Ali mơi mơi là gì

Những nàng Ali Moimoi

Buổi chiều Hà Nội rất đẹp, bờ hồ đầy gió. Một số người nhìn thấy một cựu người mẫu xinh đẹp đang nhí nhảnh cùng với một doanh nhân rất nổi tiếng. Doanh nhân đề nghị đến thăm một người bạn của mình. Nàng gật đầu ngay nhưng đứng lại mở ví ra. Sau một chút ngần ngừ, nàng kêu lên rằng đã để quên son phấn trang điểm ở nhà...

OK. Chuyện nhỏ. Ngay đầu đường Lý Thái Tổ có một hiệu mỹ phẩm Nhật nổi tiếng. Hai người nhào vô ngay. Thay vì chọn một thỏi son, một hộp phấn nhỏ thì cô người mẫu này nhặt không tiếc tay. Doanh nhân tái mặt khi nhìn hóa đơn thanh toán lên tới gần hai ngàn đô. Nhưng có sao. Muốn chiều người đẹp thì cũng phải biết điều chứ. Hai người lại sóng đôi đi ra. Lần này thì chỉ có một người tươi như hoa thôi. Hai tiếng sau khi mang một túi mỹ phẩm đi, cô cựu người mẫu quay trở lại cửa hàng, tất nhiên là cô đi một mình. Nhân viên bán hàng hân hoan lắm, mở cửa, săn đón nồng nhiệt. Nhưng vị khách bỗng đặt túi mỹ phẩm lên bàn và nói rằng xin được trả lại vì “nhiều thế thì dùng sao hết” nếu không chịu thì có thể giảm chút ít phần trăm nào đó.

Không phải ngẫu nhiên mà một số người thuộc giới người mẫu, diễn viên, ca sĩ... được coi là những nàng “Ali Moimoi siêu hạng”. Một vài doanh nhân nhiều tiền rửng mỡ kháo nhau rằng có một nàng người mẫu chân rất dài, người chuẩn thì rất hiển nhiên rồi. Điều lạ lùng là số phận cay nghiệt lắm nên phận má đào vẫn long đong không chốn “nương thân”. Người đẹp thế, chân dài thế mà lại phải đi thuê nhà ở trọ. Cuối cùng thì một chàng “mã thượng” đã yêu và đã mua tặng nàng một căn hộ chung cư và tất nhiên kèm theo đầy đủ đồ dùng trong gia đình như tivi, tủ lạnh, máy tính, máy giặt... Nhưng tình cảm êm đềm của họ chỉ gắn bó được vài tháng rồi cũng tan. Có điều lạ là một năm sau, người ta lại bắt gặp cô người mẫu có đôi chân tuyệt dài ấy đi thuê nhà. Căn phòng đi thuê trống trơn chẳng có gì. Lẽ nào căn hộ chung cư đã bị đòi lại. Không bao giờ có chuyện đó. Cô đi thuê nhà một thời gian thì “tình cờ” quen biết với một giám đốc giàu có. Cái lần đi uống cà phê về khuya thật là cảm động. Ô tô đưa nàng về, gọi cửa mãi chủ nhà mới ra mở cổng và không quên kèm theo vô số lời nhiếc móc thậm tệ. Dù muối mặt, nàng vẫn mời chàng vào thăm phòng trọ của nàng. Nhìn căn phòng nhếch nhác trống trơn, chàng thương cảm lắm. Chàng chuẩn bị hứa hẹn thì nhà chủ xuống đuổi khách để đóng cổng. Nỗi thương cảm hòa trộn cùng nỗi bực bội khiến chàng sốt sắng thực hiện lời hứa khổng lồ của mình ngay. Sau đó hai tuần, nàng lại dọn về một căn hộ chung cư đứng tên nàng và tất nhiên căn hộ đó phải đầy đủ tiện nghi thì nàng mới sống nổi chứ! Xin chú thích rằng căn hộ trước nay đã sang tên cho một bà dì nàng.

