So sánh quan niệm về con người trong văn học trước 1975

Đổi mới trong quan niệm về con người trong văn học Việt Nam trước và sau 1975

11/09/2021 Ngữ văn

Con người luôn là đề tài không vơi cạn của văn học và đích đến của văn học luôn hướng tới con người. Hình tượng con người trong văn học thể hiện quan niệm nhân sinh của tác giả, quan niệm về văn hóa, về cuộc đời, về các quy luật vĩnh cửu của cuộc sống. Hình tượng con người tập trung mọi giá trị tư tưởng cũng như nghệ thuật văn học. Tuy nhiên, cũng giống như sự biến thiên không ngừng của các chuẩn mực mỹ học trong lịch sử, quan niệm về con người trong văn học cũng thay đổi theo từng thời kỳ, thời đại. Mỗi thời đại có một quan niệm về con người lý tưởng riêng, cách hiểu và đánh giá con người riêng biệt, và khi một biến cố lịch sử đủ lớn làm biến chuyển tư tưởng thì quan niệm đó cũng không còn vững chãi nữa, mà lung lay và bị thay thế.

Tìm hiểu sự thay đổi trong quan niệm về con người trong văn học qua các thời kỳ của một dân tộc có thể giúp cắt nghĩa được những biến chuyển trong quan niệm nhân sinh của dân tộc đó, phân tích sự thể hiện quan niệm con người không chỉ ở nội dung mà cả đặc trưng nghệ thuật, nâng cao mức độ đánh giá quan niệm con người trong văn học cả về chiều rộng và chiều sâu. Bên cạnh đó, khi đi sâu vào khai thác các khía cạnh trong việc thể hiện quan niệm về con người cho sẽ thấy sự phong phú, tiến bộ trong tư tưởng, văn hóa của một dân tộc, một thời đại cũng như những hạn chế cố hữu.

Quan niệm về con người của mỗi dân tộc qua từng thời kỳ đều thể hiện qua một hình tượng nhân vật văn học cụ thể, tiêu biểu. Với văn học Việt Nam, một nền văn học đã trải qua những năm tháng đấu tranh dựng nước và giữ nước, những năm tháng mà mưa bom, bão lửa trải rộng trên mọi vùng miền, hình tượng người lính trở thành một hình tượng tiêu biểu, điển hình, quy tụ những phẩm chất của thời đại và cũng thể hiện được những đặc điểm trong quan niệm của dân tộc về con người, nhất là trong và sau khi chiến tranh vừa kết thúc.

Bước ra từ chiến tranh, vẫn xuất hiện trong văn học với cây súng trên vai, nhưng sau năm 1975, nhất là từ mốc đổi mới văn học năm 1986, sự thể hiện hình tượng người lính đã có nhiều thay đổi, chuyển biến. Những thay đổi, chuyển biến này cho thấy ở tầm khái quát hơn sự chuyển biến về quan niệm con người, vì đây là hình tượng xuyên suốt cả một thời kỳ chiến đấu và duy trì tới thời kỳ đổi mới. Nhìn người lính ở các khía cạnh mới, các hoàn cảnh mới, đặt người lính vào những vai trò mới, đánh giá lại cả những huy hoàng và những mất mát của họ, văn học Việt Nam thời kỳ đổi mới đã nhìn lại, đánh giá lại và thay đổi quan niệm một chiều về con người.

Trong các thể loại văn học, tiểu thuyết là thể loại có sự linh hoạt và những ưu điểm nổi trội trong việc khắc họa cái nhìn cuộc sống so với các thể loại khác. Nếu như truyện ngắn chỉ đem tới cái nhìn về con người trong khoảnh khắc, trong một lát cắt, thì tiểu thuyết đem tới cái nhìn xuyên suốt mọi số phận, mọi cuộc đời, đưa con người vào một thế giới đa chiều rộng lớn, soi chiếu con người ở mọi góc nhìn, để thấy được cả những khoảng tối âm u nhất.

Tìm hiểu sự thay đổi quan niệm về con người qua các tiểu thuyết tiêu biểu của một thời kỳ sẽ đem tới cái nhìn khái quát hơn các thể loại khác, cũng như có thể đánh giá một cách cụ thể và sâu sắc hơn sự thay đổi ấy ở các khía cạnh khác nhau, các bước thăng trầm cũng như so sánh được sự thay đổi ấy giữa các nhân vật một cách phongphú và đa dạng hơn. Tiểu thuyết là bức tranh cuộc sống hiện thực và đầy đặn nhất, đến với tiểu thuyết là đến với cuộc sống được khắc họa theo cả chiều rộng và chiều sâu.

Văn học Việt Nam thời kỳ đổi mới được giảng dạy một cách phổ biến trong chương trình Ngữ văn tại các trường Trung học phổ thông, cao đẳng và đại học. Sự đổi mới thể hiện qua nhiều khía cạnh, nhiều vấn đề, trong đó sự đổi mới, thay đổi trong quan niệm về con người được quan tâm và nghiên cứu sâu rộng.

Chia sẻ
  • Facebook
  • Twitter
  • Google +
  • LinkedIn

QUAN NIỆM NGHỆ THUẬT về CON NGƯỜI TRONG văn học VIỆT NAM từ CÁCH MẠNG THÁNG 8 1945 đến NAY

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây [169.15 KB, 17 trang ]

Chuyên đề

QUAN NIỆM NGHỆ THUẬT VỀ CON NGƯỜI TRONG VĂN HỌC VIỆT
NAM TỪ CÁCH MẠNG THÁNG 8/1945 ĐẾN NAY

A.PHẦN MỞ ĐẦU
Quan niệm nghệ thuật về con người là vấn đề cơ bản, then chốt của tác
phẩm, chịu sự chi phối bởi cá tính sáng tạo của nhà văn. Khi tư duy nghệ thuật của
nhà văn vận động biến đổi cho phù hợp với từng giai đoạn, từng thời kì, từng trào
lưu văn học, thì quan niệm nghệ thuật về con người của nhà văn cũng thay đổi, kéo
theo sự thay đổi diện mạo của cả nền văn học. Chính vì thế, quan niệm về con
người tạo thành nhân tố vận động của nghệ thuật, đổi mới nghệ thuật. Quan niệm
nghệ thuật về con người luôn hướng con người vào chiều sâu của nó. Và đây cũng
là tiêu chuẩn quan trọng nhất để đánh giá giá trị nhân văn của tác phẩm văn học
nói riêng và thành tựu của người nghệ sĩ nói chung.
Cách mạng tháng Tám năm 1945 là một bước ngoặt lịch sử, mở ra một trang
mới cho đất nước và con người Việt Nam, bắt đầu thời đại độc lập, tự chủ và tiến
bộ xã hội. Sau Cách mạng tháng Tám, dân tộc Việt Nam cũng phải trải qua hai
cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mĩ đầy gian khổ nhưng cũng rất đỗi hào
hùng. Mọi đổi thay về lịch sử, chính trị, tư tưởng cũng tác động sâu sắc đến văn
học, đem đến cho văn học Việt Nam những sắc diện mới, luồng sinh khí mới ở
nhiều khía cạnh, trong đó có quan niệm nghệ thuật về con người.Từ sau năm 1975,
thời hậu chiến rồi đến thời kì đổi mới, trên sự đổi mới toàn diện xã hội, lại một lần
nữa các nhà văn Việt Nam có sự thay đổi về tư duy nghệ thuật trong sự tiếp cận
với hiện thực đời sống con người. Con người trong văn học từ 1975 đến nay được
các nhà văn quan niệm không hề đơn giản, xuôi chiều; thay vào đó, các nhà văn
nhìn con người trên nhiều bậc thang giá trị, ở những tọa độ ứng xử khác nhau, ở
nhiều chiều kích, chân thực và toàn vẹn hơn. Nhờ sự thay đổi quan niệm nghệ
thuật về con người, nhà văn đã cắt nghĩa những vấn đề về cuộc sống liên quan đến
con người theo hướng đa chiều. Chính vì vậy, cấu trúc thế giới nghệ thuật ở mọi
thể loại văn học, từ đề tài, chủ đề, cảm hứng cho đến thế giới nhân vật đều có


1


những thay đổi mới mẻ, sáng tạo, giúp nhà văn đi sâu khám phá thế giới bí ẩn mà
đầy phức tạp của con người. Với sự vận động mạnh mẽ, văn học Việt Nam từ 1945
đến nay đã có những chuyển biến khác biệt trong cái nhìn của nhà văn về con
người, thể hiện qua những hiện tượng văn học cụ thể. Hay chính những tác phẩm,
tác giả tập trung lại làm nên những diện mạo khác nhau trong quan niệm nghệ
thuật về con người ở từng giai đoạn văn học.
Vì những lí do trên, việc nghiên cứu tìm hiểu quan niệm nghệ thuật về con
người trong văn học Việt Nam từ 1945 đến nay là cần thiết. Hiểu sâu quan niệm
nghệ thuật về con người giúp chúng ta có cái nhìn toàn diện đầy đủ về từng giai
đoạn văn học, thấy được chiều sâu giá trị của từng tác phẩm văn học.

B. PHẦN NỘI DUNG
`1. Giới thuyết quan niệm nghệ thuật về con người
"Văn học là nhân học", định nghĩa ấy đã chỉ ra đối tượng chủ yếu và trung
tâm của văn học chính là con người. Tuy nhiên không phải cứ viết về con người là
trở thành sáng tác văn học. Chỉ có những sáng tác nào đem lại cho người đọc một
khám phá, phát hiện hay một sự lí giải mới mẻ về con người thì mới trở thành văn
học. Muốn làm được như vậy, trước khi cầm bút, nhà văn, nhà thơ phải có một
quan niệm nghệ thuật về con người. Nói cách khác quan niệm nghệ thuật về con
người chính là một trong những điểm khởi đầu cho sáng tạo văn chương.
Quan niệm nghệ thuật về con người là sự lí giải, cắt nghĩa, sự cảm thấy con
người đã được hóa thân thành những nguyên tắc, phương tiện, biện pháp hình thức
thể hiện con người trong văn học, tạo nên giá trị nghệ thuật và thẩm mỹ cho hình
tượng các nhân vật trong đó. Xét đến cùng, quan niệm nghệ thuật về con người là
sản phẩm của lịch sử, văn hóa, tư tưởng. Nó mang dấu ấn sáng tạo của cá tính nghệ
sĩ, gắn liền với cái nhìn đầy tính phát hiện độc đáo của nghệ sĩ. Bởi vậy mà mỗi
thời đại khác nhau lại có quan niệm nghệ thuật về con người khác nhau trong văn

học.
Quan niệm nghệ thuật về con người mang một ý nghĩa quan trọng. Cách
hiểu về con người phản ánh đúng bản chất của một nền nghệ thuật. Thậm chí có
người cho rằng: “Quan niệm con người tạo thành cơ sở, thành nhân tố vận động
2


của nghệ thuật, thành bản chất nội tại của hình tượng nghệ thuật” [V. Secbina].
Lịch sử xã hội luôn vận động làm nảy sinh những con người mới, và miêu tả
những con người ấy làm văn học đổi mới. Và sự đổi mới cách giải thích và cảm
nhận con người của nhà văn cũng làm văn học đổi thay căn bản. Nghệ sĩ đích thực
là người suy nghĩ về con người, cho con người, nêu ra những tư tưởng mới để hiểu
về con người; do đó, càng khám phá quan niệm nghệ thuật về con người thì càng đi
sâu vào thực chất sáng tạo của họ, càng đánh giá đúng thành tựu của họ.
Quan niệm nghệ thuật về con người biểu hiện trong toàn bộ cấu trúc của tác
phẩm văn học, trước hết ở các nhân vật, bởi “nhân vật văn học là con người được
miêu tả, thể hiện trong tác phẩm, bằng phương tiện văn học”. Muốn tìm hiểu quan
niệm nghệ thuật về con người thì phải xuất phát từ các biểu hiện lặp đi lặp lại của
nhiều nhân vật, thông qua các yếu tố bền vững, được tô đậm dùng để tạo nên
chúng như: cách xưng hô đối với nhân vật, tên gọi, công thức giới thiệu nhân vật
ngay từ đầu và những biến đổi của chúng trong tác phẩm, chân dung nhân vật...
2. Quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học Việt Nam giai đoạn 1945
– 1975
Cách mạng tháng Tám 1945 là một biến cố lịch sử to lớn làm đổi thay sâu
sắc đất nước và con người Việt Nam, mở đầu một thời đại mới cho văn học dân
tộc. Những đổi mới của văn học Việt Nam giai đoạn này có thể nhận thấy trên các
bình diện và nhiều cấp độ. Nhưng ở trung tâm và chiều sâu của sự biến đổi ấy là sự
thay đổi trong quan niệm về con người, là sự hình thành và vận động của quan
niệm nghệ thuật mới về con người. Quan niệm này mang tính thống nhất của cả
nền văn học và trong suốt giai đoạn 1945 – 1975, nhưng cũng mang nét đặc trưng

riêng của từng thời kì nhỏ của sự phát triển văn học văn học trong giai đoạn này:
1945 – 1954, 1954 – 1964 và 1964 – 1975.
2.1. Con người quần chúng
Cách mạng đã đem lại những biến đổi kì diệu cho con người Việt Nam, tập
hợp mọi người tạo nên sức mạnh to lớn của dân tộc, đặt mỗi con người trong cộng
đồng, sống với đời sống chung của đất nước trong dòng chảy xiết của lịch sử, thức
tỉnh ở mỗi con người ý thức công dân và tinh thần dân tộc tiềm tàng. Nhà văn là
một công dân, đồng thời với sự nhạy cảm của một nghệ sĩ đã cảm nhận được biến
đổi lớn lao ấy. Cũng chính nhà văn phát hiện ra sức mạnh quật khởi của dân tộc và
3


con người Việt Nam hiện ra trong vẻ đẹp mới lạ của đời sống cộng đồng. “Chúng
ta đã tìm thấy bao trùm trên chúng ta, bao trùm làng xóm, gia đình chúng ta một
cái gì lớn lao chung ấy là dân tộc” [Nguyễn Đình Thi, Nhận đường. Tạp chí Văn
nghệ, số 1, 1948]. “Cảnh tưng bừng của cả dân tộc Việt Nam đang trỗi dậy. Tôi
cảm thấy khắp nơi ở xung quanh tôi và trong lòng tôi một cuộc tái sinh màu
nhiệm” [Hoài Thanh. Tạp chí Tiên phong, số 3, 1945]
Trong bối cảnh đó, văn học thời kì 1945 – 1954 tập trung thể hiện con người
quần chúng. Trong cuộc kháng chiến chống Pháp, nhân vật quần chúng được xác
định cụ thể hơn, đó là công nông binh. Quần chúng công nông binh là nhân vật
trung tâm, nhân vật chính diện của nền văn học kháng chiến. Quần chúng trở thành
nguyên tắc xây dựng nghệ thuật và chuẩn mực đánh giá tác phẩm: Tác phẩm phải
biểu hiện được tư tưởng, tình cảm, khát vọng của quần chúng, phải học cách nói,
cách thể hiện của quần chúng. Sở thích và sự đánh giá của quần chúng là thước đo
thành công và giá trị của tác phẩm nghệ thuật.
Thời kì đầu, nhân vật quần chúng được thể hiện trong cảm hứng anh hùng
với vẻ đẹp bi tráng phảng phất dáng dấp những người anh hùng tráng sĩ trượng phu
thời trước [Ngày về - Chính Hữu, Tây Tiến – Quang Dũng]. Sau đó, văn học đã
chuyển sang khám phá nhân vật quần chúng từ cảm quan hiện thực và phát hiện ra

những vẻ đẹp bình dị của họ trong đời sống kháng chiến [Cá nước, Phá đường,
Bầm ơi ... – Tố Hữu, Bài ca vỡ đất – Hoàng Trung Thông...]. Phương thức trữ tình
nhập vai quần chúng được sáng tạo. Nhà thơ hóa thân vào các vai quần chúng để
bộc lộ tâm trạng, tình cảm, ao ước của họ một cách chân thực nhất. Ở truyện và kí
là sự thống nhất giữa quan điểm trần thuật của tác giả với nhân vật quần chúng,
giữa hình tượng tác giả - người kể chuyện với hình tượng quần chúng. Trong các
tác phẩm Đôi mắt, nhật kí Ở rừng [Nam Cao], Đường vui [Nguyễn Tuân]... hình
tượng người trần thuật hiện diện khá rõ nét. Các nhà văn hướng tới nhân vật quần
chúng, bày tỏ sự ngạc nhiên, cảm phục, ngợi ca trước sự anh dũng, lạc quan, hồn
nhiên của quần chúng.
Con người quần chúng là một phát hiện nghệ thuật quan trọng bậc nhất của
nền văn học thời kháng chiến chống Pháp. Cái mới trong sự thể hiện con người
quần chúng của văn học thời kì này trước hết ở việc tập trung thể hiện con người
chính trị, con người công dân.Văn học tập trung thể hiện những nét tâm lí chung
của quần chúng như lòng yêu nước, căm thù giặc, tình nghĩa đồng bào, tình cảm
4


tiền tuyến hậu phương, ý thức giai cấp.... Anh thanh niên làng vác bó tre đi cản cơ
giới địch say sưa đọc thuộc lòng bài “ba giai đoạn” kháng chiến [Đôi mắt – Nam
Cao]. Người nông dân xa làng tản cư thấy đau xót, tủi nhục khi nghe tin làng theo
giặc, và vui mừng phấn khởi khi nghe tin làng mình vẫn là làng kháng chiến [Làng
– Kim Lân]. Những trai làng sẵn sàng ra đi cầm súng theo tiếng gọi của Tổ quốc
“Ruộng nương anh gửi bạn thân cày/ Gian nhà không mặc kệ gió lung lay” [Đồng
chí – Chính Hữu]. Con người gắn với toàn cuộc kháng chiến, là một bộ phận trong
cái toàn cảnh rộng lớn của đất nước Việt Nam kháng chiến. Quần chúng tham dự
vào các biến cố lịch sử, gánh vác cuộc kháng chiến qua các tổ chức, các đoàn thể
của mình. Các nhân vật quần chúng chỉ được hiện ra với vẻ đẹp và sức mạnh ở
trong những tập thể ấy. Thơ trữ tình thì thể hiện những nét tâm lí và tình cảm
chung của một tầng lớp, một thế hệ, một tập thể. Đó là tiếng nói của “chúng tôi”,

