Xú bát quái là gì

Ôn Yến vừa từ kí túc đi đến cửa hàng, phát hiện có một cái xe mui trần đang đi theo sau lưng mình nãy giờ. Cô tò mò mà quay đầu, vừa lúc liền thấy Lục Thiên Mạch đang ngồi trong xe, cười hì hì nhìn cô.

Hôm nay là chủ nhật, người này như thế nào rảnh rỗi như vậy?

Ôn Yến chỉ nhìn thoáng qua, ngay lập tức thu hồi ánh mắt.

"Này, Ôn Yến, cậu đừng đi a, tôi tìm mãi mới thấy cậu" Lục Thiên Mạch bước xuống xe, tiến lên hai bước liền bắt được cánh tay cô.

"Tìm tôi?" Cô gái nhỏ vẻ mặt kinh ngạc, ngốc ngốc hỏi.

"Đương nhiên, hôm nay chủ nhật, cùng tôi đi ra ngoài chơi được không?"

Ôn Yến rút tay của mình về "Cậu năm nay mười sáu tuổi."

Ngụ ý còn chưa có thành niên, bằng lái cũng chưa lấy, tôi mới không dám ngồi xe của cậu.

"Cậu,được được được, thế thì chúng ta đi bộ trong trường học nói được không?" Lục Thiên Mạch bĩu môi. Cô gái này cũng quá nguyên tắc, thật giống anh cậu, lão cổ hủ.

"Không được, tôi hôm nay phải làm thêm, hơn nữa tôi không có chuyện gì để nói với cậu" Ôn Yến xoay người, làm lơ con khỉ đang nhảy nhót bên cạnh, đi bộ tới cửa hàng. Lục Thiên Mạch lái xe đuổi theo sát cô. Tới quán liền đỗ xe gần đó, ngồi dính cứng ngắt vào ghế không chịu đi.

"Cậu còn không đi tôi sẽ khoá cửa đó, đã tới giờ tan làm rồi."

"Không đi, trừ phi cậu đồng ý với tôi một điều kiện."

"Nói thử xem?"

Ôn Yến nghe xong Lục Thiên Mạch nói, kinh ngạc hỏi lại.

"Cái gì, kêu tôi về sau mỗi buổi tối dạy cho cậu học bổ túc?"

"Cậu không biết tôi lúc này thi đầu vào có bao nhiêu thảm, thứ hạng năm trăm, ba của tôi cũng hạ tử lệnh cho tôi, nói tôi lần sau thi tháng còn như vậy, liền hủy bỏ tiền tiêu vặt của tôi, cái này sao được? Tôi biết, cậu đứng nhất toàn trường, học bù khẳng định có một tay đúng hay không, dù sao ngày thường cũng không chiếm thời giam đọc sách của cậu, liền mỗi tối đi, một giờ một trăm đồng thế nào?"

Lục Thiên Mạch hưng phấn đề nghị.

Phải biết rằng đây chính là chủ ý hắn nghĩ ra được, vừa thấy phát sóng trực tiếp Ôn Yến kết thúc làm thêm lúc bảy giờ hắn đã nảy ra linh cảm này.

Nghe vậy, Ôn Yến sửng sốt một chút, như thế thu nhập không tồi, chỉ là tưởng tượng đến phải đối mặt với tên ngốc này, trên mặt cô liền không khỏi lộ ra một tia chần chờ.

"Ai nha, đừng do dự, được rồi, liền quyết định như vậy! Buổi tối tôi kêu tài xế nhà tôi lại đây đón cậu, đến lúc đó vừa lúc bắt đầu khóa thứ nhất của chúng ta a!" Lục Thiên Mạch như vậy căn bản là chưa cho cô bất luận cơ hội do dự gì, ngay lập tức thay Ôn Yến hạ quyết định, sau đó đứng dậy hướng cô chớp chớp mắt, liền lập tức xoay người đi ra ngoài.

"Này."

Ôn Yến đứng dậy vừa định đuổi theo trước, lại phát hiện có khách bước vào.

Cuối cùng không có biện pháp, cô cũng chỉ còn cách trở lại quán, cau mày lẩm bẩm.

"Học bổ túc sao?"

Nhưng cô lại thật sự cần số tiền này, cho nên buổi tối 7 giờ rưỡi, Ôn Yến chuẩn bị, sau khi tan làm ngồi xe tới Lục gia.

Xxe ngừng lại trước một ngôi biệt thự, vừa xuống xe, liền nhìn đến một nam sinh mặc thường phục đang đứng chờ cô.

"Ôn Tiểu Yến" Cậu ta hô loạn tên cô. Ôn Yến nhíu mày không vui, vội vã chạy tới "Cậu có hai tiếng, đừng chậm trễ, hơn mười giờ tôi phải về kí túc"

"Được được, đều tuỳ cậu phân bố."