Những chuyện đại loại như thế được biến dạng thành rất nhiều kiểu khác nhau. Người có “duyên”, bạo tay, bạo chân... và cả “bạo gan” nữa thì nhằm tới những thứ “lớn lao” như căn hộ, chiếc ô tô, chiếc xe máy xịn... Những người chỉ quan tâm đến “tình cảm” mà không quan tâm đến “của cải” thì chọn những thứ đơn giản hơn để vui chơi giải trí thôi. Một diễn viên điện ảnh, xin lỗi là diễn viên phim truyền hình thì đúng hơn, có cái “thú vui” sưu tập các loại đồng hồ đắt tiền rất hay. Mỗi chiếc ít ra cũng phải vài trăm đô. Nàng có cách sưu tập độc đáo vô cùng. Mặc dù trong túi nàng lúc nào cùng có một hai chiếc đồng hồ đeo tay Thụy Sĩ, nhưng trên bàn tay trắng trẻo của nàng thì chỉ có một cái đồng hồ Trung Quốc, quai nhựa đen. Đặc biệt là mặt kính đã mờ và rạn vỡ hết. Lẽ ra nàng phải giấu vào ống tay áo vì chiếc đồng hồ như thế chỉ để xem giờ thôi chứ không để chưng diện. Nhưng đằng này, nàng có thói chưng diện kỳ lạ, nàng luôn mặc áo ngắn tay để lộ chiếc đồng hồ đó ra ngay cả trong mùa đông giá lạnh. Thế là trong các cuộc gặp gỡ đầy “nghệ thuật và tình yêu” chàng nào nhẹ nhàng cầm tay nàng đều thấy mình có nghĩa vụ thay vào đó một cái gì đó long lanh hơn. Nhưng nàng vẫn giữ chiếc đồng hồ cũ kỹ ấy. Chiếc đồng hồ là một vật “quý giá” như vậy làm sao nàng có thể thay đi được cơ chứ. Chúng ta cứ tưởng tượng xem, những người đi bẫy chim có bao giờ bán đi con chim mồi tinh khôn của mình. Đấy là những nàng “cao thủ võ lâm” trong nghề “Ali Moimoi”. Bằng những cử chỉ khéo léo, họ tạo ra những hoàn cảnh rất “tự nhiên” để có thể nhận lấy những món quà theo ý muốn của mình mà không làm cho các chàng khó chịu. Họ ngụy trang bằng tiếng cười, bằng sự nũng nịu giỏi đến mức mà chỉ khi mọi thứ đã in dấu tay nàng một cách hợp pháp thì chàng mới tỉnh ngộ ra. Dù ngay cả khi chàng vẫn đê mê chưa tỉnh thì nàng sẽ tìm cách cho chàng tỉnh một khi nàng cảm thấy rằng không còn “giọt chanh” nào được vắt xuống cho nàng nữa. Mà nàng lại xinh gái, còn trẻ trung, hấp dẫn. Nàng thèm “chua” nhiều lắm, thèm một cách vô tận ấy. Nếu chàng không còn “chanh” cho nàng thì nàng phải “A-lê-hấp-tấp” đi tìm người khác thôi. Một số nàng khác không có được cái nghệ thuật uyển chuyển ấy. Có nàng khi vừa được chàng tỏ tình đã tỉnh bơ hỏi rằng em cần điện thoại liên lạc với anh lắm, anh mua cho em đi. Tất nhiên là chàng sẽ mua ngay nhưng chàng cũng sẽ nhận ra “chân tướng” tình cảm của nàng. Điều đó có hại cho nàng vì chàng đã tỉnh táo. Và khi đã tỉnh táo rồi thì đa số những người đàn ông đều không muốn bị lừa, dù là “lừa tình”. Cuối cùng thì cả tình lẫn tiền các nàng đều không thỏa ước vọng.

Có một chàng công tử con nhà giàu ở Hà Nội. Chàng là người có học nhưng tiêu tiền như nước vì cha mẹ chàng giàu lắm, tiền chẳng biết để làm gì. Chàng gặp một cô ca sĩ, người vừa đoạt giải khuyến khích trong một cuộc thi giọng hát hay gì đó. Sau hai phút nhận lời yêu chàng và trao nhau nụ hôn đắm đuối nàng thỏ thẻ rằng nàng cần một cái Dylan để cho có phong độ với bè bạn. Là một công tử ăn chơi có tiếng, chàng “nhận ra” nàng ngay. Chàng hứa rằng một ngày nào đó sẽ dẫn nàng đi chọn xe. Nàng sống trong hạnh phúc và chờ đợi. Nhưng mặc cho nàng giục mãi, chàng vẫn không mua. Bạn chàng chê chàng keo kiệt, chàng cười nói rằng vì chưa muốn mất nàng nên chưa mua. Thế đấy, mối tình “hy vọng và chờ đợi” của nàng diễn ra như vậy. Tất cả chỉ vì lỗi của nàng không có đủ tri thức về công nghệ “Ali Moimoi”.