“chúng ta”: “Lũ chúng tôi bọn người tứ xứ” [Hồng Nguyên], “Chúng ta đoàn áo
vải” [Hoàng Trung Thông]. Ở văn xuôi, người ta ít chú ý xây dựng tính cách. Các
nhân vật đều được mô tả trong một nhóm, một tập thể của họ. Các tác phẩm đều
tập trung làm nổi bật hình tượng đám đông, hình tượng tập thể quần chúng [kí sự
Trần Đăng, Vùng mỏ của Võ Huy Tâm...]. Với sự phát hiện con người quần chúng,
con người tập thể, chú trọng làm nổi bật con người công dân và con người hành
động, văn học Việt Nam 1945 – 1954 đã đem lại một kiểu người mới mẻ chưa từng
có trong văn học trước đó.
2.2. Con người trong sự thống nhất riêng - chung
Sau cuộc kháng chiến thắng lợi,nhân dân ta bước vào khôi phục đất nước bị
chiến tranh tàn phá nặng nề và lựa chọn con đường đi lên chủ nghĩa xã hội.Văn
học đứng trước những yêu cầu đa dạng: một mặt là những nhu cầu tất yếu của con
người trong cuộc sống hòa bình sau hàng chục năm chiến tranh,mặt khác phải tiếp
tục cuộc đấu tranh cho những mục tiêu cách mạng : thống nhất Tổ quốc và xây
dựng chủ nghĩa xã hội.Quan niệm về con người của văn học thời kì này cũng trở
nên đa dạng hơn. Nổi bật vẫn là tiếp tục quan niệm về con người của văn học thời
kháng chiến và phát triển nó trong những điều kiện lịch sử mới,những yêu cầu mới
của cuộc cách mạng.
Ở trung tâm của quan niệm con người trong văn học thời kì này là khái niệm
con người mới.Văn học những năm chống thực dân Pháp dừng lại ở quan niệm con
người tập thể,chưa chú ý đến việc xây dựng những tính cách riêng. Văn học những
5


năm hòa bình đã chú ý đến những tính cách cá nhân và ngày càng coi trọng giá trị
của điển hình.Trong một số tác phẩmđã xuất hiện những nhân vật được xem như
những điển hình văn học của thời kì này.Có thể kể đến Núp trong Đất nước đứng
lên của Nguyên Ngọc,chị Tư Hậu trong Một truyện chép ở bệnh viện của Bùi Đức
Ái,Khắc trong Vỡ bờ của Nguyễn Đình Thi…. Nhân vật đã có một dáng dấp
riêng,một bề dày về đời sống nội tâm,một quá trình vận động,biến đổi của số phận

và tính cách qua những biến cố xã hội-lịch sử. Điển hình trong văn học thời kì này
mang nét riêng,khái quát những nét tiêu biểu của số phận,tính cách của tầng lớp
giai cấp của họ,hoặc rộng hơn,mang ý nghĩa tiêu biểu cho dân tộc,cho số phận của
nhân dân [anh hùng Núp trong Đất nước đứng lên của Nguyên Ngọc,chị Trần Thị
Lý trong Người con gái Việt Nam,mẹ Tơm trong bài thơ cùng tên của Tố Hữu...].
Nét đặc trưng cơ bản trong quan niệm con người của văn học thời kì này là
con người trong sự thống nhất riêng- chung. Chiến tranh đã kết thúc,cuộc sống hòa
bình trở lại,không thể không quan tâm đến cuộc sống thường nhật và những vấn đề
về hạnh phúc,về cuộc sống riêng của mỗi con người.Quan niệm con người hài
hòa,thống nhất riêng-chung và đặt lợi ích của tập thể lên trên lợi ích cá nhân đã chi
phối các chủ đề chính yếu,các nhân vật chính và cả việc lựa chọn,xây dựng các cốt
truyện tiêu biểu của văn học thời kì này,nhất là trong mảng sáng tác về đề tài cuộc
sống hiện tại [Cái hom giỏ của Vũ Thị Thường,Con cá song của Bùi Đức Ái,Cái
sân gạch và Vụ lúa chiêm của Đào Vũ…].Một hướng khẳng định sự thống nhất
riêng chung trong văn học lúc này là sự thể hiện những cuộc đổi đời của con người
trong xã hội mới,miêu tả sự biến đổi số phận và tính cách của nhân vật trong hoàn
cảnh xã hội tốt đẹp,trong môi trường tập thể. Nhiều tác phẩm đi theo hướng này đã
thể hiện được khát vọng hạnh phúc của con người,đặc biệt là những người từng
chịu nhiều khổ đau,mất mát,thiệt thòi,bất hạnh.Những thành công trên hướng này
có thể kể đến Đi bước nữa của Nguyễn Thế Phương,Vợ nhặt của Kim Lân,Mùa
lạc,Đứa con nuôi của Nguyễn Khải, Anh Kengcủa Nguyễn Kiên…. Sự chuyển hóa
của con người là đi từ cái “tôi” riêng lẻ, cô đơn hòa vào cuộc sống chung, tập thể.
Tập thể được miêu tả như một môi trường trong lành, tuyệt đối thành “cái nôi” của
những tình cảm và tư tưởng mới [các truyện ngắn Mùalạc, Đứa con nuôi của
Nguyễn Khải ...
Trong thơ trữ tình, vấn đề riêng – chung cũng được đặt ra như một chủ đề
nổi bật. Riêng - chung của Xuân Diệu, Ánh sáng và phù sa của Chế Lan Viên ...
đều thể hiện cuộc phấn đấu và niềm vui của con người đi từ “chân trời của một
6



người đến chân trời của tất cả” [Pôn Eeluya], cũng là con đường “từ thung lũng
đau thương đến cánh đồng vui” [Chế Lan Viên]. Chế Lan Viên so sánh “Xưa phù
du mà nay đã phù sa / Xưa bay đi mà nay không trôi mất”, và niềm hạnh phúc
trong sự hòa hợp cái riêng với cái chung : “Bốn mùa vây quanh/ Con người ở
giữa/ Tôi ở giữa người”. Ca ngợi cuộc sống mới, trong niềm vui của lao động
được giải phóng, trong sự hài hòa của con người, với thiên nhiên và xã hội, trong
hạnh phúc đổi đời... cũng là cảm hứng nổi bật của Huy Cận trong Đất nở hoa và
Bài thơ cuộc đời. Con người trong Gió lộng của Tố Hữu thì tràn đầy niềm vui
trong sự hòa hợp hoàn toàn cái riêng và cái chung, trong sự thống nhất của hiện tại
và tương lai. Đó là con người phơi phới cảm hứng lãng mạn, lúc nào cũng như
“bay lên”, “trẻ lại” với cuộc đời “ rũ sạch cô đơn, riêng lẻ, bần cùng” với lẽ sống
“người yêu người sống để yêu nhau”.
Nhìn chung, văn học của mười năm sau cuộc kháng chiến chống Pháp đã thể
hiện một kiểu quan niệm về con người được hình thành trong môi trường xã hội –
lịch sử của thời kỳ “quá độ” xây dựng chủ nghĩa xã hội theo một mô hình còn giản
đơn và mang màu sắc lí tưởng hóa. Từ con người quần chúng với những hình
tượng tập thể trong văn học kháng chiến chống Pháp đến những hình tượng nhân
vật, mang tính đại diện cho một tầng lớp, một tập thể, mà ở chiều sâu của nó là sự
thống nhất riêng – chung, là tư tưởng và lối sống hết mình vì tập thể, vì sự nghiệp
chung, đó là bước vận động của quan niệm nghệ thuật về con người qua hai thời kì
văn học.
2.3. Con người sử thi
Bước vào cuộc kháng chiến chống Mĩ, đất nước và con người Việt Nam đã
sống những năm đau thương, dữ dội nhất nhưng cũng thật hào hùng, chói lọi. Văn
học cũng đã “nhập cuộc” nhanh chóng với tinh thần “tất cả cho tiền tuyến, tất cả để
chiến thắng”, để lên hàng đầu nhiệm vụ cổ vũ, động viên tinh thần chiến đấu, ý
chíquyết thắng và chủ nghĩa anh hùng cách mạng của dân tộc.
Quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học chống Mĩ cứu nước phát
triển tập trung vào một hướng lớn và đi tới đỉnh cao của nó là quan niệm con

người sử thi. Con người trong văn học chống Mĩ vẫn chủ yếu được khai thác và thể
hiện trên phương diện con người chính trị, con người công dân, nhưng mỗi cá nhân
được thể hiện như là biểu hiện tập trung của ý chí, khát vọng và sức mạnh của cả
7


cộng đồng dân tộc, thậm chí, của thời đại, của nhân loại. Trong thơ Tố Hữu, Chế
Lan Viên, con người luôn sống với những vấn đề có ý nghĩa thời đại, với tinh thần
và ý chí của cả dân tộc “Ta vì ta ba chục triệu người, Cũng vì ba ngàn triệu trên
đời”, “Việt Nam, Người là ai mà trở thành nhân loại?” [Tố Hữu], “Tên Tổ quốc
vang xa ngoài bờ cõi, Ta đội triệu tấn bom mà hái mặt trời hồng” [Chế Lan Viên].
Đó là con người dù ở vị trí nào cũng sống với những lí tưởng lớn lao, những tầm
“vĩ mô” trong ý thức về dân tộc, thời đại, lịch sử. Con người đó đối diện với thời
gian “hai mươi thế kỉ” của dân tộc, và phóng mình lên những tầm cao của không
gian để nhìn “nam bắc đông tây”, hỏi cả “mặt trời đỏ dậy”, để tự hào “Cả năm
châu chân lí đang nhìn theo” [Tố Hữu]...
Con người của văn học chống Mĩ là con người của ý chí lớn, của chủ nghĩa
anh hùng cách mạng, mỗi con người được thể hiện như là đại diện trọn vẹn cho sức
mạnh và quyết tâm của cả dân tộc, của đất nước. Ý chí ấy thấm sâu vào mọi hành
động và suy nghĩ của con người. Với chị Út Tịch [Người mẹ cầm súng] là câu nói
nổi tiếng “còn cái lai quần cũng đánh” và hình ảnh người mẹ bụng chửa vượt mặt
vẫn xông lên đánh bốt, chiếm đồn địch. Nhiều tác phẩm đặt con người trước sự lựa
chọn nghiệt ngã của sống và chết để khẳng định ý nghĩa cao cả của sự hi sinh cho
sự nghiệp giảiphóng dân tộc, cho lí tưởng cách mạng. Từ chị Sứ, anh Trỗi, các nhân
vật trong thơ Dương Hương Ly [Bài thơ về hạnh phúc], Lâm Thị Mĩ Dạ [Khoảng
trời, hố bom] ,dù ở hoàn cảnh thử thách khác nhau, nhưng trước cái chết họ đều
giống nhau trong sự dứt khoát, thanh thản, trong sáng và cao cả, chấp nhận sự hi
sinh. Đó là những con người sử thi, con người đại diện cho tầm vóc, sức mạnh, ý
chí và khát vọng của cả cộng đồng, của dân tộc, đất nước, một điểm nổi bật trong
con người của văn học thời kỳ này là ý thức và sự gắn bó với quê hương, đất nước.

Con người trong thời chống Mĩ không chỉ sống với thời gian hiện tại và ước
vọng về tương lai mà còn sống với thời gian lịch sử, đồng nhất lịch sử và hiện tại:
“Khi quá khứ, tương lai soi mình trong hiện tại”[Tố Hữu]. Thời kì chống Mĩ cũng
là lúc ý thức về chiều sâu lịch sử, truyền thống dân tộc được khơi dậy mạnh mẽ.
Người ta luôn nói đến “bốn ngàn năm dồn lại hôm nay”, “bốn mươi thế kỉ cùng ra
trận”. Con người thời chống Mĩ sống trong sự dồn nén, cô đặc của thời gian, họ
sống với nhiều thế kỉ, với những truyền thống dân tộc được khơi dậy không hề xưa
cũ. Đây là điều rất mới mà con người trong các thời kì trước chưa có.

8


Với quan niệm về con người anh hùng toàn vẹn, văn học thời chống đế quốc
Mĩ chú trọng mô tả con người ở các phương diện ý thức – tư tưởng, ý chí và niềm
tin, cả ở hành động anh hùng và cũng chú ý khắc họa đời sống tình cảm, vẻ đẹp tâm
hồn. Nhiều tác phẩm đi vào khai thác cái bình tĩnh, tự tin, sự thanh thản của lòng
người ngay giữa những ngày chiến tranh, thậm chí giữa chiến trường ác liệt [Tình
yêu và báo động của Bằng Việt, Vầng trăng và những quầng lửa của Phạm Tiến
Duật...]. Thế giới tình cảm của con người thời chống Mĩ được khai thác ở nhiều
mặt, bao trùm vẫn là những tình cảm cộng đồng, tình quê hương, đất nước, nhưng
không thiếu những tình cảm riêng : tình cảm đôi lứa, tình cảm gia đình … Nếu như
trong văn học thời chống Pháp, phần đời sống cá nhân của con người hầu như bị bỏ
qua, thì văn học thời chống Mĩ lại chú trọng khai thác về thế giới nội tâm và đời
sống con người trong nhiều mối quan hệ tình cảm, để làm nổi bật lên những vẻ đẹp
tâm hồn, sự thống nhất giữa cái riêng và cái chung, lý tưởng và tình cảm.Cách nhìn
nhận và khai thác chủ đề tình yêu trong thơ thời chống Mĩ – đặc biệt là của nhà thơ
trẻ - là một ví dụ tiêu biểu cho quan niệm và phương hướng thể hiện con người như
thế.
Từ quan niệm con người quần chúng trong văn học thời chống Pháp, với
những hình tượng tập thể còn khá giản đơn thì đến thời kì chống Mĩ nhận thức về

nhân dân đã đạt tới chiều sâu mới và những hình tượng nhân dân là thành công
đáng kể. Hình tượng nhân dân nổi bật nhất trong các trường ca viết vào giai đoạn
kết thúc và ngay sau cuộc chiến tranh[Những người đi tới biển của Thanh Thảo,
Đường tới thành phố của Hữu Thỉnh], nhân dân là điểm quy tụ cho mọi nhận thức
và cảm xúc về đất nước, dân tộc [Mặt đường khát vọng và Đất ngoại ô của Nguyễn
Khoa Điềm, Cát trắng của Nguyễn Duy...]
Nhìn chung, văn học thời kì chống Mĩ đã sáng tạo những hình tượng con
người mang được dấu ấn, tầm vóc, tư tưởng và ý chí của thời đại ấy. Con người sử
thi trong văn học thời kì này với hai phương diện nổi bật là chủ nghĩa anh hùng và
vẻ đẹp tâm hồn, là một đóng góp của văn học vào việc khám phá và thể hiện con
người, đề cao sức mạnh và vẻ đẹp con người Việt Nam.
3. Quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học Việt Nam giai đoạn từ
1975 đến nay
3.1. Con người cá nhân cá thể
9


Văn học giai đoạn 1945 – 1975 phát triển trong hoàn cảnh đặc biệt của hai
cuộc chiến tranh vệ quốc, nó không thể không bị chi phối bởi những quy luật bất
thường. Theo sát nhiệm vụ chính trị, tự ý thức như một vũ khí tư tưởng, nó đã tập
trung mọi cố gắng vào việc giáo dục, đào tạo, xây dựng “con người mới”. Phát
hiện “con người cộng đồng” trong mỗi cá nhân, con người như sản phẩm hoàn hảo
của hiện thực cách mạng là cống hiến của văn học với tư cách một mặt trận tư
tưởng. Nhà văn thông qua con người để biểu hiện lịch sử, con người trở thành
phương tiện khám phá lịch sử.
Sau 1975, đất nước bước vào thời kì đổi mới, những quy luật thời bình chi
phối văn học. Sự thức tỉnh ý thức cá nhân diễn ra mạnh mẽ đòi hỏi các nhà văn đã
thật sự quan tâm đến con người, có nhiều khám phá về con người. Nguyễn Minh
Châu có dịp để thực hiện điều tâm niệm từ lâu : “Bây giờ ta phải cho quyền sống
còn của dân tộc, sau này ta phải chiến đấu cho quyền sống của từng con người, làm

sao cho con người ngày càng tốt đẹp. Chính cuộc chiến đấu ấy mới lâu dài”. Ông
khẳng định một tư tưởng đầy sáng suốt và nhân hậu về con người để định hướng
cho ngòi bút : “ Cuộc sống trên trái đất thời nào và ở đâu cũng đầy rẫy oan khiên,
oan khuất, cái ác bao giờ cũng mạnh mẽ và lẫm liệt đầy mưu ma chước ác quỷ,
còn cái thiện thì ngu ngơ và ngây thơ, lại thường cả tin. Nhà văn tồn tại ở trên đời
có lẽ trước hết là vì thế : Để làm công việc giống như kẻ nâng giấc cho những kẻ
cùng đường tuyệt lộ, bị cái ác hoặc số phận đen đủi dồn con người ta đến chân
tường, những con người cả tâm hồn và thể xác bị hắt hủi và đọa đày đến ê chề,
hoàn toàn mất hết lòng tin vào con người và cuộc đời. Nhà văn tồn tại trên đời để
bênh vực cho những con người không còn ai để bênh vực”.
Mười năm đầu sau khi kháng chiến chống Mĩ kết thúc, văn xuôi vẫn gắn bó
với truyền thống cũ, lấy lịch sử làm điểm quy chiếu, nhưng đã có sự quan tâm hơn
đến số phận con người. Miền cháy, Những người đi từ trong rừng ra [Nguyễn
Minh Châu], Năm 1975 họ đã sống như thế [Nguyễn Trí Huân], Đất trắng
[Nguyễn Trọng Oánh], Họ cùng thời với những ai [Thái Bá Lợi]… đã đào xới sâu
hơn vào đời sống nội tâm con người, những cảm xúc, suy nghĩ riêng tư, những dằn
vặt trăn trở…khiến cho nhân vật trở nên sinh động, chân thực hơn, đem đến cho
người đọc ấn tượng về một hiện thực không đơn giản.
Nếu trước 1975, các nhà văn có thiên hướng minh họa con người theo tiêu
chí giai cấp, thì văn học sau 1975 dần dần quan tâm đến con người ở tư cách cá
10


nhân như một “ nhân vị” độc lập. Xuất hiện con người “không trùng khít với chính
mình”, con người phức tạp nhiều chiều. Bức tranh của Nguyễn Minh Châu là con
người đối diện với chính mình, là “tòa án lương tâm” sáng suốt nhất phân xử tư
cách con người. Nguyễn Khải triết lí : “Cái thế giới tinh thần của con người là vô
cùng phức tạp vì sự vân động của nó luôn luôn nhằm tới cái thật cao thật xa”. Các
tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa, Dấu vết nghề nghiệp, Cỏ lau, Mùa trái cóc ở
miền Nam của Nguyễn Minh Châu…đều ít nhiều diễn tả cái phức tạp của đời sống,

