười khổ, đi qua."Tôi là Kiều An, Kiều trong cây cao lớn, An trong an tĩnh.Tôi và Dục ca làm bạn với nhau được hai năm, bất quá lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thư, không quá quen thuộc, không biết nên xưng hô với tiểu thư như thế nào?""........" Lần đâu tiên bị người khác xưng hô như vậy, thần sắc của Tần Tình có chút mất tự nhiên, rất nhanh cô liền trả lời: "Em tên là Tần Tình, Tần Hán Tần, Tình trong trời năng.""A, nguyên lai là Tần tiểu thư."Kiều An cười gật gật đầu, bàn tay xoa xoa, chân mày hơi nhăn lại, tươi cười không thay đổi."Tôi thấy Tần tiểu thư giống như là quen biết Dục ca? Không biết hai vị là......"Lời nói tuy chưa hết nhưng Tần Tình đã hiểu rõ đối phương muốn hỏi gì.".......!Bạn học cùng lớp."Nếu là lúc trước, đại khái Tần Tình có thể còn nói được hợp tình hợp lý, chỉ là vừa mới mở miệng, cô lại không nhịn được nhớ tới những gì xảy ra lúc nãy.Vừa nghĩ đến Tần Tình liền cảm thấy mặt mình hơi nóng, không khỏi chột dạ mà bổ sung thêm một câu: "Ân.......!Mới vừa ngồi cùng bàn."Nghe câu phía trước, Kiều An có chút không xác định được lúc nãy Văn Dục Phong thần trí không rõ do say rượu mà biểu lộ chân tình, khi nghe xong lời Tần Tình vừa mới bổ sung, hắn liền biết đáp án.—— theo như lời hắn, từ trước đến nay Văn Dục Phong không chấp nhận chủ động cho bất cứ nữ nhân nào đến gần mình trong vòng một thước, càng không phải nói là mỗi ngày đều gặp nhau, nói chuyện cũng phải giữ khoảng cách.Nếu Văn Dục Phong đối với cô gái nhỏ này không có cảm giác, hai người không có khả năng trở thành bạn cùng bàn.Hơn nữa......!Kiều An quay đầu lại nhìn chiếc xe hơi màu đen một cái, trong lòng thầm than.Nhìn thấy phản ứng lúc nãy của Văn Dục Phong trong quán bar, chỉ sợ "cảm giác" không phải bình thường.Chỉ là bối cảnh trong nhà của Dục ca..........Trong lòng Kiều An thở ngắn than dài, trên mặt vẫn cười hiền lành: "Vậy nhà của Tần tiểu thư và vị bạn học này ở đâu? Tôi tìm người đưa hai vị về."Vừa nghe lời này, Tần Tình còn chưa kịp nói gì Lâm Mạn Tuyết đứng bên cạnh liền vẫy tay: "Em thì không cần, đợi chút nữa em bắt xe đi là được, các anh đưa Tần Tình về đi."Ngừng 2 giây, Lâm Mạn Tuyết do dự một chút, lại sửa lời: "Thôi, vẫn là để em đưa Tần Tình về, nói cho cùng là do em mang người tới."Tần Tình phụ họa: "Ân, không cần phiền anh, chính tụi em có thể tự về."Trong bụng Kiều An ít nhiều cũng bị quấn vòng vòng, hắn sao có thể không nhìn ra hai cô gái nhỏ trước mắt đề phòng mấy người bọn họ?Vì thế hắn cũng không cưỡng cầu, gật gật đầu: "Chậc, hôm nay hai vị tiểu thư ở trên địa bàn của tôi là do tôi chậm trễ, lần sau gặp lại, tôi nhất định sẽ nhận lỗi với hai vị."Lời này làm Lâm Mạn Tuyết sửng sốt, sau đó hai mắt đều mở to: "Cái quán bar kia......!Là của anh?"Kiều An cười lắc lắc đầu.Lúc Lâm Mạn Tuyết bày ra phản ứng "tôi nói sai", hắn nâng cánh tay lên, một ngón tay chỉ về "thành Phong hoa giải trí" mông lung dưới bóng đêm phá lệ chói mắt."Nói chính xác, cái này mới là của tôi.""............"Lâm Mạn Tuyết không tự giác mà há miệng.Tần Tình bên cạnh cũng có chút kinh ngạc, đôi mắt hạnh xinh đẹp hơi ngưng lại, nhưng không có phản ứng quá lớn.Trong lòng Kiều An âm thầm gật đầu, đem ý cười thu liễm. "Vậy tôi đưa Dục ca về, hai vị tiểu thư đi thong thả."Tần Tình lên tiếng: "Cảm ơn."Sau đó, Kiều An ngồi lên ghế phụ, cửa xe đóng lại, nghênh ngang mà đi.Chờ xe hơi bên này vừa đi, Lâm Mạn Tuyết cũng khôi phục lại tinh thần.Áp lực từ lúc còn ở trong thành giải trí một đường ra tới đây rốt cuộc cũng áp không được ——"Tiểu Tình, cậu và Văn Dục Phong biết nhau?? Cả hai người đều biết nhau??""........."Sớm lường trước một màn này Tần Tình liền bất đắc dĩ quay sang Lâm Mạn Tuyết: "Thời gian đã không còn sớm, chúng ta bắt xe đã, ở trên xe rồi nói.""Được được được, trên xe nói!"......................Sáng sớm hôm sau, nguyên bản Văn Dục Phong xin nghỉ 2 tuần liền ở trước mắt bao người vào lớp học.Tiết đầu tiên là Toán học, lúc này vẫn là đi học trước, Thẩm Lương đang đứng trên bục giảng chuẩn bị phát bài thi, dư quang nhìn thấy một thân ảnh thon dài đi qua trước mặt mình, hắn liền sửng sốt một chút.Sau đó Thẩm Lương ngẩng đầu lên, cười hỏi Văn Dục Phong: "Không phải xin nghỉ sao? Như thế nào còn chưa tới một tuần liền trở lại?"Văn Dục Phong bị Thẩm Lương gọi, liền dừng lại.Hắn quay người về phía Thẩm Lương, tay rút từ trong túi ra, khuôn mặt thanh tuấn mang theo ba phần ý cười lười biếng ——"Tính thời gian lần đầu tiên bỏ lỡ bài kiểm tra, em liền trở lại học tập thật tốt, miễn cho thầy Thẩm đổi lại chỗ ngồi.".


Video liên quan

Chủ Đề