Trong cuộc sống hiện nay, một số người đàn bà đã “làm giàu” theo “công nghệ” này. Chính họ không biết rằng khi mang thân thể mình, tâm hồn mình ra thì cái giá của họ phải trả không chỉ là nước mắt. Cay đắng hơn, họ sẽ mất dần niềm vui và tình yêu trên cõi thế này.

Thảo Miên [ANTG]

Thâm nhập vào “dàn đồng ca” U40

Dù không còn vẻ đẹp của tuổi trẻ da mịn, má hồng nhưng những người đẹp tuổi đã ngấp nghé ở ngưỡng 40 vẫn cứ hút hồn các đấng tu mi nam tử. Kỳ lạ hơn, khi các người đàn bà đẹp này xuất hiện ở đâu thì hầu như cánh đàn ông đều quay đầu lại và nhìn chằm chặp. Ai bảo chỉ có tuổi trẻ mới quyến rũ? Sự hấp dẫn ở những người phụ nữ này là họ biết tận dụng tối đa lợi thế mà ông trời ban tặng từ ánh nhìn đầu mày cuối mắt, cử chỉ thân mật gần gũi, ăn nói có duyên và vô cùng khéo léo. Dạn dày từng trải qua những năm tháng va vấp tình trường đã khiến người đẹp đúc kết kinh nghiệm để rất biết cách "lấy lòng" khiến đối phương phải nghiêng ngả, tả tơi, sẵn sàng cung phụng và chi không tiếc tay.

Hôm tôi gặp nhóm kiều nữ già, tuổi 40 trong một dinh cơ rất đắc địa tại Hà Nội, tòa nhà Vincom 2. Một đại gia đất cảng, để thể hiện tình cảm như chảo lửa sôi sục đã phóng tay mua cho "kiều nữ già" của mình căn hộ triệu đô cách đây hai năm. Căn nhà của kiều nữ già lại là đại bản doanh của những người bạn có cùng sở thích và chí hướng trong nhóm, thi thoảng họ tụ tập để đánh bài, tán gẫu cho vui.

Chủ nhân của căn hộ chung cư cao cấp này là Thanh Loan, năm nay đã 42 tuổi, trước đây từng làm diễn viên của một nhà hát, do không chịu được đồng lương lóp ngóp chết đói, Loan rẽ bước đoạn tuyệt với nghiệp diễn rồi mở quán cà phê trên đường Triệu Việt Vương. Loan không yên phận làm bà chủ quán mà lại thích làm bồ của đại gia.

Chuyện hấp dẫn hơn sau khi chia tay với một vị quan chức, tiếp đến là vị đại gia này tuổi trẻ tài cao, bằng tuổi với Loan mà hình thức lại thuộc diện top ten nhìn rất ấn tượng. Trong thâm tâm, Loan tự hào vì “hàng hóa” mình sở hữu không chỉ đơn giản là gia sản căn hộ đắt tiền mà trái tim người tình trẻ phong độ.  Loan bảo: "Làm hoa cho người ta hái, làm gái cho người ta trêu". Tư duy phóng túng và thoáng trên mức bình thường này đã dẫn cô có "bộ sưu tập hảo hạng" những người đàn ông thuộc nhiều giới, từ quan chức nhà nước đến giám đốc doanh nghiệp tư nhân đình đám.