những giằng xé nội tâm khiến con người nhiều lúc như bị phân thân biến dạng.
Văn xuôi từ sau 1975 còn đem lại cảm giác con người là một tiểu vũ trụ đầy
bí ẩn, không thể biết hết. Các nhân vật của Nguyễn Huy Thiệp, [trong Kiếm sắc,
Vàng lửa, Tướng về hưu, Những bài học nông thôn, Chút thoáng Xuân Hương],
của Nguyễn Thị Thu Huệ [trong Những đêm thắp nắng, Mùa đông ấm áp], của Ma
Văn Kháng [trong Chọn chồng, Thanh minh trời trong sáng, Anh thợ chữa khóa]
… đều có những tâm lí, tính cách, những hành động bất ngờ không thế đoán
trước.Con người vừa là sản phẩm của tự nhiên, vừa là “tổng hòa các mối quan hệ
xã hội”. Con người hành động có khi theo lí trí tỉnh táo, có khi lại bị chi phối bởi
tiếng nói của tâm linh, của vô thức, bản năng.
Trong văn học thời kì này thế giới con người vô cùng phức tạp: những con
người khát thèm danh vọng và quyền lực, sẵn sàng chà đạp lên đạo lí trong Bến
không chồng [Dương Hướng], Mảnh đất lắm người nhiều ma [Nguyễn Khắc
Trường]… ; những con người tầm thường, tẻ nhạt, tham lam, xấu tính, không tự ý
thức được về nghĩa lí của kiếp người trong Đứa ăn cắp, Mẹ con chị Hằng [Nguyễn
Minh Châu], Thiên sứ[Phạm Thị Hoài],Heo may gió lộng, Bồ nông ở biển, Trung
du chiều mưa buồn [Ma Văn Kháng]… ; những con người méo mó nhân tính trong
Những thiên đường mù [Dương Thu Hương]. Con người như nó vốn có, không lí
tưởng hóa, thần thánh hóa nó là đặc điểm nổi bật trong quan niệm con người của
văn học từ sau 1975. Quan niệm “con người đời thường”, “con người phàm tục”,
“không hoàn hảo” vừa giống như một sự đối thoại với quá khứ, khước từ những
quy phạm cũ, vừa đề xuất hệ giá trị mới để đánh giá con người: hệ giá trị nhân bản.
3.2. Con người đa diện
a. Con người như sản phẩm của lịch sử: Văn học sau 1975 phát hiện và bổ
sung thêm một hình thức mới của mối quan hệ con người – lịch sử: sự “lệch pha”,
11


sự không thống nhất giữa con người và cộng đồng, với cơ chế xã hội. Bên cạnh
con người chủ nhân của lịch sử, có thêm con người nạn nhân. Ở cấp “vĩ mô” của

lịch sử, cộng đồng đi theo chiều “thuận”, nhưng ở cấp độ “vi mô”, ở một cá thể
nào đó có khi lại là chiều “ngược”. Đó là tư tưởng mới của Nguyễn Khải : “Trong
cuộc đổi thay, số phận của nhiều cá nhân sẽ rất bi thảm, nhưng số phận cộng đồng
thời sau cũng cao hơn thời trước.” [Anh hùng bĩ vận]. Ở tư cách chủ nhân lịch sử,
sáng tạo ra lịch sử, con người vẫn được nhìn nhận trên tinh thần căn bản như giai
đoạn trước đây. Mẫu người tích cực cao cả, toàn tâm toàn ý phụng sự cộng đồng,
kiên trì lí tưởngmình vì mọi người có mặt trong nhiều tác phẩm : Gặp gỡ cuối
năm, Thời gian của người…[Nguyễn Khải], Mảnh đất tình yêu, Cơn giông
[Nguyễn Minh Châu], Năm 1975 họ đã sống như thế [Nguyễn Trí Huân], Họ cùng
thời với những ai [Thái Bá Lợi]…
Bên cạnh tư cách con người lịch sử, xuất hiện tư cách con người cá nhân.
Thật ra chỉ khi quan tâm đến con người như những cá nhân cụ thể, văn học mới có
thể khám phá ra sự không thống nhất giữa con người với lịch sử, với những
phương diện nào đó của mô hình xã hội. Có vô vàn lí do để mối quan hệ của một
cá nhân với cộng đồng xảy ra trục trặc. Khi đó, có thể có bi kịch, có thể có cô đơn,
bất hạnh. Cuộc đời Giang Minh Sài [Thời xa vắng] thực sự là một tấn bi hài kịch :
“… nửa đời phải yêu cái người khác yêu. Nữa đời còn lại đi yêu cái mình không
có”. Căn nguyên trực tiếp của bi kịch là anh ta thiếu bản lĩnh cá nhân : “Giá ngày
ấy em cứ sống với tình cảm của chính mình, mình có thể cứ sống như thế, không
sợ ai, không chiều theo ý ai, sống hộ ý định của người khác, cốt là để cho đẹp mặt
mọi người chứ không phải cho hạnh phúc của mình”. Nhưng căn nguyên sâu xa là
sự áp đặt của cộng đồng lên cá nhân. Sài có ý thức phản kháng nhưng anh ta đã bị
gia đình, họ hàng, đơn vịđè bẹp. Còn có thể tìm thấy những bi kịch cá nhân do
không hòa hợp với lịch sử như ở Mê lộ [Đỗ Chu], Chuyện làng ngày ấy [Võ Văn
Trực], Đám cưới không có giấy giá thú [Ma Văn Kháng], Bến không chồng
[Dương Hướng], Bi kịch nhỏ [Lê Minh Khuê]…
b. Con người duy ý chí, ảo tưởng: Văn học sau 1975 có xuất hiện những dạng con
người duy ý chí. Một dạng chuyên áp đặt ý chí chủ quan lên người khác, bất chấp
quy luật đời sống. Chúng rất có ý thức về quyền lực ý chí của mình mà không có
khả năng hiểu biết sự thật về con người, không có khái niệm về quyền cá nhân của

con người [Tuyên trong Bi kịch nhỏ của Lê Minh Khuê, Bời trong Phiên chợ Giát
của Nguyễn Minh Châu]…Dạng thứ hai là dạng người méo mó nhân cách, hành
12


động không khác gì cái máy [chú Vạn trong Bến không chồng của Dương Hướng,
Hà, Hiếu trong Thời xa vắngcủa Lê Lựu...]. Dạng thứ ba của bệnh duy ý chí là
kiểu người cơ hội chủ nghĩa. Những người này vừa bằng sức mạnh ý chí chủ quan,
vừa lợi dụng lòng tin mù quáng của kẻ khác để mưu cầu lợi ích riêng cho cá nhân
[Dương, Cẩm trong Đám cưới không có giấy giá thú của Ma Văn Kháng, Luông
trong Côi cút giữa cảnh đời....]
Việc phê phán mạnh mẽ quan niệm duy ý chí qua các nhân vật trên cũng
chính là để đi đến một quan niệm đầy đủ hơn, hợp lí hơn về con người. Đây là
hứng thú, một nội dung quan trọng của sự thể hiện con người trong văn xuôi từ
sau 1975.
c. Con người mang thuộc tính nhân loại:“Nhân tính” hay “con người nhân loại”
là một đặc điểm trong quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học sau 1975.
Nỗi buồn chiến tranh của Kiên [Nỗi buồn chiến tranh – Bảo Ninh] chính là khát
vọng hòa bình của loài người. Quy [Chim én bay – Nguyễn Trí Huân] đi qua cuộc
chiến tranh, trở về đời sống bình thường mà không sao sống thanh thản được. Chị
luôn luôn day dứt mãi với kỉ niệm về “những cái chết mà chị gieo cấy” cho kẻ
thù. Chị cứ “muốn tìm lại nhà những thằng ác ôn bị chị giết chết hơn mười năm
trước. Cái gì đã thúc đẩy chị, chị không thể giải thích được”.
Tình yêu là phương tiện thể hiện rõ nhất tính nhân loại của con người. Vì
mang tính cá nhân nên trong hai thời kì chống Pháp và chống Mĩ nó ít có cơ hội
thể hiện. Bởi “Khi riêng tây ta thấy mình xấu hổ” [Chế Lan Viên]. Bây giờ tình
yêu đi liền với những khao khát hạnh phúc đời thường, những khao khát bản năng;
không chỉ khát khao dâng hiến mà còn là khát vọng hưởng thụ tình yêu, không chỉ
là tình yêu lí tưởng mà còn là tình yêu trần thế, không chỉ yêu về tinh thần mà còn
là về thể xác....Thơ khai thác tình yêu ở nhiều khía cạnh: hạnh phúc hay đau khổ, lí

tưởng và đời thường, được và mất... nhưng có lẽ nhiều hơn cả là những bi kịch,
nghịch lí éo le, xót đắng để chia sẻ, đồng cảm với con người [Lê Thị Mây, Đoàn
Thị Lam Luyến, Đinh Thị Thu Vân...].Thơ tình thế hệ trẻ những năm gần đây bắt
đầu xuất hiện sự quyết liệt, táo tợn. Ngay cả cách đặt nhan đề bài thơ cũng đã khác:
Giấc mơ của lưỡi, Thất vọng tạm thời, Mùa anh, Thung lũng anh và em.... [Vi
Thùy Linh], Lỗ rỗng, Căng, Nẻ, Đào thoát [Phương Lan]...

13


Việc trình bày nỗi đau khổ, cảm giác bất hạnh cô đơn, sự ghê tởm bạo lực,
việc đề cao những tình cảm có tính nhân bản của con người… cũng là những khám
phá phần con người nhân loại. Đây là điều kiện cần có để mở rộng quan niệm nghệ
thuật về con người, giúp cho văn học phản ánh cuộc sống một cách đa dạng, phong
phú, chân thực hơn.
d. Con người như một thực thể tự nhiên: Văn học thời kì này còn nhìn con người
như một sản phẩm tự nhiên với một số phương diện mà văn học Việt Nam trước
1975 hầu như không đề cập tới : nhu cầu tình dục, bản năng của con người.Một
thời kì khá dài, do hoàn cảnh chiến tranh căng thẳng, tinh thần khắc khổ dần dần
thấm sâu vào lối sống, cách nghĩ của con người khiến một số nhu cầu tự nhiên bị
hạ thấp, bị phủ nhận. Văn học sau 1975 dường như có nhu cầu cân bằng lại. Với
nhu cầu tình dục, số đông tác phẩm đã diễn tả vấn đề với tinh thần lành mạnh và
dân chủ.
Ở văn xuôi, Võ Thị Hảo trong Người sót lại của rừng cười viết về một cảnh
ngộ thật thương tâm của những người nữ thanh niên xung phong thời chống Mĩ
cứu nước, những con người đã “từng qua chiến tranh, trải qua nỗi cô đơn đặc
quánh”. Chuyện trong Bốn mươi chín cây cơm nguội của Nguyễn Quang Lập
không nghiệt ngã tới mức ấy, nhưng cũng để lại cảm giác tê tái buồn thương.
Người con gái đi qua chiến tranh, không còn cơ hội tạo dựng hạnh phúc, nhưng
nhu cầu ái ân không thôi ám ảnh, giữa khuya, chị đã lao vào cơn mưa mịt mù, đi

như kẻ mộng du, áp mặt vào một thân cây cơm nguội để tự lừa mình đó là khuôn
ngực đàn ông. Ở chừng mực đậm nhạt khác nhau, rất nhiều tác phẩm có hứng thú
diễn tả tình dục, đưa tình dục vào nhãn quan văn hóa và nhân văn : Nỗi buồn chiến
tranh [Bảo Ninh], Mảnh đất lắm người nhiều ma [Nguyễn Khắc Trường], Đám
cưới không có giấy giá thú, Chọn chồng [Ma Văn Kháng]…
Ở thơ, nếu những năm 60, những hình ảnh sex trong Người đi tìm mặt của
Hoàng Hưng bị coi là những hình ảnh sống sượng, trắn trợn; Dư Thị Hoàn khiến
cho bao người kinh ngạc khi dám đưa vào thơ cả chuyện: “Sau giây phút/ Êm đềm
trên ghế đá/ Anh không cài khuy áo ngực cho em” [Tan vỡ], thì đến hôm nay, một
đội ngũ đông đảo những cây bút trẻ của thế kỉ XXI dám nói một cách thành thực,
táo bạo nhất những điều riêng tư nhất. Họ sẵn sàng phơi trần những khát khao đam
mê: “Em yêu anh cuồng điên/ Yêu đến tan cả em/ Ào tung kí ức” [Người dệt tầm
gai], “Khỏa thân trong chăn/ Thèm chồng. Thèm có chồng ở bên. Chỉ cần anh gối
14


lên đùi/ Mình ôm lấy anh ôm mình/ Biết sự bình yên của mặt đất” [Chân dung – Vi
Thùy Linh]. Tình yêu và tính dục được phơi bày một cách cuồng bạo, mãnh liệt
trong thơ Phương Lan, Quế Chi, Lynh Bacardi, Khương Hà...
e. Con người và đời sống tâm linh: Con người tâm linh là phương diện mới của
quan niệm về con người trong văn học sau 1975. Một số tác phẩm văn xuôi đề cập
đến khả năng bí ẩn của con người, sự “thông linh” giữa người sống với người chết,
giữa cõi âm và cõi dương. Trong Nỗi buồn chiến tranh, Kiên và đồng đội của anh
đã không ít lần nghe thấy những tiếng chuyện trò, đàn hát, những tiếng khóc, tiếng
gọi nhau dội lên từ dưới tầng sâu của cánh rừng đại ngàn. Linh cảm của Kiên ở tác
phẩm này cũng như những lời tiên tri của Viên trong tiểu thuyết Ăn mày dĩ vãng
cuối cùng đều ứng nghiệm cả. Ở Chim én bay, cậu bé Dũng giống như đã thấy
trước được cái chết của mình. Sự bí ẩn của cuộc đời khiến nhân vật Quy [người
bạn gái của Dũng] cho đến khi đi trọn cuộc chiến tranh, nếm trải bao biến cố, trở
nên dày dạn “vẫn âm thầm tự hỏi liệu con người có khả năng biết trước những điều

sắp xảy ra với mình không ?”.
Các nhà thơ cũng chú trong khai thác thế giới tâm linh của con người. Thế
giới thơ Hoàng Cầm là thế giới hư hư thực thực, mông lung, vô định: “Hư vô tràn
hơi ấm/ Cõi thực lạnh trăm chiều/ Mê lộ khép đìu hiu/ Khi nửa mình vắng bóng”
[Vào đường mê]. Hoàng Cầm còn viết về những người đã khuất, những mối tình đã
thành kỉ niệm, những người tình đã thành thiên cổ. Giữa họ và nhà thơ vẫn có
những mối thông giao, cách mặt mà không khuất lời, tình sâu vẫn ăm ắp. Tập thơ
99 tình khúc là cuộc trò chuyện giữa thi nhân với 13 người con gái đã đi qua đời
ông. “Khắp thơ ông cứ vang vọng tiếng khấn khứa. Mỗi thi phẩm như một giá
đồng” [Chu Văn Sơn]. Nguyễn Quang Thiều cũng luôn bị ám ảnh bởi linh hồn
những người đã chết. Chết chỉ có nghĩa là kết thúc sự sống sinh học, còn có một
đời sống khác ở ngoài con người. “Họ tiếp tục sống một đời sống đột ngột bị cắt
đứt/ Họ tiếp tục mơ những giấc mơ bị tan biến giữa chừng”, và “mượn thân xác
chúng ta, mượn giọng nói chúng ta” [Đoản ca về một buổi tối]. Thế giới tâm linh
còn bao phủ trong cả thơ Phùng Khắc Bắc, Nguyễn Bình Phương, Mai Văn Phấn,
Từ Dạ Thảo.... Nhìn chung, việc thừa nhận sự tồn tại của đời sống tâm linh, sự
khám phá, phát hiện các năng lực bí ẩn cũng như biểu hiện của nó là một đóng góp
mới của văn xuôi sau 1975, khẳng định quan niệm đa chiều, giàu ý nghĩa nhân bản
về con người.
15


Với sự mở rộng một số bình diện khám phá con người, các nhà văn đã xác
lập được một hệ thống tiêu chí giá trị phù hợp với con người trong thời đại mới. Sự
thay đổi hay mở rộng hệ giá trị như vậy sẽ tạo điều kiện cho văn học nước ta hòa
nhập với văn học thế giới.

C. PHẦN KẾT LUẬN
Từ 1945 đến nay, nền văn học Việt Nam đã đi qua một chặng đường dài đầy
biến động. Sự biến động của lịch sử, tư tưởng, xã hội đã tác động mạnh mẽ đến sự

biến đổi của văn học. Quan niệm nghệ thuật về con người của văn học ba mươi
năm chiến tranh cho đến thời kì đổi mới và xây dựng đất nước có cơ sở từ trong đời
sống xã hội- chính trị, đồng thời cũng thể hiện trình độ ý thức, mức độ phát triển
của nền văn học. Quan niệm ấy chi phối cả nền văn học, ở từng thể loại văn học và
mỗi tác giả nhưng ở mỗi nhà văn lại có những nét riêng những đặc điểm và sự quy
định không giống nhau tạo thành quan niệm riêng của họ.
Ở giai đoạn hiện nay, văn học Việt Nam cũng đang có những biến đổi to lớn,
sâu sắc và toàn diện. Sự biến đổi quan niệm về con người vẫn là trung tâm mọi biến
đổi của nền văn học đang ở trong một thời kì đầy phức tạp và chuyển động mạnh
mẽ. Mọi chuyển biến đang theo hướng tích cực, hướng tới xây dựng một nền văn
học vì con người, dân chủ, giàu tính nhân văn.