Nhưng hùng tâm tráng chí như vậy, rất nhanh đã bị tiếng nói của Ôn Yến giảng đề toán học bức cho một chút không còn, mí mắt trên cùng mí mắt dưới sớm đã đánh nhau, cố tình Ôn Yến còn không cho phép hắn ngủ, ngủ liền dùng tay đẩy hắn, chỉ gọi một tiếng khổ không nói nổi.

Vì cái gì, vì cái gì hắn phải dùng phương thức này tra tấn chính mình?

Mà tại thấy sau khi Lục Thiên Hàng rèn luyện trở về, trực tiếp giống như thấy cọng rơm cứu mạng, Lục Thiên Mạch nước mắt lưng tròng mà hô lớn, "Anh, cứu mạng, Ôn Tiểu Yến cậu ấy muốn giết chết em!"

Nghe vậy, Ôn Yến lập tức ngẩng đầu lên, vừa lúc liền thấy cả người là mồ hôi Lục Thiên Hàng vừa mới đẩy cửa vào, mặc đồ thể thao màu đỏ.

Cậu ta rất phù hợp với màu này, mặc rất đẹp.

Cô đối với cậu ta gật đầu, liền quay đầu nhìn về phía Lục Thiên Mạch bên cạnh dường như chịu đủ tra tấn, buông sách bài tập, trực tiếp liền bó tay rồi.

Người này nơi nào là muốn cô tới học bổ túc a, nghe cô giảng bài, không phải ấp úng có lệ, chính là muốn ăn cái này uống cái kia, hỏi hắn hiểu hay không, hắn nói đã hiểu, cho hắn ra đề mục tương tự, hắn liền đưa một đôi mắt vô tội nhìn cô, bức cho nóng nảy liền nói dù sao thời điểm thi sẽ làm là được rồi, còn thường xuyên hướng cô bên này chen lấn, hướng cô vứt mị nhãn, làm bộ không thèm để ý chạm vào mu bàn tay của cô gì đó.

Ôn Yến nhìn qua, lại dường như chuyện gì cũng chưa phát sinh, không ngừng nói mãi: ừm, tiếp tục, tôi nghe đây, nói nha, cậu nhìn tôi làm gì?

Thời điểm Lục Thiên Hàng đi vào tới, lúc thấy Ôn Yến còn kinh ngạc một chút, sau đó thấy rõ tư thế của hai người, không sai biệt lắm liền hiểu rõ, sau đó trực tiếp liền cười.

"Học bổ túc sao?"

"Ừm, một tiếng một trăm tệ, cùng học không?" Ôn Yến không phải kẻ ngốc, sao có thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền.

"Lần sau đi" Lục Thiên Hàng khéo léo từ chối.

Bốn người bọn họ thành tích có thể nói hoàn toàn đều là lưỡng cực phân hoá. Lục Thiên Hàng cùng Lạc Tư Ngôn có thể nói luôn là tại trường học xếp hạng trước mấy bậc, tuy rằng so ra kém Ôn Yến, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể tiến vào top 10.

Lục Thiên Mạch cùng Lý Húc Dương luôn loay hoay phía sau 500, đặc biệt là Lý Húc Dương, thứ nhất toàn trường đếm ngược, bất quá chính hắn cũng không để ý nhiều là được, chính là ba và ông nội khả năng sẽ mắng hắn, tấu quen rồi hắn cũng không quan tâm như vậy.

Học dốt dường như thành thói quen.

Những bình luận này đều xem như phát sóng trực tiếp vừa mới bắt đầu, Ôn Yến nhẹ nhàng buông di động, nhìn những bạn học đó xem cô chằm chằm, cơ hồ mỗi một người đều tại ánh mắt cô nhìn qua, vội vàng quay đầu qua chỗ khác.

Mỗi người trên mặt đều viết, cùng họ không quan hệ, đừng xem họ.

Đúng vậy, cùng mỗi người cũng không quan hệ, nhiều lắm bọn họ liền tính là xem náo nhiệt, liền tính cuối cùng thật sự bức tử cô, cũng cùng bọn họ không có một chút quan hệ, bọn họ làm gì, không phải xem náo nhiệt sao, tất cả mọi người đều đang xem, tôi không xem, thế không phải không hợp đàn, không có đề tài cùng bạn học thảo luận, như vậy đến lúc đó nếu là các bạn học xa lánh tôi làm sao bây giờ?

Cũng là ở ngay lúc này, Lý Húc Dương, Ôn Vĩ Kỳ cùng Lục Thiên Hàng ba người giống như bị điên chạy tới trước lớp một, vừa nhìn thấy mặt Ôn Yến không biểu tình, liền trăm miệng một lời mà nói.

"Mình có thể giải thích..."

Mà đáp lại là một quyển sách bay qua sát đầu bọn họ.

Di động là của người khác, cô không thể ném, sách luôn là của cô đi.

Mà một đầu khác, Lục Thiên Mạch lập tức ở trên sân thượng của khu dạy học tìm được Lạc Tư Ngôn ngồi ở chỗ đó, tiến lên liền một quyền nện ở trên mặt cậu ta.