Điều đáng nói, Loan không phải là người đàn bà đơn thân lẻ bóng mà chồng con đề huề. Chồng Loan hơn Loan 20 tuổi. Ông là một nhà nhiếp ảnh có tài nhưng tính tình nghệ sĩ phóng túng, nên chẳng phải vì thế mà gia đình lại trở nên giàu có được. Cô con gái độc nhất của hai vợ chồng vừa mới ra trường cũng đã tìm cho mình một công việc ổn định. Nhưng ai cũng biết người đàn bà này có tính xa xỉ, đã ngấm vào người từ bé. Tôi đã được may mắn nhìn ngắm và trầm trồ trước những "chiến lợi phẩm" của cô. Đó là dăm bảy chiếc nhẫn kim cương, vài ba bộ nữ trang đắt tiền, tôi đồ rằng không phải chỉ có một đại gia mà mỗi món quà kia là của một kẻ bị sập bẫy [?].

Cũng đã có dăm ba người phụ nữ tìm đến chồng Loan để vạch tội vợ ông đã dan díu với chồng của họ. Nhưng, người nghệ sĩ già lại có một lối cư xử cực kỳ khác lạ. Ông lẳng lặng hỏi người đàn bà kia: "Chị có thấy vợ tôi đẹp không?". "Quả rằng vợ ông rất đẹp". "Vậy thì chị thấy đấy, vợ tôi đẹp thì đương nhiên nhiều người đàn ông mê muội cũng là lẽ thường". Ông còn hóm hỉnh: "Đẹp như vậy, tôi còn mê huống hồ là người đàn ông khác"… Rồi ông tự an ủi mình rằng, cái đẹp tự thân nó không có tội. Và, chẳng biết có phải từ đức tính nhịn nhục chịu đựng của ông mà hai vợ chồng vẫn cơm lành canh ngọt, mặc dù theo như nhiều người, ông không lúc nào không bị cắm sừng. Bí quyết gì của Loan khiến vừa được đại gia trẻ cung phụng nâng niu lại vừa được người chồng đại lượng che chở?

Trước hết Loan sở hữu nhan sắc mặn mà sắc sảo, vẻ đẹp một thời khuynh đảo đấng mày râu giờ vẫn hút hồn kẻ khác. Thứ hai, Loan là người phụ nữ từng trải tình trường nên có nhiều chiêu trò khiến đối phương bị mê hoặc. Thứ ba, Loan lại là người đàn bà vô cùng thực dụng, toan tính và có kế hoạch tác chiến rõ ràng. Loan bảo: "Đàn ông sinh ra là để chờ phụ nữ" nên chẳng bao giờ người đàn bà này phải bi lụy vì tình mà họ phải chạy theo mình. Loan còn đắc thắng nói: "Đối với đàn ông, chị cho ai cười thì được cười, bắt quỳ thì phải quỳ, buộc khóc là phải khóc". Trong cuộc "săn mồi" này thì không biết ai săn ai. Đại gia hí hửng vì săn mỹ nhân nhưng thực chất là mỹ nhân tinh quái đã thả mồi bắt bóng mà săn ngược đại gia.

Căn hộ chung cư cao cấp là quà tặng lý tưởng mà kiều nữ già nhắm đến.

"Kiều nữ già" phân loại đại gia

Khủng khiếp hơn, mấy người đàn bà cùng chí hướng này có những phát ngôn giật mình, khiến tôi nghe mà như vịt nghe sấm, đôi lúc thấy mình thật ngu ngơ như bò lạc bơ vơ giữa các quái nhân dị dạng. Họ vui vẻ rủ tôi nhập cuộc, đi chơi vài ngày ở biển miền Trung, bữa tiệc dài ngày do một hảo hán tài trợ. Tôi viện lý do ở nhà bận việc chăm con không đi, mấy người phụ nữ xúm vào, kẻ nhíu mày, người nhăn trán. Thanh Hà, một phụ nữ cùng hội cùng thuyền đang là chủ cửa hàng thời trang trên đường Bà Triệu cười nói với tôi: "Em ít tuổi hơn bọn chị nên đời còn có nhiều cơ hội. Các chị ở tuổi này quỹ thời gian không còn nhiều nên cần phải tranh thủ sống vội, sống gấp".  Họ cũng tự nhận mình là “nhóm đú". Khẩu hiệu của nhóm này là: "Sống và chơi hết mình". 