TÀI LIỆU THAM KHẢO

16


1. Nguyễn Thị Bình. Văn xuôi Việt Nam 1975 – 1995 những đổi mới cơ bản.
NXB Giáo dục, 2007
2. Nguyễn Khoa Điềm. Một vài cảm nhận về đời sống văn chương hôm nay.
Báo Văn nghệ số 35, 1994
3. Lê Bá Hán. Từ điển thuật ngữ văn học. NXB Đại học quốc gia Hà Nội, 1999
4. Đỗ Đức Hiểu. Đổi mới phê bình văn học. NXB Khoa học xã hội, 1993
5. Nguyễn Văn Long. Văn học Việt Nam trong thời đại mới. NXB Giáo dục,
2002
6. Nguyễn Văn Long. Giáo trình Văn học Việt Nam từ sau Cách mạng tháng
Tám năm 1945. NXB Đại học Sư phạm, 2007
7. Nguyễn Đăng Mạnh. Chân dung văn học. NXB Thuận Hóa, 1990
8. Nguyễn Phượng. Sự đổi mới quan niệm về con người trong văn học Việt
Nam mười năm cuối thế kỉ XX. www.doko.vn

9. Trần Đình Sử. Dẫn luận thi pháp học. NXB Giáo dục, 2005
10.Đặng Thu Thủy. Thơ trữ tình Việt Nam từ giữa thập kỉ 80 đến nay, những
đổi mới cơ bản. NXB Đại học sư phạm Hà Nội, 2011

17



Quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học việt nam từ cách mạng tháng tám 1945 đến nay

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây [466.83 KB, 53 trang ]

HỘI CÁC TRƯỜNG CHUYÊN KHU VỰC
DUYÊN HẢI VÀ ĐỒNG BẰNG BẮC BỘ

BÁO CÁO CHUYÊN ĐỀ
MÔN NGỮ VĂN
CHUYÊN ĐỀ
Quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học Việt Nam từ
Cách mạng tháng Tám 1945 đến nay
Giáo viên:

Nam Định, tháng 8 năm 2015


MỤC LỤC
A. MỞ ĐẦU……………………………………………………………………………....1
B. NỘI DUNG…………………………………………………………………………....2
I. Giới thuyết chung về quan niệm nghệ thuật về con người……………………………2
II. Quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học 1945 – 1975…………………....2
1. Bối cảnh lịch sử, văn hóa mới từ 1945 - 1975 và sự thay đổi quan niệm nghệ thuật về
con người……………………………………………………………………………………2
1.1. Từ sự tác động của bối cảnh lịch sử xã hội mới, văn hóa mới…………….
…..................2
1.2 …đến những đổi mới quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học 1945 1975…………………………………………………………………….…………………...3
2. Sự thể hiện quan niệm nghệ thuật về con người ở phương diện nội dung trong văn
xuôi 1945 - 1975…………………………………………………….………………………4
2.1. Con người sử thi và những dạng thức biểu hiện…………………………................4
2.1.1. Con người sống đời sống cộng đồng của dân tộc và cách mạng..............................4
2.1.2. Con người xả thân vì nghĩa lớn……………………………………………………..6
2.1.3.Con người tìm thấy ý nghĩa và giá trị cuộc đời mình trong sự gắn bó với cộng
đồng…………………………………………………………………………………………8
2.14. Con người hiện thân cho dân tộc và thời đại………………………………………..9


2.2. Những nhận thức về con người cá nhân…………………………………................12
3. Nghệ thuật thể hiện quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học 1945 1975……………………………………………………………………………..................12
3.1. Nghệ thuật thể hiện trong văn xuôi………………………………………................13
3.1.1. Nghệ thuật xây dựng nhân vật……………………………………………………..13
3.1.2. Kết cấu, cốt truyện……………………………………………………….................13
3.1.3. Giọng kể. …………………………………………………………………………...13
3.2. Nghệ thuật thể hiện trong thơ……………………………………………................13
3.2.1. Thể thơ……………………………………………………………………………...13
3.2.2. Ngôn ngữ, hình ảnh………………………………………………………………..14
3.2.3. Giọng điệu ………………………………………………………………................14
TIỂU KẾT………………………………………………………………………...............15
III. Quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học sau 1975…………..................16
1. Bối cảnh lịch sử, văn hóa mới sau 1975 và sự thay đổi quan niệm nghệ thuật về con
người……………………………………………………………………………………....16
1.1. Từ sự tác động của bối cảnh lịch sử xã hội mới, văn hóa
mới………………………....16
1.2 …đến những đổi mới quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học sau
1975……………………………………………………………………….…………….....17


2. Sự thể hiện quan niệm nghệ thuật về con người thể hiện ở phương diện nội dung
trong văn học sau 1975…………………………………………………...........................18
2.1. Tiếp tục khuynh hướng ca ngợi phẩm chất con người ở những cung bậc đa dạng
hơn…………………………………………………………………………………………18
2.2. Con người tự ý thức……………………………………………………….……….…19
2.3. Con người bi kịch……………………………………………………….…................22
2.4. Con người tự nhiên, bản năng………………………………………….…...............25
2.5. Con người vô thức, tâm linh…………………………………………….…………...26
3. Nghệ thuật thể hiện quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học sau
1975………………………………………………………………………………………..28

3.1. Nghệ thuật thể hiện trong văn xuôi…………………………………………….…...28
3.1.1. Nghệ thuật xây dựng nhân vật……………………………………………………..28
3.1.2. Độc thoại nội tâm và kĩ thuật dòng ý thức………………………………..….….…28
3.1.3. Thủ pháp huyền thoại hóa………………………………………………...….……29
3.1.4. Trần thuật đa điểm nhìn…………………………..……………………….……….29
3.1.5. Kết cấu……………………………………………..…………………….………….29
3.1.6. Tổ chức ngôn ngữ hướng tới tính đa thanh, tính cá thể………….…….………...30
3.2. Nghệ thuật thể hiện trong thơ………………………………………….……….…..30
3.2.1. Sự mở rộng biên độ về thể loại ……………………………………….…..….….…30
3.2.2. Sự thay đổi về tầm vóc, ý nghĩa của hình ảnh……………………………….…….31
3.2.3. Sự phân hóa về các xu hướng ngôn ngữ…………………………………….….…31
3.2.4. Kết cấu linh hoạt, hiện đại…………………………………………….…..….……32
3.2.5. Giọng điệu đa dạng………………………………………………………..….…….32
TIỂU KẾT………………………………………………………………………..….…….33
C. KẾT LUẬN…………………………………………………………………...….…….34
D. VẬN DỤNG……………………………………………………………….…..….……35
Hướng dẫn học sinh triển khai đề vận dụng………………………………….…….……35
Hướng dẫn học sinh làm bài tập chuyên đề……………………………………..….……41
Bài viết của học sinh……………………………………………………………...….…....42
TÀI LIỆU THAM KHẢO……………………………………………………….……….50


A. MỞ ĐẦU
Lí luận văn học cho rằng: Đối tượng và nội dung của văn học chính là cuộc sống,
con người. Nhà văn chân chính, dù viết về điều gì và thể hiện như thế nào trong tác phẩm
thì điểm xuất phát và đích đến cuối cùng cũng là cõi nhân sinh lớn rộng ngoài kia. Con
người trong nghệ thuật chính là sự phản ánh những mẫu người trong thực tại. Nhưng dù có
là hai vòng tròn đồng tâm thì con người trong đời sống và con người trong nghệ thuật cũng
không bao giờ là một. Bởi từ đời thực bước vào tác phẩm, hình tượng con người đã trở
thành đứa con tinh thần của nhà văn, in dấu và thể hiện cả quan niệm, sự hình dung, cách

thức và phương tiện tạo tác của chủ thể nghệ sĩ. Vì vậy, hoàn toàn chính xác khi cho rằng:
tìm hiểu quan niệm nghệ thuật về con người chính là bước đi thiết thực để khám phá tính
độc đáo, chiều sâu tư tưởng trong cách thể hiện con người của nhà văn cũng như của mỗi
thời đại văn học.
Tuy nhiên, thời đại nào, văn học ấy. Phải nói thêm, mỗi thời đại lại xây lên một
quan niệm nghệ thuật mới về con người. Trải qua 30 năm chiến tranh [hết chống Pháp rồi
chống Mĩ], với đại thắng mùa xuân năm 1975, chúng ta bước sang một trang mới: độc lập,
thống nhất, đồng thời cũng phải vươn dậy mạnh mẽ để thay đổi chính mình. Văn học
không nằm ngoài hiện thực lịch sử ấy. Tìm hiểu quan niệm nghệ thuật về con người trong
văn học Việt Nam từ Cách mạng tháng Tám 1945 đến nay giúp chúng ta một lần nữa nhìn
nhận rõ hơn một vấn đề quan trọng của văn học ở mỗi chặng đường lịch sử cũng như sự
khác nhau giữa chúng, từ đấy thấy rõ hơn sự phát triển của tiến trình văn học dân tộc.
Trong thực tế dạy văn và học văn, không ít người còn chưa lí giải được: vì sao cũng
là con người ấy nhưng xuất hiện trong văn học thời chiến tranh họ lại mang một suy nghĩ
khác, một hành động khác. Trong suy nghĩ của học sinh, có thể các em đều ghi nhớ được
rằng con người trong văn học 1945-1975 là con người mang vẻ đẹp sử thi, còn con người
trong văn học sau 1975 là con người đời tư, đời thường; các em hoàn toàn có thể lấy được
dẫn chứng cụ thể từ tác phẩm trong chương trình để làm sáng tỏ những đặc điểm cơ bản ấy.
Nhưng lí giải vì sao lại có sự khác nhau như thế, vì sao lại có bước chuyển như vậy trong
cách nhìn về con người ở các nhà văn thì vẫn còn không ít học sinh thực sự lúng túng.
Nhiệm vụ của chúng ta là phải giúp các em hiểu thấu vấn đề để khi cần thiết các em
có thể tự tin cắt nghĩa, giải thích; cũng là một cách thiết thực chúng ta góp vào phong trào
chống học chay, học vẹt hiện nay.


B. NỘI DUNG
I. Giới thuyết chung về quan niệm nghệ thuật về con người
Quan niệm nghệ thuật về con người là một trong những vấn đề vấn đề được quan
tâm hàng đầu trong nghiên cứu, lí luận phê bình. Dễ hiểu vì sao đã có nhiều quan niệm của
nhiều nhiều nghiên cứu về vấn đề này.

Nhà lí luận hàng đầu - Giáo sư Trần Đình Sử cho rằng: “Quan niệm nghệ thuật về
con người là một cách cắt nghĩa, lí giải tầm hiểu biết , tầm đánh giá, tầm trí tuệ, tầm nhìn,
tầm cảm của nhà văn về con người trong tác phẩm của mình”.
Giáo sư Huỳnh Như Phương cũng góp tiếng nói của mình bằng một cách nhìn khá
bao quát: “Quan niệm nghệ thuật về con người thể hiện tầm nhìn của nhà văn và chiều sâu
triết lí của tác phẩm”.
Cũng về vấn đề này, một chuyên gia về văn học Việt Nam hiện đại đã viết trong
một bài nghiên cứu: “Quan niệm về con người chính là những nguyên tắc chiếm lĩnh, cắt
nghĩa đời sống của nhà văn, là nơi đánh dấu trình độ tư duy nghệ thuật, của một thời đại,
một trào lưu, một tác giả”.
“Từ điển thuật ngữ văn học” định nghĩa: “Quan niệm nghệ thuật về con người là
hình thức bên trong, là hệ quy chiếu ẩn chìm trong hình thức tác phẩm. Nó gắn với các
phạm trù khác như phương pháp sáng tác, phong cách của nhà văn, làm thước đo của hình
thức văn học và cơ sở của tư duy nghệ thuật”.
Mới đọc, có lẽ nhiều người sẽ cho rằng: cùng một vấn đề nhưng mỗi người đã có
một cách hiểu và một cách đặt vấn đề khác nhau.
Song tìm hiểu kĩ sẽ thấy, các khái niệm trên khác nhau mà không mâu thuẫn, khác
nhau mà vẫn thống nhất trong một cái nhìn về bản chất của quan niệm nghệ thuật về con
người. Có khác chăng chỉ là do lối diễn đạt muôn hình muôn vẻ của ngôn ngữ nghệ thuật
và nếu có sự khác nhau nào đó trong cách đặt vấn đề thì đó là do các nhà nghiên cứu đã
nhìn nhận quan niệm về con người ở các góc độ khác nhau mà thôi.
Từ việc tham khảo tài liệu, kết hợp với thực tế tìm hiểu, nghiên cứu và giảng dạy
văn học, chúng tôi mạnh dạn đưa ra một cách hiểu như sau:
Quan niệm nghệ thuật về con người là phạm trù quan trọng của thi pháp học.
Đó là cách nhìn, cách cảm, cách cắt nghĩa, lí giải và cách thể hiện đầy độc đáo, sáng tạo
của mỗi nghệ sĩ, mỗi thời đại nghệ thuật về con người. Quan niệm ấy thể hiện cụ thể,
sống động trong tác phẩm của nhà văn.
II. Quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học 1945 - 1975
1. Bối cảnh lịch sử, văn hóa mới từ 1945 - 1975 và quan niệm nghệ thuật về con người
1.1.Từ sự tác động của bối cảnh lịch sử xã hội mới, văn hóa mới…

Cách mạng tháng Tám năm 1945 không chỉ là một bước ngoặt trong lịch sử, mà còn mở
ra một thời đại văn học mới của dân tộc. Ba mươi năm văn học từ 1945 đến 1975 là kết quả, công
sức sáng tạo lớn lao và phong phú của các thế hệ nhà văn, của cả dân tộc ta, đồng hành với sự


nghiệp dựng xây, bảo vệ và phát triển chế độ XHCN. Như một quy luật, văn học luôn gắn liền
với cuộc sống và có ích cho đời. Dưới sự lãnh đạo của Đảng, văn học ngày càng có vị trí rộng lớn
và sâu xa trong đời sống xã hội, nhà văn ngày càng thấy rõ hơn trách nhiệm sáng tạo cao cả của
mình. Vì mục tiêu Độc lập, Tự do và CHXH, sự nghiệp cách mạng vô cùng to lớn của Đảng, của
toàn dân tộc đã dành cho văn học nghệ thuật một vai trò quan trọng “ Văn hóa nghệ thuật là một
mặt trận. Anh chị em là chiến sĩ trên mặt trận ấy”. Bắt nhạy với yêu cầu của thời đại, các nhà
văn đã tìm thấy con đường vươn tới lý tưởng Chân, Thiện, Mĩ của con người và nghệ thuật trong
sự gắn bó với Cách mạng và kháng chiến. Hiện thực cách mạng nóng hổi và “sắt lửa mặt trận”
đã tạo nguồn cảm hứng sáng tác cho biết bao nhà văn, thổi bùng lên ngọn lửa trong tâm hồn họ.
Chính những nhận thức mới về vai trò, vị trí của văn nghệ, về trách nhiệm của nhà văn trong đời
sống đã có ý nghĩa rất quan trọng trong ý thức nghệ thuật của văn học 1945 – 1975. Vì thế, những
định hướng miêu tả con người của nền văn học mới đã được xác lập và phát triển.
Song song với sự trưởng thành của cả nền văn học là trưởng thành về ý thức nghệ thuật
của lớp lớp nhà văn nghệ sĩ. Đường lối văn nghệ luôn bám sát sự phát triển của cuộc sống và văn
học, giữ vai trò chỉ đạo và định hướng, tạo điều kiện để mỗi nghệ sĩ có thể phát huy tài năng của
mình để đóng góp vào sự nghiệp chung. Quan niệm nghệ thuật về con người vì lẽ đó cũng gắn
chặt với nhiệm vụ và chức năng của văn học, về mối quan hệ giữa văn học và đời sống, về tính
giai cấp, tính dân tộc của văn học. Vì thế, vấn đề quan niệm về con người đã được trực diện nêu
ra như một trọng điểm trong ý thức nghệ thuật của người nghệ sĩ, của nền văn học mới.
1.2 …đến những quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học 1945 - 1975
Trong quá trình phát triển từ sau Cách mạng tháng Tám, quan niệm nghệ thuật về con
người trong ý thức của nhà văn ngày càng phong phú và tăng cường khả năng cảm thụ, miêu tả
cuộc sống và con người. Những tìm tòi, sáng tạo của mỗi tác giả là vô cùng đáng quý và cần
thiết nhưng chỗ dựa của họ vẫn là sự lãnh đạo của Đảng. Đảng đã trang bị cho đội ngũ nhà văn
một phương pháp suy nghĩ, một cách nhìn mà họ vừa có thể hòa nhập vào vừa có thể tách ra để

nhìn nhận, suy nghĩ và thấu hiểu. Có thể thấy, quan niệm về nhân sinh, cách hiểu và hình dung về
con người, phương hướng đi sâu vào cuộc sống để khám phá con người trong ý thức nghệ thuật
của giai đoạn 1945 – 1975 biểu hiện trên các khía cạnh sau:
- Nếu con người lý tưởng của văn học trung đại chủ yếu là những kẻ sĩ, những tài tử giai
nhân; nếu văn học 1930 – 1945 chú ý đến những thanh niên trí thức hoặc hướng về tìm hiểu số
phận, phẩm chất của những con người bé mọn thì trong giai đoạn 1945 – 1975, thực tế cách
mạng đã mang lại cho người cầm bút những định hướng mới về quan niệm con người. Đối tượng
thẩm mĩ chính của văn học giai đoạn 1945 – 1975 là con người quần chúng cách mạng. Vì thế,
quan niệm con người trong ý thức nghệ thuật giai đoạn này được xây dựng trên sở quan niệm về
con người cách mạng, về quần chúng cách mạng. Chính vai trò của quần chúng nhân dân trong
cách mạng xã hội, trong thực tiễn lịch sử dựng nước và giữ nước của dân tộc là nền tảng, là cơ sở
nảy sinh ý thức cho quan niệm con người quần chúng của nền văn học mới. Trong suy nghĩ của
người cầm bút, quần chúng nhân dân như một tập thể, như những con người cụ thể ngày càng
phát triển phong phú và toàn diện hơn, trở thành nhân vật chính của văn nghệ. Từ đây, con người
cao đẹp mà văn học hướng tới miêu tả là con người quần chúng cách mạng, là con người của


cộng đồng dân tộc trong nhiệm vụ cách mạng với các phẩm chất cách mạng của mình. Cái đẹp,
cái cao quý của con người mà nền văn học mới tìm tòi, phát hiện, xây dựng, cổ vũ là thuộc về
những con người xuất hiện, trưởng thành cùng sự nghiệp cách mạng và kháng chiến, xây dựng
CNXH và chống Mỹ cứu nước của toàn dân ta.
- Vẻ đẹp thẩm mĩ của con người được nhìn nhận và thể hiện trong ý thức và hành động
hướng về cách mạng, về nhiệm vụ bảo vệ và xây dựng Tổ Quốc. Vẻ đẹp ấy trước hết được biểu
hiện ở sự giác ngộ và tự nguyện gánh lấy những sứ mạng xã hội, sứ mạng cách mạng của con
người, ở những nỗ lực, cố gắng cải biến thiên nhiên, cải biến xã hội và bản thân vì hạnh phúc của
nhân dân. Vẻ đẹp của nhân vật văn học phải gắn liền với tinh thần anh dũng, chí căm thù, xả thân
vì dân tộc, quên mình vì lý tưởng. So với văn học công khai trước cách mạng, quan niệm về vẻ
đẹp của con người quần chúng là biểu hiện mới của ý thức nghệ thuật 1945 – 1975. Nhìn nhận
con người trong sự gắn bó với lí tưởng xã hội tốt đẹp, với lực lượng cộng đồng với ý thức tự giác
thực hiện các nhiệm vụ cách mạng, văn học đã xây dựng được các nhân vật khỏe khoắn, phơi