"Là cậu đúng hay không? Cậu rốt cuộc muốn làm gì?!"

Tích Vy chỉ là một tiểu thư của công ty nho nhỏ, dù ghen tị với Ôn Tiểu Yến cũng không có lá gan làm thế. Nhất định là sau lưng có người xúi giục chống lưng. Lục Thiên Mạch không thể nghi ngờ ai khác ngoài Lạc Tư Ngôn người này.

"Mình trước đó chỉ cảm thấy cậu xấu xa, chỉ cảm thấy cậu dối trá, nhưng cảm thấy cậu ít nhất là có tâm, cậu trong lòng ít nhất còn có đám anh em chúng ta cùng nhau lớn lên, còn có Ôn Yến! Mà hiện tại thì sao, thắng thua liền quan trọng như vậy? A? Không tiếc thương tổn anh em tốt nhất của cậu, nữ sinh cậu thích nhất? Mình không hiểu, mình thật là không hiểu, đem phát sóng trực tiếp chuyện này bại lộ ra đối với cậu rốt cuộc có chỗ tốt gì? Cảm thấy như vậy thì mọi người đều sẽ quay lại điểm xuất phát, anh mình thậm chí là Húc Dương, cậu và Vĩ Kỳ đều sẽ không chiếm được một chút tiện nghi.  Bởi vì cậu ngay từ đầu hiểu lầm cô ấy, chậm chậm chạy ở đằng sau, liền muốn ti tiện mà đem tất cả mọi người kéo trở về? Cậu.....Cậu như thế nào là cái dạng người này chứ?"

Bởi vì cảm xúc quá mức kích động, Lục Thiên Mạch khó nhịn mà che lại ngực của mình, sắc mặt hơi có chút trắng bệch, từ nhỏ hắn đều là như thế này, chỉ cần cảm xúc hơi chút kích động một chút, hoặc là vận động hơi chút kịch liệt một chút, cả người đều sẽ không thở nổi.

Lục Thiên Mạch nửa quỳ trên mặt đất, dùng sức che lại ngực, lại trước sau cố chấp ánh mắt nhìn về phía Lạc Tư Ngôn.

Anh cậu thiệt tình thích một cô gái là chuyện không dễ dàng cỡ nào, vẫn luôn đều vì cậu mà suy nghĩ, cậu cỡ nào muốn đối phương có thể vì chính bản thân hắn nghĩ một chút.

Còn có Húc Dương, tính tình đơn thuần như vậy, toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ Ôn Yến, Ôn Vĩ Kỳ khó lắm mới có dũng cảm nói ra tình cảm của mình. Trước đừng nói cô sẽ chọn ai, nhưng hiện tại cảm nhận của cậu với cô là rất tốt, ít nhất vẫn là bạn bè, sau khi cho hấp thụ ánh sáng chuyện này, nếu cô không hề để ý tới cậu, không muốn cùng cậu làm bạn bè, cậu nhất định sẽ rất thương tâm!

Còn có Ôn Tiểu Yến, cô ấy là cô gái tốt, lúc trước bốn người bọn họ khả năng từ lúc bắt đầu lựa chọn trêu cợt đối phương thì sai rồi, cô thật là một cô gái rất tốt, nghiêm túc khắc khổ, ôn nhu thiện lương, rõ ràng bọn họ có thể không đem hết thảy xấu xí đồ vật này vạch trần ở trước mặt cô, rõ ràng bọn họ có thể dựa theo biện pháp trước đó, chờ cô sau khi lên đại học, lại chậm rãi thỉnh cầu đối phương tha thứ, không ảnh hưởng cô xem trọng nhất đọc sách.

Rõ ràng có rất nhiều loại lựa chọn......

Cậu nhìn Lạc Tư Ngôn vươn ra ngón tay chậm rãi lau khóe miệng của mình, chậm rãi đứng dậy, sau đó từng bước một đi đến trước mặt cậu, trên cao nhìn xuống, cao cao tại thượng.

"Mỗi người đều có quyền lợi biết được chân tướng, tôi nghĩ Ôn Tiểu Yến cũng hoàn toàn không muốn bản thân bị mơ mơ màng màng không phải sao? Cô ấy vẫn luôn bị chúng ta trêu đùa, dưới tình huống như vậy mặc kệ cô ấy là đáp ứng ai đối với cô ấy đều là không công bằng, không phải sao? Bị người lừa gạt mà sinh ra cảm tình, ai muốn? Cậu sao? Kỳ thật đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ một chút, đổi thành cậu, cậu nguyện ý là biết được chân tướng, hay là sau khi cùng bạn gái ở chung mấy năm, sau khi có cảm tình, mới biết được lúc trước cô ta lựa chọn cùng cậu ở bên nhau vốn là bởi vì một trò đùa dai mà mọi người đều biết, trong khi chính cậu, giống như một đứa ngốc, ở trước mắt bao người, bị cô ta chơi xoay quanh, hả?"