Hoàn toàn không thuộc tuýp người cổ điển, hay chịu thương chịu khó, họ sống gấp và hưởng thụ như câu cửa miệng của họ: "Hãy sống như ngày mai là ngày tận thế". Tất nhiên, câu này có thể hiểu theo nghĩa tiêu cực. Có khi, từ những tập tiền chiến lợi phẩm lấy được của người khác phái, họ tự sắm sanh cho mình  túi xách, giày hàng hiệu, quần áo nhãn mác thời trang nổi tiếng, đồng hồ đắt tiền. Cả con người họ toát lên vẻ xa xỉ, đài các. Một chị trong "nhóm đú" bật mí: "Bọn chị dùng hàng hiệu, tiêu tiền triệu quen rồi. Các đại gia thấy các chị thế này ai mạnh đô thì có thể cho đi cùng đường còn kẻ nào yếu bóng vía thì "bai bai" luôn, nghỉ đi cho khỏe".

Phương thức hoạt động của họ là "cùng chơi, cùng chia". Theo như một "kiều nữ" là họ có khả năng tinh nhạy trong việc đánh hơi "con mồi". Với kinh nghiệm và chiến tích đầy mình, họ chỉ cần liếc mắt, cộng với dăm ba câu chào hỏi, có thể dự đoán con mồi kinh tế, tính cách ra sao. Rồi phân loại đại gia lớn, đại gia cỡ vừa, đại gia nhỏ, liệt ai vào hàng chất lượng cao, chất lượng thấp. Người đàn ông "may mắn" được liệt vào "hàng chất lượng cao" là ngoài tiềm lực kinh tế dồi dào, quan trọng hơn là người đó cư xử với kiều nữ còn phải "chi rất nhiều và tiêu không tiếc". Còn đàn ông được liệt vào hàng "chất lượng thấp" đó là người "tiền thì nhiều mà tiêu thì ít", nói theo ngôn ngữ của họ "của thì vô biên mà chi giới hạn"  hoặc giả đó là đại gia tầm tầm nhưng lại ham vui.

Với "hàng chất lượng cao", những kiều nữ già tung ra đủ các loại mánh khóe để câu kéo, nhằm triệt hạ đối phương. Để đến khi đối phương hoàn toàn ngã gục, kiều nữ già được vật chất kha khá, quà cáp rủng rẻng. Với hàng “chất lượng thấp” họ có khi chẳng được vật chất gì nhưng bù lại họ lại liên kết để câu kéo và có những chuyến đi du lịch dài ngày. Những kiều nữ này được thả phanh miễn phí dịch vụ và sung sướng hưởng thụ. Nhưng những cô nàng "Ali moi moi" cư xử với đồng tiền không chỉ biết nhận mà còn biết cho. Thi thoảng có dịp họ lại tặng quà cho đại gia khiến cho đại gia lâng lâng cảm động. Một đoạn hội thoại này mà tôi vô tình được nghe kiều nữ già "tâm tình" cùng đại gia tình cũ qua iPhone. "Em đang ở cửa hàng thời trang, anh mặc áo, quần cỡ bao nhiêu?". Đại gia: "…!!!", kiều nữ già: "Lâu rồi không gặp, không biết anh giờ ra sao? Thôi nếu anh cứ nhất định không chịu nói thì để khi nào em tự dùng tay đo người anh vậy". Giọng kiều nữ ngọt lịm đến ruồi cũng chết. Đảm bảo đầu dây bên kia người đàn ông phải mất vài giây bối rối, ngây ngất…

Thanh Hà, dù đã ngoài 40 nhưng người đàn bà đẹp này vẫn có ma lực hấp dẫn. Đó là khuôn mặt chín đằm quyến rũ, phong cách tự tin, giọng nói ngọt ngào như tẩm mật ong, gu thẩm mỹ tinh tế nên biết chọn cho mình những bộ cánh phù hợp phủ lên thân hình cân đối càng thêm bắt mắt. Với từng đấy lợi thế, việc kiếm mồi chẳng phải là quá khó. Hà lại có những người bạn bổ trợ nhiệt tình sẵn sàng làm hậu thuẫn…

Để có hàng hiệu, kiều nữ già sẵn sàng dở mánh săn mồi.