phới trong cái giản dị rất đời thường của con người, kế thừa được những thành tựu khám phá và
thể hiện sức mạnh của con người lao động, con người yêu nước chống ngoại xâm, con người yêu
tự do, chống áp bức bóc lột trong văn học truyền thống, mở rộng và khơi sâu vẻ đẹp sức mạnh
của con người đến những tầm cao mới của dân tộc và thời đại, mang lại sức hấp dẫn và có tác
dụng giáo dục mạnh mẽ cho văn học.
Như vậy, với quan niệm về vẻ đẹp của con người gắn với ý thức về sứ mạng và lí tưởng
cách mạng, với sức mạnh và hành động cải tạo và dựng xây cuộc sống của dân tộc ngày càng
tốt đẹp, với tinh thần thời đại, văn học 1945 – 1975 đã thực sự đổi mới ý thức nghệ thuật từ
trong quan niệm con người. Trên cơ sở quan niệm về con người ấy, các nhà văn đã sáng tạo ra
những hình tượng điển hình, sống động, khắc họa chân dung và vẻ đẹp tinh thần của con
người Việt Nam trong một chặng đường lịch sử sáng chói chiến công của dân tộc. Tất cả
những điều đó được minh chứng rõ nét qua các thể loại tiểu thuyết, truyện ngắn, thơ ca – các
thể loại đạt được những thành tựu đáng kể của giai đoạn văn học này.
2. Sự thể hiện quan niệm nghệ thuật về con người thể hiện ở phương diện nội dung
trong văn học 1945 - 1975
2.1. Con người sử thi và những dạng thức biểu hiện
Trong ý thức nghệ thuật của nền văn nghệ mới, con người được chú ý khám phá thể
hiện trước hết ở các phẩm chất anh hùng cao đẹp với thái độ ngợi ca, biểu dương như
những tấm gương ngời sáng. Cách nhìn nhận đánh giá ấy đã gắn liền văn học với cảm
hứng sử thi và con người trong văn xuôi 1945 – 1975 cũng chủ yếu được miêu tả từ quan
niệm sử thi về con người như thế.
2.1.1. Con người sống đời sống cộng đồng của dân tộc và cách mạng
Từ cuộc phục sinh của tâm hồn dân tộc trong lòng mỗi người dân và mỗi nghệ sĩ sau
Cách mạng tháng Tám, từ những phẩm chất tốt đẹp của các tầng lớp nhân dân trong hai
cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mĩ, trong sự nghiệp cải tạo và xây dựng đất nước
ngày càng đổi mới, các tác giả văn xuôi 1945 – 1975 đã khắc họa nổi bật hình ảnh những
thế hệ người Việt Nam sống hết mình với sự nghiệp chung của cộng đồng. Ở loại hình


nhân vật này, đời sống chung của dân tộc và cách mạng được cảm nhận như đời sống riêng

của con người. Nhân vật như không hề có cảm giác về riêng bản thân mình, không có cá
tính, không nhu cầu, đòi hỏi. Nhân vật phát ngôn như đại diện cho ý thức của cả một lớp
người, hoặc hòa tan vào tập thể, bình đẳng với mọi người trong những hoạt động vì nghĩa
lớn, vì lí tưởng chung. Xuất hiện trong các tác phẩm văn xuôi viết về đêm trước của cuộc
Cách mạng là kiểu nhân vật sống cuộc đời lầm than đói nghèo của nhân dân, họ cất tiếng
nói phê phán chế độ thực dân, phát xít, đòi quyền sống. Thảm họa đói năm 1945 trong đời
sống dân tộc cũng được ghi đậm trong Vợ nhặt [Kim Lân], Lột xác [Nguyễn Tuân] …Anh
Tràng có thể khác người ở việc lấy vợ trong hoàn cảnh trời đất tăm tối vì đói khát nhưng cả
câu chuyện ấy cũng tồn tại trong khung cảnh nghèo đói chung của không chỉ xóm ngụ cư
mà của cả bao vùng miền đất nước. Nhân vật Thị không giống muôn người phụ nữ khác
trong cách liều lĩnh theo không một người đàn ông xa lạ về nhà, sẵn sàng gửi phận cho
người vừa đãi mình bốn bát bánh đúc và đâu biết hạnh phúc ấy sẽ là dòng trong hay bến
đục đợi chờ nhưng câu chuyện đầy éo le của Thị được nảy sinh từ chính cái đói trong thảm
họa kinh hoàng của dân tộc năm ấy và số phận bất hạnh đó của Thị chỉ là một trong số ít
nhưng điển hình cho bao người phụ nữ khác cũng lăn lóc trong cái chốn chợ đời ấy. Cảnh
đời cơ cực ấy cũng giống như nhân vật Xan trong truyện ngắn Buổi chiều xám , nhân vật
người ăn mày trong Tiếng nói của Nguyên Hồng...
Khi cả dân tộc tưng bừng chào đón và một lòng tham gia cách mạng, trong sáng tác
của các nhà văn Hoài Thanh, Trần Đăng, Nguyễn Tuân, Nam Cao…xuất hiện mẫu hình
mới về con người sống trong những ngày náo nức đó. Đó là những cô thôn nữ “ tươi cười
trong nón”, nai nịt gọn gàng cứ chiều chiều lại tập múa đại đao trong sân trường [ Dân khí
miền Trung – Hoài Thanh]; đó là những đứa trẻ bán báo, bác hàng rong, anh em thợ
thuyền, các bà, các mẹ,… [Một lần tới thủ đô – Trần Đăng]. Cùng với phong trào kháng
chiến hóa văn hóa, văn hóa hóa kháng chiến, đội ngũ những người viết ngày cảng đông
đảo. Đề tài về con người kháng chiến ngày cảng mở rộng, đồng thời cách nhìn con người
trong cuộc sống cộng đồng ngày càng được khẳng định. Hình tượng những đơn vị bộ đội,
những cơ quan, những làng quê, những cán bộ, đội viên vệ quốc, những chị cứu thương,
em liên lạc, những bà mẹ, người dân ở mọi miền quê, mọi lứa tuổi, mọi hoàn cảnh được
nhìn nhận và miêu tả trong những hoạt động “toàn dân kháng chiến, toàn diện kháng
chiến”, theo tinh thần “Quyết tử cho Tổ Quốc quyết sinh”. Đó là những người dân vùng

căn cứ địa kháng chiến trong tập Núi Cứu Quốc [Tô Hoài] một lòng tin vào cách mạng, ở
cụ Hồ, ở cán bộ dù trong hoàn cảnh nào cũng hết lòng đi theo tiếng gọi của sự nghiệp
chung. Cứ nghe Độ nói về những người dân quê trong Đôi mắt [Nam Cao] chuyện trò:
“viết chữ Quốc ngữ sai vần mà lại cứ hay nói chuyện chính trị rối rít cả lên. Mở miệng ra là
thấy đề nghị, yêu cầu, phê bình, cảnh cáo, thực dân, phát xít… Họ hát Tiến quân ca như
người buồn ngủ cầu kinh mà lúc ra trận thì xung phong can đảm lắm”. Luôn hướng về
kháng chiến, kiến quốc của dân tộc là những dấu hiệu của kiểu nhân vật làm nhiệm vụ
chung, nghĩ sự nghiệp chung” rất phổ biến trong văn xuôi kháng chiến.


Con người sống trong cuộc sống cộng đồng “vì nghĩa quên thân” đã từng xuất hiện
trong văn học dân tộc. Nhưng chỉ sau cách mạng, phẩm chất này mới này được ý thức một
cách đầy đủ nhất. Vẫn là con người của đời sống cộng đồng, nhưng từ sau cách mạng, nhân
vật ông Hai làng chợ Dầu [Làng – Kim Lân] đã có những đổi thay. Từ con người của làng
quê, ông trở thành con người của kháng chiến, của sự nghiệp chung. Sự thay đổi trong tình
cảm, trong cách nhìn của ông với ngôi mộ của viên tổng đốc,với phong cảnh trong làng, sự
thay đổi trong thái độ của ông trước và sau khi nghe tin cải chính về làng đã chứng tỏ điều
đó. Nếp sống của ông, niềm vui, nỗi buồn của ông là những minh chứng sinh động của
hình tượng con người toàn tâm, toàn ý trong đời sống kháng chiến chung của dân tộc.
Văn xuôi chống Mỹ cũng xây dựng hàng loạt hình tượng những con người sống hết
mình cho lý tưởng Độc lập - Tự do. Trong truyện ngắn Nguyễn Thi, những người dân, từ
những em bé, đến mẹ Nguyễn thị Út [Mẹ vắng nhà] hay Những đứa con trong gia đình
đều náo nức tham gia, bận rộn hay vui mừng lo lắng theo diễn biến của trận đánh. Khó có
thể kể hết các nhân vật luôn hòa mình giữa phong trào, giữa cuộc chiến đấu như Phước
[Hoa rừng – Dương Minh Hương], Hựu, Quế [Khói – Anh Đức], Cam [Hai anh em – Phan
Tứ], Ông Hai [Truyện bên bờ sông Vàm Cỏ - Lê Văn Thảo]…luôn coi việc tham gia cách
mạng, cầm súng đánh giặc giải phóng quê hương, thống nhất đất nước là niềm vui sướng
nhất trên đời.
Như vậy, trong suốt 30 năm sau Cách mạng tháng Tám, bám sát cuộc sống của nhân
dân bảo vệ và xây dựng đất nước, văn học đã sáng tạo nhiều dáng vẻ cụ thể tô đậm biểu

tượng con người sống đời sống cộng đồng, sống với những lo toan, vất vả những vui sướng
tự hào chung của Tổ Quốc, nhân dân. Những nét vẽ ấy khiến văn học nước ta đã thể hiện
kịp thời và bao quát các sự kiện cơ bản của đời sống xã hội, giúp văn học cảm nhận và
miêu tả được sự vươn mình trưởng thành của con người dưới ánh sáng cách mạng, cảm
nhận và miêu tả nhân cách mới, tầm vóc và sức mạnh mới mẻ, kỳ vĩ chưa từng có của các
thế hệ người Việt Nam làm nên những chiến thắng lịch sử suốt hai cuộc kháng chiến chống
pháp và chống Mỹ.
Không chỉ xuất hiện ở thể loại văn xuôi, lần đầu tiên trong lịch sử thơ ca Việt Nam,
các nhà thơ giai đoạn 1945 – 1975 mang tới một quan niệm nghệ thuật về con người xã hội
với một số đông, tạo thành một lực lượng xã hội hùng hậu. Họ là số đông “vạn nhà”, “vạn
kiếp” “vạn đầu”, là “bao hồn khổ” với “ những lưng cong xuống luống cày, là “khối người,
khối đời, đoàn chiến hạm, đoàn chim quyết thắng, dòng người cuộn thác” [Từ ấy- Tố Hữu].
Họ là “Tây tiến đoàn binh không mọc tóc” [Tây Tiến - Quang Dũng], là “Lũ chúng tôi, bọn
người tứ xứ…” [Ngày về - Chính Hữu], là “người người lớp lớp” [Đất nước- Nguyễn Khoa
Điềm] sống giản dị, bình tâm, vô danh mà làm nên Đất Nước... Các tác giả đã xây dựng
nên những hình tượng tập thể kì vĩ, đầy sức mạnh, hào hùng chưa từng có trong thơ ca
cách mạng. Số đông ở đây không chỉ là số nhiều, nó là sự giàu có, phong phú, bất tận,
vững bền, vô địch. Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm đã gọi là “nhân dân”, Tố Hữu gọi họ bằng
nhiều cách khác nhau “bạn đời, bạn lòng, bạn muôn đời”… Chính Hữu gọi bằng hai tiếng
“đồng chí”…


2.1.2. Con người xả thân vì nghĩa lớn
Trong cách nhìn nhận con người của văn học dân tộc, cha ông ta đã từng đề cao
những nhân vật “ trọng nghĩa khinh tài”, những nhân vật “ vị nghĩa vong thân”. Sau Cách
mạng tháng Tám, trong quan niệm của những người làm chủ cuộc đời, làm chủ quê hương
đất nước và giác ngộ lí tưởng tiên tiến của thời đại, “trung với nước, hiếu với dân” là tiêu
chuẩn đạo đức cao nhất. Đó là cách sống quên mình để thực hiện nhiệm vụ cách mạng, để
hoàn thành sự nghiệp chung. Trong mọi hoàn cảnh, con người xả thân vì nghĩa lớn luôn
hướng về lợi ích chung, gạt bỏ những đòi hỏi và quyền lợi riêng tư để thực hiện nhiệm vụ.

Trong văn xuôi viết về đề tài kháng chiến, các tác giả đã thể hiện loại hình nhân vật
này từ nhiều phương diện khác nhau của cuộc sống. Có kiểu nhân vật tự thu xếp, khắc
phục hoàn cảnh, nguyện vọng,thói quen riêng để gia nhập vào sự nghiệp chung như nhân
vật chính trong Một đêm năm ngoái [Nguyễn Huy Tưởng], nhân vật Sìn [Đi dân công – Tô
Hoài] dù biết rõ cảnh vợ con nheo nhóc, vất vả vẫn thu xếp việc nhà để hoàn thành công
việc Cách mạng giao. Hay nhà văn Đỗ Chu kể chuyện kháng chiến của vợ chồng anh
Khang, chị Tiềm [Mùa cá bột], chị nói với anh “ nếu còn Tây thì nhất định không chịu có
con”…Hay kiểu nhân vật gắn thù nhà với nợ nước, vượt qua những mất mát riêng tư để
phấn đấu cho những thắng lợi chung. Nhân vật Tnú [Rừng xà nu – Nguyễn Trung Thành]
đã vượt lên nỗi đau khôn xiết của đời mình. Mười đầu ngón tay bị kẻ thù thiêu đốt khiến
thể xác anh như rụng rời, ứa máu. Vợ con bị kẻ thù sát hại, tra tấn bằng roi sắt một cách
mạn rợ trước mắt anh khiến nỗi đau như đẩy đến cùng cực của đời người. Nén chặt nỗi đau
trong tim và gạt đi nước mắt, Tnú đã tham gia lực lượng, giết tên tướng chỉ huy trong hầm
cố thủ bằng chính đôi bàn tay tàn tật của mình. Ba năm đi lực lượng, nỗi nhớ quê hương
cũng thật khôn xiết nhưng chỉ được phép cấp trên, anh mới về thăm làng và sáng hôm sau
lại vội vã lên đường. Đó còn là một thiếu nữ đẹp từ cái tên đến vóc dáng con người như
Nguyệt [Mảnh trăng cuối rừng – Nguyễn Minh Châu] dù mảnh dẻ là thế mà kiên cường
dám giành các ác liệt của đạn bom về mình để che chở cho người lính lái xe Trường Sơn
trong lần đầu gặp gỡ. Với các mô típ nghệ thuật trên, văn xuôi 1945 – 1975 đã nêu bật và
ca ngợi những tấm gương quên mình vì nước của tầng lớp những con người Việt Nam, họ
là những con người bình thường, biết chủ động tự vươn lên để trở thành con người cao cả,
khắc họa và mở rộng hình ảnh con người sử thi trong nền văn học mới.
Liền mạch với văn học kháng chiến, hình thức nhân vật xả thân vì nghĩa lớn cũng
được phổ biến ở các sáng tác viết về cuộc sống và con người trong sự nghiệp đấu tranh giải
phóng miền Nam, thống nhất đất nước. Hình tượng các thế hệ miền Nam kiên cường, chấp
nhận hi sinh gian khổ để giữ gìn uy thế của cách mạng, để thể hiện tình cảm của người dân
Thành Đồng Tố Quốc với miền Bắc, với Bác Hồ, với sự nghiệp chung. Toát lên ở hầu hết
các nhân vật là lòng yêu nước nồng nàn, căm thù giặc sâu sắc, sẵn sàng quên mình vì sự
nghiệp chung như hình tượng ông Tám Xẻo Đước [Đất – Anh Đức] thà chết chứ không dời
nhà để giữ trọn ân nghĩa với cách mạng, làm gương cho lối xóm, giữ vững phong trào đấu

tranh chống địch dồn dân, lập ấp. Trong truyện ngắn của Phan Tứ, không chỉ có bác Tám
Sành [Lửa đêm] bị cảm nặng vẫn tham gia đốt rào, phá ấp chiến lược, cùng bà con nổi dậy


mà còn có Cam [Hai chị em] cũng hăng hái lao vào trận mong giải phóng cho quê hương…
Truyện ngắn Nguyễn Trung Thành đã khắc họa được những thế hệ nối tiếp nhau, một lòng
đi theo cách mạng, bất chấp gian khổ hi sinh [Rừng xà nu], nhà văn cũng nhiệt thành ngợi
ca những du kích, chiến sĩ giải phóng quân vì mục đích diệt thù mà quên cả mạng sống của
mình [Trên quê hương những anh hùng Điện Ngọc]
Cùng với văn xuôi giai đoạn này, thơ ca cũng khơi gợi, đề cao tinh thần yêu nước,
lòng tự hào dân tộc, ý thức làm chủ và quyết tâm xả thân của con người thời đó [Ðất
nước - Nguyễn Ðình Thi; Bao giờ trở lại - Hoàng Trung Thông; Bên kia sông Ðuống Hoàng Cầm; Ðôi mắt người Sơn Tây - Quang Dũng]. Các phẩm chất của kiểu con người sử
thi trong thơ ca cũng được biểu hiện ở tinh thần đoàn kết, đấu tranh, có tình hữu ái giai
cấp, tình cảm nhân loại, khát vọng tự do, xả thân vì quê hương đất nước… Đó chính là sự
kế thừa những vẻ đẹp truyền thống của con người Việt Nam như lòng thương người, tình
cảm nhân đạo, tình yêu nước, tình yêu nam nữ và sáng tạo ra nét mới phù hợp với hoàn
cảnh thời đại. Thơ Tố Hữu là một minh chứng điển hình cho điều đó. Từ con người số
đông mang hận thù xã hội cũ, say mê tương lai, quyết tử đấu tranh của Từ ấy, đến con
người làng quê bình thường đầy tin tưởng, ân tình sâu nặng đối với cách mạng trong Việt
Bắc, con người trẻ trung sung sức, son sắt mang tầm vóc đất nước của Gió Lộng, con
người bốn nghìn năm đầy khí phách hiện ngang trong Ra trận và con người thể chất,
xương thịt nhưng rất đỗi kiên cường, anh dũng trong Máu và hoa. Mỗi quan niệm mới về
con người của Tố Hữu đều rọi một ánh sáng mới, mở rộng giới hạn thể hiện các khả năng
cách mạng vô hạn của con người Việt Nam luôn sống bằng đạo lý, lẽ phải, tình thương, cao
hơn mọi thử thách gian khổ và luôn luôn gắn bó với thiên nhiên, đất nước, Tổ quốc.
2.1.3. Con người tìm thấy ý nghĩa và giá trị cuộc đời mình trong sự gắn bó với cộng
đồng
Văn xuôi 1945 – 1975 đã góp phần khẳng định và ngợi ca vẻ đẹp chói ngời và khả
năng cải tạo cuộc sống, cải tạo con người của cách mạng và thời đại khi xây dựng kiểu
nhân vật hồi sinh nhờ Cách mạng. Lột xác của Nguyễn Tuân đã thể hiện khá tỉ mỉ và cảm

động hình tượng chàng thanh niên Nguyễn đi tìm ý nghĩa và giá trị cuộc sống cho mình.
Anh đã có những giây phút bế tắc, tự cho rằng cuộc đời mình là vô nghĩa. Rồi Nguyễn gặp
Cách mạng, soi mình vào cuộc đời chung rộng lớn, anh đã từng bước tìm thấy niềm tin trên
con đường hòa vào với sự nghiệp chung. Trong Vợ nhặt, Kim Lân để cho vợ chồng Tràng
bén duyên hạnh phúc vì cái đói cũng đã nghĩ đến “đoàn người đói ầm ầm kéo nhau đi trên
đê Sộp. Đằng trước có lá cờ đỏ to lắm”, nghĩ tới việc tham gia cách mạng như là con
đường để giữ gìn mạng sống và hạnh phúc vừa mới nhen nhóm của mình.
Con đường đi của Nguyễn, của vợ chồng Tràng, dù xuất phát từ hoàn cảnh khác
nhau, cũng đi chung con đường của Độ [Đôi mắt – Nam Cao], của vợ chồng A Phủ, Lưu,
Hoan [Đường về - Nguyễn Đình Thi]… Nhờ sức mạnh của bản năng sống mãnh liệt mà
Mị và Aphủ dìu nhau thoát khỏi ách bóc lột, sự đày đọa bố con Thống Lí, nhưng sau khi
gặp A Châu, gặp cách mạng, họ mới thực sự sống tự do, chống lại áp bức bất công. Như A
Phủ nói với Mị: “Em phải đi họp du kích thì cái gan em nó mới to ra, mới khỏi sợ, mới biết


thù nó được”. Và chỉ trên đường cùng chồng đi họp du kích bàn cách đánh giặc, lần đầu
tiên nghe đến bố con Pa tra, Mị không còn thấy sợ nữa”. Hay nhà văn Độ [Đôi mắt – Nam
Cao], từ tình trạng bế tắc “chỉ còn một dúm xương và rất nhiều bản thảo không biết bán
cho ai”, Độ đã tìm thấy niềm tự tin ở sự dẻo dai “đi hàng mười lăm cây số, ngủ ngay trong
nhà in, đèn sách và máy chạy ầm ầm, tìm thấy những cảm hứng mới cho văn nghệ” khi “đi
theo bộ đội, đi diễn kịch tuyên truyền, nhập bọn với đoàn văn hóa kháng chiến”, cuộc sống
của Độ như được hồi sinh với những trang đời mới như thế. Xây dựng kiểu nhân vật này
chứng tỏ các tác giả đã tiếp cận dòng chảy lớn của phong trào dân tộc từ những cảnh ngộ
đa dạng của cuộc sống con người, phản ánh và cắt nghĩa đầy đủ hơn lực lượng và sức
mạnh chiến thắng của nhân dân cũng như khả năng cảm hóa, tỏa sáng của sự nghiệp Cách
mạng.
2.1.4. Con người hiện thân cho dân tộc và thời đại
Kiểu nhân vật hiện thân cho dân tộc và thời đại là những con người mang ý thức, tư
thế tiêu biểu cho dân tộc và thời đại. Loại hình nhân vật này không chỉ sống đời sống
chung của cộng đồng, không chỉ hết mình vì tập thể mà còn là những hình tượng kết tinh

và tiếp nối những phẩm chất tốt đẹp trong trường kì lịch sử của dân tộc, quê hương, giác
ngộ sâu sắc lí tưởng tiên tiến của thời đại, trở thành hiện thân của sự gặp gỡ giữa quá khứ
và hiện tại, đại diện cho cộng đồng. Đâycũng là kiểu nhân vật có ý nghĩa khái quát và tầm
vóc sử thi
Từ những ngày đầu kháng chiến, các tác giả truyện ngắn đã phát hiện và miêu tả
kiểu nhân vật suy nghĩ và hành động với tư cách là người dân nước Việt, con cháu của Bác
Hồ. Dù già hay trẻ, khoẻ mạnh hay thương tật, chiến đấu ở chiến trường hay sinh sống ở
hậu phương… những nhân vật này đều thể hiện sức mạnh và niềm tự hào của dân tộc vừa
được giải phóng. Một em bé 13, 14 tuổi mang tinh thần là Cháu Bác Hồ [Nguyễn Công
Hoan] dùng dao bắt hai tên xâm lược đền tội, khi bị thương chỉ “nghĩ đến Bác và gọi Bác”.
Tình cảm với lãnh tụ là một biểu hiện của tình cảm với đất nước và mỗi nhân vật như đều
cảm thấy mạnh mẽ hơn. Đọc Làng [Kim Lân], ta còn nhớ một chi tiết Kim Lân khắc họa
hình ảnh nhân vật ông Hai khi ông đau khổ vì bị coi là dân của làng theo giặc. Sức mạnh
duy nhất để ông có thể tự tin ở danh dự của mình được khơi lên từ niềm tin và lòng trung
thành của bố con với Cụ Hồ, dù trong trường hợp nào,ông cũng thuộc về Cách mạng và
kháng chiến. Nhân vật Hoàng [Đôi mắt – Nam Cao] khi muốn chứng minh với Độ rằng
mình vẫn thuộc về cộng đồng nhân dân, vẫn tin tưởng ở kháng chiến đã viện lí do “có lẽ
chỉ vì tôi tin vào ông Cụ”. Hay có những nhân vật chỉ thoáng xuât hiện trong truyện nhưng
tính chất đại diện cho dân tộc lộ ra rất rõ khi họ được miêu tả với ý thức chung của cộng
đồng. Một anh thanh niên vác bó tre đi ngăn quân thù mang ý thức “cuộc trường kì kháng
chiến của ta phải chia làm ba giai đoạn…”. Hay cán bộ A Châu [Vợ chồng A Phủ - Tô
Hoài] chỉ có ước mong “bao giờ ta lấy lại độc lập, bấy giờ tha hồ đi, đi đâu cũng được ở
yên, làm ruộng làm nương, làm buôn làm bán, ở đâu cũng sung sướng…”. Bên cạnh đó,
các nhà văn cũng nhìn thấy ở mỗi sự việc, con người cụ thể kiểu nhân vật biểu hiện sự vận
động và khí thế chung của thời đại. Các tác giả thường bộc lộ cách cảm nhận và miêu tả


nhân vật trong những liên tưởng khái quát sâu rộng. Những đổi thay của cảnh vật và con
người ở nông trường Điện Biên [Mùa Lạc – Nguyễn Khải] không chỉ liên quan đến Đào,
Duệ…mà cũng là câu chuyện “cuộc sống vĩ đại đã trở lại rồi”, là chuyện sức vóc con người

có thể thay đổi được cuộc sống nhiều đến thế.
Thời kì chống Mỹ, trong văn xuôi xuất hiện phổ biến hàng loạt hình tượng con
người hiện thân của truyền thống chống ngoại xâm, tiêu biểu cho sức mạnh của các thế hệ
người Việt Nam không ngừng đấu tranh cho lí tưởng Độc lập, Tự do và chủ nghĩa xã hội.
Tầm vóc của con người Việt Nam chống Mỹ không chỉ thể hiện trong chiều rộng của miền
vùng đất nước, trong chiều sâu của truyền thống dân tộc mà còn bằng dấu hiệu và thước đo
chung của nhân loại trên tầm cao thời đại. Hình tượng Chiến và Việt của Những đứa con
trong gia đình [Nguyễn Thi] không chỉ là hình ảnh cụ thể của cả thế hệ, cả dân tộc vùng
dậy đau thương mà còn là sự tiếp nối truyền thống oanh liệt của cha ông thủa trước. Các
nhân vật trong Rừng xà nu [Nguyễn Trung Thành] được miêu tả như hiện thân của truyền
thống bất khuất gìn giữ buôn làng và đoàn kết đánh giặc của dân tộc Tây Nguyên. Sâu
thẳm trong sức mạnh diệt thù, trong tâm hồn Tnú là cả quá trình trưởng thành nhờ sự nuôi
dưỡng dạy dỗ của buôn làng và cán bộ cách mạng, là “ tiếng chày chuyên cần, rộn rã của
người đàn bà và những cô gái Stra, của mẹ anh ngày xưa, của Mai, của Dít từ ngày lọt lòng
anh đã nghe tiếng chày ấy rồi” Cũng vậy, ông Tám Xẻo Đước [Đất - Anh Đức], ông Tư
[Giấc mơ ông lão vườn chim- Anh Đức], ông Sần [Về làng – Phan Tứ]… là những người
mang truyền thống gắn kết nhất mực với quê hương, bởi vì trên mảnh đất ấy, con người đã
nối nhau làm ra lịch sử của mình. Hay tiếp bước cụ Mết [Rừng xà nu] là các thế hệ Tnú,
Mai, anh Brôi, sau đó là Dít, bé Heng. Họ giống như những thế hệ xà nu với sức sống bất
diệt mà đạn đại bác không thể tiêu diệt nổi. Tiếp nối ông nội là ba, má, chú Năm [Những
đứa con trong gia đình – Nguyễn Thi] và sau đó là Việt, Chiến. Dòng sông truyền thống
của gia đình Việt được hòa kết từ khúc thượng nguồn đến hạ nguồn, khúc sông sau hứa
hẹn sức chảy mãnh liệt hơn khúc sông trước và hòa vào dòng sông truyền thống của cả dân
tộc.
Cùng chung đặc điểm đó về con người trong văn xuôi, thơ ca cũng khắc họa được
những hình tượng vừa bình thường, chân chất vừa phi thường, chói sáng. Truyền thống cha
ông và khí phách của giai cấp vô sản được kết tinh ở người anh hùng thời đại mới. Tiêu
biểu hơn cả là hình ảnh người Vệ quốc quân, hình tượng Chủ Tịch Hồ Chí Minh kính yêu.
Rất nhiều bài thơ hay về Bác: Hồ Chí Minh, Sáng tháng Năm [Tố Hữu]; Ảnh cụ Hồ, Thơ
dâng Bác [Xuân Diệu]; Bộ đội ông Cụ [Nông Quốc Chấn]; Ðêm nay Bác không ngủ [Minh

Huệ]. Tất cả góp phần xây lên hình tượng cao đẹp về lãnh tụ, đó là một con người tài năng
kiệt xuất, có lòng nhân ái mênh mông và lối sống giản dị, khiêm tốn.
Đó còn là những con người có lí tưởng cao cả vì độc lập tự do và chủ nghĩa xã hội,
có ý thức sâu sắc về tầm vóc lịch sử và ý nghĩa thời đại. Mỗi cá nhân được thể hiện như là
biểu hiện tập trung ý chí, khát vọng và sức mạnh của cộng đồng, dân tộc, thời đại. Nói về
chị Trần Thị Lý, Tố Hữu viết:
Ôi trái tim em, trái tim vĩ đại


Còn một giọt máu tươi còn đập mãi
Không phải cho em. Cho lẽ phải trên đời
Cho quê hương em, cho Tổ quốc, loài người
Khám phá và miêu tả những con người tiêu biểu của thời đại mình bao giờ cũng là khát
vọng của các nhà văn chân chính ở mọi thời đại. Lịch sử văn học các thời đại đều gắn liền
với mẫu người tiêu biểu của thời đại ấy. Ra trận, Máu và hoa của Tố Hữu; Hoa ngày
thường, Chim báo bão, Những bài thơ đánh giặc, Đối thoại mới, Ngày vĩ đại của Chế Lan
Viên; nhiều bài thơ của Xuân Diệu, Tế Hanh, Hoàng Trung Thông, Huy Cận, Phạm Tiến
Duật, Lê Anh Xuân, Dương Hương Ly, Nam Hà… đều xây dựng được những hình tượng
tiêu biểu cho ý chí, khí phách của con người và thời đại. Lâm Thị Mỹ Dạ đã phát hiện ra sự
hoá thân của con người vào đất nước lung linh kì ảo:
Em nằm dưới đất sâu
Như khoảng trời đã nằm yên trong đất
Đêm đêm, tâm hồn em toả sáng
Những vì sao ngời chói lung linh
Có phải thịt da em mềm mại trắng trong
Đã hoá thành những vầng mây trắng?...
[Khoảng trời hố bom]
Lê Anh Xuân khắc họa một dáng đứng Anh Giải phóng quân, dáng đứng Việt Nam:
Chợt thấy anh giặc hốt hoảng xin hàng
Có thằng sụp xuống chân anh tránh đạn

Bởi anh chết rồi nhưng lòng dũng cảm
Vẫn đứng đàng hoàng nổ súng tiến công
Đó là những con người dù ở trong hoàn cảnh nào cũng sống với những lí tưởng lớn
lao, những tầm vĩ mô trong ý thức về dân tộc, thời đại, lịch sử. Con người ấy đối diện với
thời gian hai mươi thế kỉ của dân tộc để tự hào Cả năm châu chân lí đang nhìn theo [Tố
Hữu]. Trong thời đại ra ngõ gặp anh hùng, với sức mạnh dân tộc dồn tụ Bốn mươi thế kỷ
cùng ra trận [Tố Hữu], con người cũng như sống lại với sự thử thách và lựa chọn của cha
ông, đồng cảm với khí phách hào hùng, ngưỡng mộ những chiến công oanh liệt. Không
gian, thời gian được đo bằng kích thước vĩ mô như thời đại, thế kỉ, có khi kết hợp với
thước đo vi mô nhưng đều biểu hiện con người trong tầm vóc lớn lao, kì vĩ. Khí phách của
tổ tiên và truyền thuyết lịch sử sống dậy, xôn xao náo nức trong những trang thơ:
Mỗi chú bé đều nằm mơ ngựa sắt
Mỗi con sông đều muốn hoá Bạch Đằng
[Chế Lan Viên]
Mang lửa tự ngàn năm về trước
Lấy từ thưở hoang sơ
Giữ qua đời này đời khác
[Phạm Tiến Duật]


Có thể nói, hướng vào đời sống xã hội rộng lớn với những biến cố trọng đại, các nhà
thơ, nhà văn trong giai đoạn 1945 – 1975 đã sáng tạo ra những hình tượng nghệ thuật cao
đẹp về các tầng lớp, thế hệ con người Việt Nam vừa giàu phẩm chất truyền thống, vừa
thấm sâu tinh thần thời đại.
2.2. Những nhận thức về con người cá nhân
Tuy nhiên, nền văn học của 30 năm sau Cách mạng cũng như cả dòng văn học
mang cảm hứng anh hùng không hề bỏ qua lĩnh vực con người cá nhân. Trong văn xuôi,
con người cá nhân được phát hiện, cảm nhận, miêu tả khá đa dạng qua nhiều kiểu nhân vật.
Nổi bật là kiểu nhân vật mang những đặc điểm và nhu cầu tự nhiên có nhu cầu khẳng định
mình trước cuộc đời, muốn được sống, được hưởng hạnh phúc, muốn biến những mơ

mộng, những nguyện vọng riêng thành hiện thực. Có kiểu nhân vật sống sâu sắc với những
mất mát đau thương trong mối thù chung, họ cũng có những nỗi đau khôn nguôi về thể
xác. Ngoài ra còn có kiểu nhân vật mang tính cách năng động phức tạp, dấu ấn cá nhân
hiện lên qua những suy nghĩ, việc làm trực tiếp hướng về bản thân, hoặc không dễ quy kết
đơn giản…Những kiểu nhân vật như vậy chứng tỏ các tác giả văn xuôi giai đoạn này
không chỉ cảm thụ và đánh giá con người chủ yếu ở phương diện sử thi mà còn coi các
biểu hiện cá nhân là một phạm vi cuộc sống mà văn học khám phá, ghi nhận để làm nhạy
bén và giàu có hơn thế giới tinh thần của con người. Vì dung lượng chuyên đề không cho
phép, nên chúng tôi chưa có điều kiện đi sâu vào tìm hiểu, nghiên cứu kiểu nhân vật này.
Xét cho cùng, đóng góp của nền văn học này chính là sáng tạo ra kiểu nhân vật sử thi với
những biểu hiện của nó, khẳng định sự trưởng thành,vươn lên của con người của dân tộc
trong hoàn cảnh đặc biệt của dân tộc.
Ở thể loại thơ, nhân vật trữ tình dù có xa lạ với những nét mềm yếu, đau thương
nhưng người ta vẫn không né tránh sự hi sinh, mất mát. Cái chết được nói tới là một cách
để khẳng định sự bất diệt của con người trong ân nghĩa thuỷ chung, trong sự sống muôn
đời; khẳng định sự bất tử của mỗi cá nhân hữu hạn trong Tổ quốc. Từ cái chết của người
chiến sĩ vô danh trong Dáng đứng Việt Nam của Lê Anh Xuân, đến sự hi sinh của người
thanh niên xung phong trong bài thơ của Lâm Thị Mĩ Dạ, đều chung một nguồn cảm hứng:
đất nước, Tổ quốc chính là cõi vĩnh hằng, bất diệt mà con người có thể hoá thân. Những
khía cạnh bình thường khi được nói tới cũng nhằm thể hiện trạng thái tinh thần vượt lên
tình thế của một dân tộc vốn lạc quan, tự tin, quyết thắng. Người ra đi trong lòng có
“hương thầm”, “đường ra trận mùa này đẹp lắm”, “tiếng cười hăm hở đầy sông, đầy
cầu”. Tình yêu đôi lứa quyện chặt trong tình yêu Tổ quốc. Vì đất nước người ta hy sinh,
đất nước cũng sinh ra để vì tình yêu đôi lứa: Anh yêu em như yêu đất nước [Nguyễn Đình
Thi]; Đất nước là nơi ta hò hẹn [Nguyễn Khoa Điềm]; Đất nước theo em ra ngõ một mình
[Hữu Thỉnh]… Người chiến sĩ mang theo lòng yêu nước, mang theo tình yêu mà ra trận.
Trên đường ra trận, họ còn nhận thêm tình yêu Ngọn đèn bọc trong ống bơ/ Để em mờ tỏ
đến giờ trong tôi [Hữu Thỉnh]; Đường đánh giặc trẩy xuôi về bến bãi/ Lý ngựa ô em hát
đợi bên cầu [Phạm Ngọc Cảnh]. Và cái đích cuối con đường đánh giặc của họ là làm sống