"Cùng chơi, cùng chia"

Trong nhóm dăm ba người này, nếu như kiều nữ nào không làm thỏa mãn người của mình thì họ sẵn sàng san sẻ cho nhau. Việc giới thiệu hay đổi vòng này thật là ngoạn mục, tưởng diễn ra rất tình cờ nhưng thực chất có sự sắp đặt, có tính toán cả. Những "kiều nữ già Ali moi moi" không phải là những phụ nữ vô công rỗi nghề hay chỉ có mấy cô chủ cửa hàng tư nhân, hay  nhan sắc trong giới nghệ sĩ đình đám mà ngay cả những trí thức loại xịn có bằng thạc sĩ cũng bị hấp lực đồng tiền dẫn dụ, đưa đẩy.

Hồng Anh, 41 tuổi, nhân viên phòng tổng hợp của một ngành cũng bị đồng tiền chi phối ít nhiều. Tuy đã có tuổi nhưng bù lại Hồng Anh cũng thuộc hàng nhan sắc. Vẻ đẹp nồng nàn của người đàn bà vào độ tuổi chín đằm cũng khiến  nhiều kẻ tương tư, thao thức. Biết vậy nên khi có cơ hội, cô tha hồ thả mồi bắt bóng. Công việc thường xuyên phải tiếp xúc nên cô "đong" được kha khá trai lạ. Thi thoảng cô lại viện lý do đi công tác, để bỏ con trốn chồng đi một hai ngày với "đối tác". Số tiền lót tay sau mỗi lần đi bằng hai ba tháng lương của cô gộp lại. Khi mối quan hệ cả hai đã trở nên "sâu sắc" cô viện lý do muốn đổi xe, đổi nhà, để đại gia chi khoản có tấm có miếng. Mà, sau mỗi lần đi "đổi gió" này, cô lại thấy mình như được tiếp sức thăng hoa, tinh thần phấn chấn lạ thường. Có tiền, có tình, nhưng trong cô chưa bao giờ có cảm giác ăn năn, hối lỗi. Vết trượt theo con đường tiền bạc và tình ái dài cùng thời gian.

Bích Trâm làm về dịch vụ du lịch nên mối quan hệ của cô khá rộng rãi. Việc bắt quen với một người rất đơn giản, nhiều khi tăm tia được "hàng ngon", cô và "hàng ngon" không bắt được tín hiệu của nhau thì cô sẵn sàng chuyển nhượng cho những người bạn trong "nhóm đú".  Đa phần thường sự giới thiệu có sắp đặt này là thành công vì nhóm này cũng thuộc vào kiều nữ tinh quái. Họ rất biết "hàng ngon" cần gì. Vốn có chút nhan sắc lại dí dỏm, thông minh, lão luyện tình trường, gắn mác bà chủ hay trí thức, mấy cô này dẫn các chàng vào mê hồn trận mà lạc lối, quên đường. Khi con mồi đã cắn câu, các cô lúc này tha hồ thao túng hầu bao của các chàng. Đôi khi những người nhan sắc tinh quái cũng dở mánh lừa tình, tống tiền đối tác bằng cách ghi âm hay chụp ảnh nếu như con mồi chỉ biết "ăn mà mãi không chịu nhả". 

Có nhiều phi vụ của kiều nữ già trót lọt nhưng sự đời không đơn giản. Ở đời không ai học được chữ ngờ. Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, lắm khi họ thắng đậm, nhưng đôi khi mất cả chì lẫn chài. Đó là lúc các kiều nữ già đã để "trái tim lấn át lý trí", kiều nữ chẳng may mà sa chân yêu thật đại gia. Kiều nữ sống trong đau khổ và dằn vặt. Kiều nữ tự hủy hoại mình bằng cách khủng bố điện thoại và ghen tuông kinh khủng. Kết quả là đại gia đành phải cao chạy xa bay bỏ kiều nữ lại với nỗi đau đớn nghẹn ngào. Hoặc bị chồng vô tình đọc được tin nhắn đầy lời lẽ âu yếm của cả đôi tình nhân dành cho nhau, kết cục buồn là thảm kịch gia đình tan nát, hạnh phúc gia đình bị băm nhỏ bởi kiều nữ già chạy theo vật chất phù du…

Mỹ Trân

Video liên quan

Chủ Đề