lại những tình yêu, xóa sạch những đợi chờ hóa đá của cả nghìn năm trước: Anh sẽ về cho
đá lại là em [Nguyễn Đức Mậu].
3. Nghệ thuật thể hiện quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học 1945 -1975
3.1. Nghệ thuật thể hiện trong văn xuôi
3.1.1. Nghệ thuật xây dựng nhân vật
Về nghệ thuật xây dựng nhân vật, các kiểu nhân vật tập thể đã tỏ rõ sự cách tân
trong quan niệm nghệ thuật về con người giai đoạn này so với giai đoạn trước Cách mạng,
giúp nhà văn khái quát và miêu tả nổi bật vẻ đẹp mang tầm cỡ dân tộc, giai cấp của con
người. Có thể kể một số hình tượng tập thể người lao động xây dựng cuộc sống mới trong
truyện ngắn Mùa lạc [Nguyễn Khải], Rẻo cao [Nguyên Ngọc], Mùa cá bột [Đỗ Chu] Hay
hình tượng tập thể trong truyện ngắn chống Mỹ như Lửa từ những ngôi nhà [Nguyễn Minh
Châu], Những ngôi sao xa xôi [Lê Minh Khuê], Quán rượu người câm [Nguyễn Quang
Sáng]… Việc miêu tả chân dung nhân vật, ngoài hình tượng nhân vật tập thể với số lượng
đông đảo thì các ở hình tượng điển hình, các truyện ngắn đều phác họa được diện mạo
chung của nhân vật với những nét cương nghị, mạnh mẽ, nụ cười tin tưởng, lạc quan;
những vóc dáng chắc khỏe – đó là dấu hiệu gợi lên sức mạnh vô địch của con người dân
tộc, của nhân dân kháng chiến. Thế giới nội tâm của nhân vật thường là biểu hiện đa dạng
của tình cảm yêu nước, của tâm lý biến chuyển ngày càng hướng về cách mạng, kháng
chiến, hướng về tập thể. Việc thể hiện các nội dung và phạm vi nhân vật qua các thời kì đã
phản ánh sự vận động của cách nhìn nhận và đánh giá của nhà văn về con người.
3.1.2. Về phương diện kết cấu, cốt truyện
Các tác phẩm văn học giai đoạn này đã xây dựng được các tình huống đa dạng
nhưng đều là cách triển khai qua các mâu thuẫn giữa địch với ta, mâu thuân cá nhân – tập
thể để thể hiện quan niệm của tác giả về con người về con người sử thi, hoặc trình bày các
tình huống nội tâm nhân vật để thể hiện quan niệm về con người cá nhân. Những tình
huống như vậy thường đan xen nhau, thường được miêu tả trong những dấu mốc thời gian
lịch sử, thời gian sự kiện xã hội, trên nền những không gian rộng lớn của các hoạt động
cộng đồng. Dù đó là hoàn cảnh thực hay chỉ được thể hiện qua nội tâm, nhà văn như muốn
soi chiếu, thể hiện con người trong khung cảnh cuộc đời chung. Cách xây dựng các hình

thức không,thời gian như vậy không chỉ tái hiện phông nền câu chuyện, mà còn thể hiện
quan niệm con người của nhà văn.
3.1.3. Việc sử dụng phối hợp các giọng kể
Các tác phẩm văn xuôi giai đoạn này khi mang tới giọng thân mật, khi trang trọng
ngợi ca, khi châm biếm hài hước hay trăn trở tìm tòi nghiên cứu cũng như lời phẩm bình
khi trần thuật đã góp phần thể hiện sự phong phú trong cảm thụ, lập trường nhìn nhận đánh
giá của nhà văn về con người. Đó cũng là dấu hiệu chứng tỏ nỗ lực của nhà văn trong việc
tạo ra các hình thức nghệ thuật không ngừng làm giàu khả năng miêu tả, sự độc đáo và tác
động thẩm mĩ của ngôn ngữ truyện ngắn nói riêng, văn học nói chung.
3.2. Nghệ thuật thể hiện trong thơ
3.2.1.Thể thơ


Sự đa dạng là nét nổi bật của thể thơ giai đoạn này. Các thể thơ cổ [thất ngôn tứ
tuyệt, bát cú, cổ phong] hiện diện bên cạnh những tìm tòi mới mẻ [thơ không vần, phá thể,
hợp thể, tự do]. Những thể truyền thống như lục bát, ngũ ngôn được sử dụng phổ biến.
Hiện tượng này ta gặp nhiều trong thơ Tố Hữu với tập thơ Việt Bắc, thể thơ truyền thống
quen thuộc giúp nhà thơ chuyển tải được những vấn đề chính trị lớn lao, dễ đi vào lòng
người. Hình thức câu thơ tự do hơn: số lượng câu, số chữ trong một dòng thơ đã thực sự
được giải phóng như thơ Chế Lan Viên: Ôi độc lập/ Xanh biết mấy là trời xanh Tổ Quốc/
Khi tự do về chói ở trên đầu. Thơ Nguyễn Đình Thi có những tìm tòi mới lạ, đã cách tân
thơ kháng chiến, đưa nó thoát khỏi ảnh hưởng của thơ Mới. Ông muốn thơ phải là tiếng nói
tự do chân thực, phóng túng, không lệ thuộc vào vần điệu.
3.2.2. Ngôn ngữ, hình ảnh
Ngôn ngữ thơ giai đoạn này mang vẻ đời thường, tự nhiên, phong phú đến vô cùng.
Lời ăn tiếng nói của quần chúng hàng ngày được chú ý vận dụng trong quan niệm thẩm mỹ
mới mẻ, mạnh dạn đưa vào thơ từng đoạn, câu, khổ , bài ca dao dân gian. Nhớ về thơ
những ngày đầu kháng Pháp, bài Vui bất tuyệt của Tố Hữu – ca ngợi cách mạng với lời lẽ
rất nồng nhiệt, sử dụng không ít từ Hán Việt có ý nghĩa trìu tượng: như đại hội, hoa đăng,
ngân hà,… cách nói khoa trương : xôn xao, cuồn cuộn. tác phẩm tuy mang nội dung mới

nhưng vẫn là cách biểu lộ của thời thơ Mới. Chỉ độ hai năm sau, đọc Cá nước, Bầm ơi của
Tố Hữu mới nhận ra một cốt cách khác, một giọng thơ khác, giản dị gần gũi như ca dao :
Ai về thăm mẹ quê ta/ Chiều nay có đứa con xa nhớ thầm/ Bầm ơi có nhớ không bầm/ heo
heo gió núi, lâm thâm mưa phùn.
Hình ảnh thơ cũng tươi mới hơi thở của cuộc sống mới, chất liệu thơ sáng. Phát
huy tinh hoa ngôn từ khi còn thơ Mới, Thâm Tâm đã phả vào đó chất liệu tươi sáng của
cuộc sống mới phục sinh Trái hồng trĩu xuống cây rơm/ Sáng nay mùa cốm dậy thơm khắp
làng/ Lúa vươn thân hút ánh vàng/ Nguồn tươi vồng nở thu sang tốt lành" . Qua thời gian,
hình tượng thơ, cảm hứng thơ cũng không còn màu sắc yêng hùng, lãng mạn của những
năm đầu kháng chiến mà trở nên gần gũi, bình dị, phù hợp với quan niệm về người anh
hùng thời đại mới. Đại chúng hoá trở thành một tiêu chuẩn thẩm mỹ trong thơ. Nếu đọc
những câu thơ : Trầm ngâm nghê bay trong lãnh cung/ Xuân thơm bối rối ngọt vô cùng/
Chao ôi, thánh thượng vô tâm quá/ Lòng thiếp buồn như một tâm nhung , dù giấu tên tác
giả đi, người ta vẫn có thể đoán nó được viết trước cách mạng; không phải chỉ ở các chữ
như lãnh cung, thánh thượng… mà còn bởi vẻ đài các của câu thơ nữa. Và nếu đọc những
câu thơ của Tế Hanh như: Dân tộc rớt mồ hôi thấm đất/ Căng như đồng/ Tay ghì cán
cuốc/ Tay ghì tay xe/ Nhìn quanh là cả bốn bề cần lao.../ Có mối tình nào hơn thế nữa?
không thể nhầm lẫn với giai đoạn nào khác bởi đó là vần thơ tràn đầy lãng mạn của thơ
những năm đầu cách mạng. Thơ thời kì này trực tiếp, gần gũi , nghe giản dị : Ôi những
cánh đồng quê chảy máu/ Dây thép gai đâm nát trời chiều- Nguyễn Đình Thi; hình tượng
người chiến sĩ – hình tượng nghệ thuật trung tâm được viết thật giản dị, họ đi ra từ cuộc
sống lao động hàng ngày, họ bước vào chiến trường với quê hương anh nước mặn đồng
chua/ làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá.[Đồng chí- Chính Hữu ]


3.2.3. Giọng điệu
Với cảm hứng chủ đạo là cảm hứng trữ tình - sử thi, thơ ca thời kì này được thể
hiện bằng giọng điệu thơ phong phú, đa dạng mà âm hưởng bao trùm là hào hùng, sảng
khoái, lạc quan. Tâm thế các nhà thơ tựa như những ca sĩ cất lên những giai điệu hào hùng,
hướng về quê hương xứ sở: Thơ ta ơi hãy cất cao tiếng hát / Ca ngợi trăm lần Tổ quốc

chúng ta [Tố Hữu]. Chất giọng hào sảng được hiện lên ngay ở tiêu đề thi phẩm, từ Gió
lộng, Ra trận, Hai đợt sóng, Hoa dọc chiến hào, Mặt đường khát vọng , Vầng trăng và
quầng lửa… đến: Người con gái Việt Nam, Dáng đứng Việt Nam, Tổ quốc bao giờ đẹp thế
này chăng… Các nhà thơ như đều muốn vươn tới tầm không gian bao quát, cao rộng để:
Trông lại nghìn xưa, trông tới mai sau / Trông Bắc trông Nam, trông cả địa cầu [Tố Hữu].
Bên cạnh giọng hùng ca làm chủ âm, thơ ca giai đoạn này còn có thêm giọng trữ
tình thống thiết, xuất phát từ cảm hứng trước vẻ đẹp của đất nước và con người Việt Nam
trong những tháng năm gian khổ nhưng rất đỗi hào hùng.
TIỂU KẾT:
Từ quan niệm nghệ thuật về con người đến những kiểu con người trong thơ văn
ba mươi năm sau Cách mạng là một trong những đóng góp nổi của nền văn học giai
đoạn này. Quan niệm ấy chịu sự quy định của ý thức nghệ thuật đương thời, nảy sinh
và phát triển trên cơ sở đề cao vai trò, tác dụng giáo dục, nêu gương của văn học trong
quan hệ gắn bó và phục vụ các nhiệm vụ cách mạng, trong hai cuộc kháng chiến thần
thánh của nhân dân ta. Ý thức ấy là cơ sở khơi dậy những truyền thống tốt đẹp trong
văn học dân tộc, làm phát triển một dòng văn học mang ý thức sử thi với những đặc
trưng thẩm mĩ riêng. Nhìn khái quát, dòng sử thi mới sau Cách mạng thiên về khám
phá, thể hiện con người quần chúng, tiêu biểu là Công – Nông – Binh – lực lượng chủ
yếu của cách mạng, luôn ý thức mối quan hệ và ý nghĩa công việc mình làm với tập thể,
với cộng đồng; mang vẻ đẹp khỏe khoắn, mãnh mẽ của những hành động cống hiến,
luôn đặt lợi ích cộng đồng lên trên lợi ích cá nhân, hoặc biết điều chỉnh mình sao cho
hài hòa với sự nghiệp chung… Những cảm nhận sự thi về con người ấy là cơ sở để
sáng tạo ra những biểu tượng phong phú về con người quần chúng trong nhiều tác
phẩm văn học 1945 – 1975 với các kiểu nhân vật sống đời sống kháng chiến và cách
mạng, những hình tượng con người xả thân vì nghĩa lớn, tìm thấy giá trị đời mình
trong sự gắn bó với cộng đồng, những con người hiện thân của dân tộc và thời đại. Qua
việc khảo sát các tác phẩm cụ thể, dù lĩnh vực con người cá nhân đã được đề cập đến
nhưng chuyên đề đã nhận thấy con người trong văn học cách mạng 1945 – 1975 vẫn
chủ yếu là hình tượng con người sử thi. Cùng với những hình tượng nghệ thuật sinh
động ấy, các phương diện hình thức nghệ thuật cũng được phát huy hiệu quả gắn với

đặc trưng thể loại, tiêu biểu ở truyện ngắn và thơ ca, khiến cho quan niệm nghệ thuật
về con người trở nên mật thiết với quá trình sáng tạo, với toàn bộ các yếu tố của cấu
trúc chỉnh thể trong tác phẩm văn học.


Trong quá trình ba mươi năm ấy, chúng ta có thể nhận ra các nhà văn đã sớm
nhận ra và dần khắc phục những nhược điểm trong quan niệm và miêu tả con người,
không ngừng làm cho hình tượng con người trong văn xuôi và thơ ca trở nên đa dạng
và có sức khái quát sâu rộng. Tuy nhiên, về cơ bản, các nhà văn cũng chỉ đổi mới làm
giàu có trong phạm vi quan niệm nghệ thuật về con người sử thi. Khả năng cũng như
hiệu quả cảm thụ và miêu tả con người của văn học giai đoạn này chỉ trở nên phong
phú, sâu sắc hơn khi cùng với sự vận động của lịch sử, xuất hiện những bổ sung, đổi
mới có tính chất loại hình về quan niệm con người. Và điều đó đã được thể hiện khá rõ
trong giai đoạn văn học sau 1975.
III. Quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học sau 1975
1. Bối cảnh lịch sử, văn hóa mới sau 1975 và sự thay đổi quan niệm nghệ thuật về con
người
1.1. Từ sự tác động của bối cảnh lịch sử xã hội mới, văn hóa mới…
Thắng lợi ngày 30/4/1975 đưa dân tộc ta bước vào một giai đoạn mới, đồng thời đánh
dấu một thời kì mới của nền văn học dân tộc. Sau khoảng 10 năm chuyển tiếp, văn học
bước vào giai đoạn đổi mới mạnh mẽ.
Khác với hoàn cảnh chiến tranh, đời sống hòa bình đưa con người trở về với quỹ đạo
đời thường, tạo điều kiện nảy sinh những nhu cầu mới, những quan niệm thẩm mĩ mới, hình
thành nên những lớp công chúng mới. Ý thức cá nhân đã được đánh thức trở lại với những
đòi hỏi cụ thể, bình thường nhất. Nhiều giá trị trong thời chiến đã đổi khác và thay thế nó là
những hệ giá trị mới đang trong quá trình hình thành. Đời sống văn hóa tư tưởng vì vậy cũng
vô cùng phức tạp, thậm chí khủng hoảng ở một bộ phận nào đó. Tình hình đó đã tác động
mạnh mẽ vào ý thức của nhà văn và được phản ánh trong thực tiễn sáng tác.
Bên cạnh sự đổi thay của xã hội - lịch sử trong nước, chúng ta cũng chịu ảnh
hưởng trực tiếp của quá trình toàn cầu hóa đã và đang diễn ra trên toàn thế giới, đặc biệt

mạnh mẽ từ sự bùng nổ của công nghệ thông tin và sự kết thúc của tình thế chiến tranh lạnh
giữa hai phe trên thế giới. Đường lối đổi mới của Đảng đề ra chủ trương mở cửa, từng bước
hội nhập ngày càng sâu rộng với thế giới, vì thế, ảnh hưởng của toàn cầu hóa ngày càng rõ rệt
đến mọi mặt của đời sống kinh tế, xã hội, văn hóa, tư tưởng ở nước ta. Toàn cầu hoá đã mở
ra nhận thức mới cho con người Việt Nam hôm nay. Cái nhìn về con người từ đó cũng thay
đổi. Bên cạnh việc khẳng định những giá trị mang bản sắc dân tộc, con người còn được nhấn
mạnh trong tính nhân loại, trong bản chất phổ quát của con người. Mặc dù kinh tế nước ta
còn chậm phát triển, nhưng con người Việt Nam hôm nay vẫn có những dấu ấn thể hiện tâm
thức của con người thời đại hậu công nghiệp trên thế giới.
Trong bối cảnh mở cửa hội nhập quốc tế, văn học Việt Nam không còn bị khép kín
trong tính chất khu vực của những nền văn học XHCN như trước đây mà đã từng bước mở
rộng sự giao lưu, tiếp nhận ảnh hưởng của nhiều nền văn học trên thế giới. Các trào lưu, lí
thuyết văn học vốn đã quen thuộc, có ảnh hưởng sâu rộng ở phương Tây trong thế kỉ XX


đã từng bước được giới thiệu và tiếp nhận ở Việt Nam qua việc dịch thuật [cả sáng tác và
lí luận], qua một lớp tác giả, công chúng có điều kiện tiếp xúc trực tiếp với đời sống văn
học thế giới, nhất là bộ phận người Việt ở hải ngoại. Từ phân tâm học đến chủ nghĩa hiện
sinh, trào lưu tiểu thuyết mới, chủ nghĩa hiện thực huyền ảo đến chủ nghĩa hậu hiện đại, các
quan niệm mới về tiểu thuyết ở phương Tây… đã dần trở nên quen thuộc với người viết và
công chúng văn học ở nước ta.
Còn phải kể đến một trong những nhân tố tác động đến sự đổi mới quan niệm nghệ
thuật là những định hướng phát triển văn học nghệ thuật của Đảng và Nhà nước ta. Đường
lối đổi mới tại Đại hội lần thứ VI của Đảng và sau đó là Nghị quyết 05 của Bộ chính trị về
một số vấn đề văn hóa văn nghệ, cuộc gặp gỡ của Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh với đại
diện giới văn nghệ sĩ vào cuối năm 1987… đã thực sự thúc đẩy công cuộc đổi mới văn học
theo tinh thần đổi mới tư duy, nhìn thẳng vào sự thật. Chưa bao giờ vai trò, trách nhiệm
của người cầm bút và tính chân thực của văn học lại được đặt ra một cách ráo riết, toàn diện
đến thế. Một không khí dân chủ trong đời sống văn hóa và văn học đã thực sự có tác động
lớn lao đến đội ngũ những người sáng tác.

Tất cả những yếu tố nói trên đã làm biến đổi ý thức nghệ thuật của nhà văn và công
chúng văn học. Trung tâm của sự đổi mới ý thức nghệ thuật đó chính là đổi mới quan niệm
nghệ thuật về con người.
1.2 …đến những đổi mới quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học sau
1975
Chịu tác động của hoàn cảnh thời chiến, văn học trước 1975 tập trung vào nhiệm vụ
giáo dục con người mới, con người cộng đồng. Hình mẫu con người được gửi gắm vào
các nhân vật lí tưởng. Phát hiện con người cộng đồng trong mỗi cá nhân, con người như một
sản phẩm hoàn hảo của hiện thực cách mạng là cống hiến của văn học thời vệ quốc. Xung
đột dân tộc và xung đột giai cấp đã buộc văn học đặt con người vào trong điểm nhìn ý thức
hệ. Chiến tranh kéo dài khiến một số nguyên tắc miêu tả con người trở thành quy phạm.
Con người bị lấn át bởi sự kiện, trở thành phương tiện “xâu chuỗi các sự kiện lịch sử”, giúp
nhà văn khám phá và biểu hiện lịch sử.
Văn học sau 1975 không thể không tự điều chỉnh khi cái phông thời đại đã hoàn toàn
thay đổi. Ý thức về con người cá nhân, sự khích lệ tinh thần dân chủ khơi thông những ẩn ức
dồn nén, những khát khao được nghiên cứu, thể hiện con người trong văn học. Văn học đã
thực sự có nhiều phát hiện phong phú về con người và điều đó khẳng định bước trưởng thành
của tư duy nghệ thuật. Xuất phát từ quan niệm con người không đơn trị, con người đa diện,
con người luôn biến đổi, phức tạp, bí ẩn…., văn học giai đoạn mới ít có những nhân vật đẹp
hoàn hảo, nhất phiến. Nhân vật đời thường, phàm tục đi vào tác phẩm, hiển hiện như lẽ tự
nhiên. Con người bị đồng tiền làm cho biến dạng, trở nên độc ác, con người cứng đờ, đóng
hộp trong khuôn mẫu, tẻ nhạt, tham lam, con người dị dạng, tha hóa, giống quỷ hơn giống
người, con người xơ cứng với những giáo điều và niềm tin mù quáng, con người u mê, tăm
tối, hoang dãc con người ắp đầy tham vọng, sẵn sàng đánh đổi cả tình thân, nhân tính cho uy
quyền và danh lợi - Con người từ điểm nhìn sử thi đã được đặt vào điểm nhìn thế sự, đời tư.


Con người đa ngã, phức tạp, bí ẩn tạo ra nhiều đối thoại với con người trong văn học giai
đoạn trước đó, nhưng lại xác thực hơn với những gì diễn ra trong thực tại của cuộc sống mỗi
một con người.

Trong giới hạn cho phép, chúng tôi tập trung làm sáng tỏ vấn đề trong phạm vi văn
xuôi [chủ yếu là truyện ngắn, tiểu thuyết, kí – các thể loại phát triển vượt trội, tạo ra gương
mặt mới cho văn học] và thơ sau 1975, trên bình diện nội dung và sự đổi mới trên phương
diện nghệ thuật.
2. Sự thể hiện quan niệm nghệ thuật về con người ở phương diện nội dung của văn
học sau 1975
2.1. Tiếp tục khuynh hướng ca ngợi những phẩm chất con người nhưng ở những cung
bậc đa dạng
Vừa bước ra khỏi chiến tranh, dư âm của cuộc chiến vẫn còn, hào khí mang tính
cộng đồng vẫn khắp, cộng với niềm vui đất nước thống nhất nên trong một số lượng sáng
tác nhất định, các tác giả vẫn tiếp tục hướng đến ca ngợi những con người mang tâm thế
nhập cuộc tích cực gắn với thành tố tập thể, sự phân tuyến ranh giới giữa tốt xấu, thiện ác
vẫn tương đối rạch ròi. So với giai đoạn trước, văn học đã tiếp tục một cuộc khám phá sâu
hơn về con người trên cảm hứng nhân văn sâu sắc với những cung bậc đa dạng.
Cùng với hướng tiếp cận chiến tranh ở cự li gần, từ chiến hào vào người lính hoặc
những cán bộ chỉ huy ở đơn vị cơ sở [các tiểu thuyết Trong cơn gió lốc – Khuất Quang
Thụy, Năm 75 họ đã sống như thế - Nguyễn Trí Huân, Họ cùng thời với những ai – Thái
Bá Lợi] là cách tiếp cận chiến tranh từ cái nhìn toàn cục [kí sự Tháng Ba ở Tây Nguyên –
Nguyễn Khải, Đại thắng mùa xuân – Văn Tiến Dũng, Đất miền Đông – Nam Hà]. Từ đỉnh
cao của chiến thắng trọn vẹn, nhìn lại và tái hiện những khó khăn, thậm chí cả những thất
bại tạm thời của ta trong chiến tranh cũng chính là cách khẳng định những giá trị lớn lao
của sự hi sinh và ý nghĩa vĩ đại của chiến thắng.
Bên cạnh việc tiếp tục bộc lộ khuynh hướng ca ngợi những con người giàu truyền
thống đấu tranh cách mạng, mang đậm những phẩm chất của tâm hồn Việt, văn học sau
1975 đã nhìn nhận con người dưới góc độ đời tư mang tính chất “phi sử thi hóa” [Trần
Đình Sử]. Hình tượng con người ở nhiều tác phẩm giai đoạn trước đổi mới không chỉ xuất
hiện như những giá trị để khẳng định tư tưởng xả thân mà chủ yếu là sự tự khẳng định
những giá trị bản thân trong ngọn lửa cách mạng. Mảnh đất tình yêu với phẩm chất tốt
đẹp trong mỗi người vẫn được Nguyễn Minh Châu thể hiện bằng niềm tự hào và ngợi ca
sâu sắc. Với những truyện của Chu Lai, Khuất Quang Thụy… người đọc tìm thấy ý chí và

phẩm chất tuyệt vời của người lính: quả cảm, chân thành, cố gắng thích nghi, hội nhập với
cuộc sống mới.
Nhưng chiến tranh không chỉ được nhìn từ mặt trước mà còn được nhìn từ phía sau
với bao nỗi đau trĩu nặng, bao nhức nhối khó lành. Họ nói về niềm vui chiến thắng, nhưng
còn nói nhiều hơn về sự hi sinh, về những chịu đựng thầm lặng của nhân dân, về những
gương mặt đồng đội, kẻ còn người mất. Nói khác đi, trong khi cố gắng miêu tả sự lớn lao,
kỳ vĩ của Tổ quốc, các nhà thơ đã quan tâm trực diện đến số phận của cá nhân, thậm chí


nhiều khi số phận của đất nước được đo ướm bằng nỗi đau của cá nhân: Một mình một
mâm cơm/ Ngồi bên nào cũng lệch/ Chị chôn tuổi xuân trong má lúm đồng tiền [Hữu
Thỉnh - Đường tới thành phố]. Ý thức về thế hệ mình với sự lựa chọn trách nhiệm trước
lịch sử, bên cạnh lòng tự hào, còn có cả nỗi xót xa: Chúng tôi đã đi không tiếc cuộc đời
mình/ Nhưng tuổi hai mươi làm sao không tiếc/ Nhưng ai cũng tiếc tuổi hai mươi thì còn
chi Tổ quốc [Những người đi tới biển – Thanh Thảo]. Trong những tác phẩm này, mặc dù
cái bi chỉ là yếu tố để làm nổi bật cái tráng nhưng rõ ràng, cái nhìn về chiến tranh đã sâu
hơn, gắn nhiều hơn với những suy tư cá nhân về số phận dân tộc và số phận con
người.
2.2. Con người tự ý thức
Từ sau 1975, cuộc sống đã dần trở lại với quy luật bình thường của nó cùng lúc con
người đối mặt với những biến động, đổi thay của xã hội. Guồng quay xã hội gián tiếp cho ý
thức cá nhân thức tỉnh, họ quay về đối diện chính mình, với những đòi hỏi riêng của mỗi
người, mỗi số phận. Và người cầm bút, bằng tư duy phân tích và cái nhìn đời tư đã khám
phá con người ở phương diện tự ý thức.
2.2.1. Nhận thức về cái tôi
Cái tôi cá nhân đã từng in những ấn tượng đậm nét trong văn học 1930 – 1945. Giai
đoạn 1945 – 1975, do khuynh hướng sử thi mà cái tôi cá nhân có xu hướng tan hòa vào cái
ta cộng đồng. Trong những năm ngay sau chiến tranh, cái Tôi sử thi và cái tôi thế hệ vẫn là
chủ đạo, tuy đã có những nét mới. Cái nhìn sử thi được bổ sung bằng những trải nghiệm cá
nhân, chất liệu hiện thực được gia tăng cùng với xu hướng khái quát, chiêm nghiệm, chất

bi tráng nổi trội trong các sắc điệu thẩm mĩ của tác phẩm. Bước vào những năm 80, cái Tôi
sử thi mờ dần, thay vào đó là cái tôi thế sự với những xúc cảm khác, những nỗi buồn, sự lo
âu, tâm trạng xót xa day dứt trước hiện trạng xã hội, nhân thế. Với xu hướng đào xới đến
tận cùng bản thể con người, cái tôi cá nhân được khai thác ở mọi bình diện, tầng bậc, trong
mọi mối quan hệ.
Tự nhận thức về cái tôi đi liền với ý thức tự vấn, là xu hướng nổi bật ở nhiều tác
phẩm. Bức tranh của Nguyễn Minh Châu là một truyện ngắn luận đề về tính đa diện, nhiều
mặt trong một bản thể. Quá trình tranh đấu, tự thú của người họa sĩ chính là quá trình con
người ngồi trước tấm gương soi vào nhân cách. Tiếp tục hướng này, tác giả cho Lực [Cỏ lau]
không ngừng day dứt về quãng đời quá khứ. Giang Minh Sài [Thời xa vắng] khi nhận ra
mình “sống hộ ý định của người khác, cốt để cho đẹp mặt mọi người, chứ không phải cho
hạnh phúc của mình”, đã quyết định trở về quê hương làm lại cuộc đời. Các nhân vật trữ tình
trong thơ cũng không nguôi khắc khoải về bản ngã của mình. Khi cái cá nhân không còn là
“ngọn gió siêu hình” ở thời đại mới, những lời tự vấn: Mà sao tôi chẳng là tôi [Ngô Minh],
Ta là ai, thăm thẳm có ta không [Trần Nhuận Minh] là sự nhận thức về vị trí của cái tôi với
những giá trị của riêng nó, không chấp nhận sự áp đặt từ bên ngoài, tẩy chay lối sống bầy đàn
phi bản sắc.
Con người cá tính hiện nay đang được khẳng định như một giá trị. Đó là nhu
cầu ý thức về mình, xác định chỗ đứng của mình trước thế giới và trong các quan hệ xã hội,


cá nhân. Hiện tượng lấy tên mình đặt cho một bài thơ, một tập thơ không còn là hiếm như
một cách khẳng định cái tôi ngay từ tiêu đề tác phẩm [Trang Thanh - Trang Thanh, Vili in
love - Vi Thuỳ Linh…]. Con người ngày nay có khát vọng tạo dựng một chân dung riêng
biệt của mình trong thơ. Đó có thể là chân dung ngoại hình, nhưng quan trọng hơn cả vẫn
là chân dung tinh thần. Con người cá tính dám làm và dám chịu trách nhiệm về những việc
đã làm, dù có thất bại nhưng luôn tỏ ra kiêu hãnh. Khát vọng khẳng định cái tôi cá tính còn
thể hiện ở chỗ mỗi nhà thơ đều cố gắng tìm cho mình một phong cách riêng, giọng điệu
riêng, đặc biệt là ở các nhà thơ trẻ như Nguyễn Quang Hưng, Thụy Anh, Lữ Thị Mai, Điệp
Giang, Vi Thùy Linh, Ly Hoàng Ly...

Dám nhìn thẳng vào thế giới riêng tư của cái Tôi, các tác giả cất tiếng nói mạnh mẽ về
nhu cầu tình yêu trần thế. Văn học trước 1975 do yêu cầu của thời đại, nói về tình yêu đôi
lứa chẳng qua là để nói về vẻ đẹp lý tưởng, vẻ đẹp của đức vị tha, lòng dũng cảm và sự
thuỷ chung. Văn học sau 1975, khi những nghĩa vụ công dân, trách nhiệm cộng đồng đã
hoàn tất, con người có nhu cầu trở về với tình yêu trần thế, rất thực, rất đời nên rất phong
phú và sâu sắc. Tình yêu với các dạng thái và cung bậc của nó, từ những rung động ban
đầu cho đến tình yêu mang màu sắc nhục thể đều hiện lên trên những trang viết vừa tinh tế,
gợi cảm, vừa táo bạo, quyết liệt, vừa nồng nàn, đằm thắm của các nhà văn, đặc biệt là các
cây bút nữ. Với quan niệm “Trong tình yêu hạnh phúc thật ngọt ngào mà khổ đau cũng đầy
thi vị. Chỉ có sự trống rỗng chán chường của kẻ không yêu mới thật sự là khủng khiếp”
[Gió thiên đường – Trần Thùy Mai], không chỉ những người đàn bà bình thường mà những
cô gái bị khiếm khuyết về ngoại hình như Nấm [Đàn bà xấu thì không có quà - Y Ban]
cũng luôn mơ ước “Một tình yêu, tình dục, một chồng vợ, một mái ấm gia đình và những
đứa con”. Đọc truyện ngắn Ma Văn Kháng, Phạm Thị Hoài, thơ Vi Thuỳ Linh ta như nghe
được tiếng reo hò khởi loạn của cõi thầm kín, vốn là vùng cấm bao đời nay bị thứ văn học
sạch sẽ thơm tho chôn chặt, giấu kỹ. Nhân vật trong tác phẩm của Dương Thu Hương,
Nguyễn Thị Thu Huệ, Y Ban, Võ Thị Hảo, Hồ Thị Hải Âu, Dạ Ngân, Nguyễn Ngọc Tư,
… đa số đều ráo riết trong hành trình kiếm tìm một tình yêu lí tưởng, đắm say, duy
nhất. Ít người trong số họ đạt được mơ ước, thậm chí nhiều người rơi vào bi kịch, tuy
nhiên, con người vẫn không từ bỏ sự lựa chọn của mình.
2.2.2. Khát vọng kiếm tìm bản thể
Có thể nói, để khẳng định bản sắc riêng, con người buộc phải tham gia vào cuộc
kiếm tìm. Ở văn học sau 1975, con người khao khát truy tìm cái thuộc về bản ngã, thuộc về
cái tôi, muốn sống thực với khao khát, thể hiện khát vọng sinh tồn, tìm lí tưởng cho chính
mình, không a dua, chống lại sự mỏi mòn của công thức, của khuôn khổ định sẵn.
Trong văn học dân gian, sự kiếm tìm khởi nguồn từ khi loài người băn khoăn,
muốn cắt nghĩa về nguồn gốc của mình và toàn bộ thế giới xung quanh. Ở văn học viết
thời kỳ trung đại, khi con người về cơ bản bình ổn với những chuẩn mực, giá trị chung
được định ra theo khuôn mẫu của cộng đồng, khát vọng kiếm tìm chỉ gắn với những con
người dám hoài nghi những gì có sẵn, họ trăn trở trong hành trình tìm kiếm lí tưởng mới

cho bản thân [Nguyễn Du, Hồ Xuân Hương, Cao Bá Quát…]. Đến thời kì hiện đại, văn học


kiếm tìm sự tự do trong cá tính, khát vọng bứt phá khỏi những ngột ngạt của đời sống
thường nhật. Đặc biệt, ở thời kỳ đương đại, con người khao khát kiếm tìm giá trị của cá
nhân, của nhân cách và những hệ giá trị trong mối quan hệ người – người. Tìm những gì họ
đã trải qua, đã đánh mất, nhìn nhận lại những giá trị đích thực của bản thân, đánh giá vị trí
của mình trong cõi nhân sinh thế tục là hành trình muôn thuở của con người. Càng có ý
thức sâu sắc về mình, con người càng khao khát tìm kiếm. Dù trong hành trình kiếm tìm
ấy, có thể nó va vấp, lầm lạc, không ai hiểu và đôi khi phải trả giá rất đắt. Tuy nhiên nó
chấp nhận tất cả. Bởi điều con người quan tâm là được sống theo những suy nghĩ, những
chân lí của mình, tìm ra nguồn cơn sự thật, được thể hiện, khẳng định mình trong cuộc
sống.
Trong văn xuôi, c on người kiếm tìm đã manh nha trong tác phẩm của các nhà
văn Nguyễn Minh Châu, Nguyễn Khải, Ma Văn Kháng, xuất hiện nhiều trong tác phẩm
của các nhà văn lớp sau: Phạm Thị Hoài, Nguyễn Huy Thiệp, Tạ Duy Anh, Phan Thị Vàng
Anh, Hồ Thị Hải Âu, Y Ban, Nguyễn Thị Thu Huệ, Nguyễn Ngọc Tư, Nguyễn Bình
Phương… Dù mức độ quan tâm thể hiện khác nhau nhưng các nhà văn đã có tiếng nói
chung về khát vọng “tìm mình” trong cõi nhân sinh của con người. Những trải nghiệm và
những điều chưa tới có thể làm con người vừa tò mò, vừa hoang mang, hoài nghi, thậm
chí tuyệt vọng, nhưng họ vẫn ra đi dù hành trình đó hầu như đều thất bại.
Thời hậu chiến, con người lâu nay quen đồng bộ, đồng bộ ở cách nghĩ, cách viết và
phần nào đó cách sống, đột ngột bị đẩy vào tình thế buộc nhìn lại mặt mình: ta thấy mình
không giống ai, đúng hơn – giống tất cả mọi người mà không nét nào là của mình. Thế nên,
nỗi hoài nghi về sự phản ánh trung thực của diện mạo về nhân cách con người là sự ám ảnh
trong nhiều bài thơ. Nhận ra cuộc đời mỗi người chỉ như “góc diễn tấu vỉa hè hay trang
trọng sân khấu thời cuộc” [Mặt – Trần Quang Quý], các nhà thơ thể hiện khát vọng ráo
riết tìm lại mặt thực, nhân cách thực của chính mình: “Mình đi tìm mặt mình đi tìm mặt
mình đi tìm mặt/ Ta đói mặt người ta khát mặt ta” [Người đi tìm mặt - Hoàng Hưng].
Tuyên ngôn của Trần Quang Quý: “Hãy lột chiếc mặt nạ tự phỉnh mình” [Quen] là tiếng

thơ kêu đòi tự do cho cá thể bị đánh cắp, mặt người bị đánh cắp. Cách cảm nhận đó đã thể
hiện một cái nhìn duy lý, biện chứng đối với cuộc sống phức tạp đa chiều chứ không phải
là một cách nhìn khuôn sáo một chiều đơn giản, đồng thời cũng cho thấy sự quan tâm một
cách cấp thiết của người nghệ sĩ với những vấn đề nhân bản của con người thời đại. Xét
đến cùng, những tiếng gọi mặt ráo riết, cuộc trốn chạy hoảng hốt khỏi sân khấu thời cuộc,
chính là sự thể hiện của một nhân cách tỉnh táo- ý thức được thực trạng, dám nhìn thẳng
vào sự thật, và khát khao muốn được là mình, muốn sống thật với chính mình!
2.2.3. Ý thức về giới
Trong hành trình nhận thức về cái tôi và khát vọng kiếm tìm bản thể, văn học sau 1975
còn thể hiện sự thức tỉnh mạnh mẽ của cá nhân thông qua ý thức về giới.
Một số cây bút nữ hết sức hứng thú khi đặt vấn đề về khẳng định cái tôi làm
chủ, thoát khỏi sự phụ thuộc vào nam giới. N gười phụ nữ sẵn sàng “đột phá”
thành trì vốn được coi là đặc quyền, thế mạnh của đàn ông, đó là tình dục. Họ sẵn


sàng chủ động bày tỏ ham muốn, tìm kiếm sự thăng hoa, phá bỏ thế thượng phong của
nam giới [Gia đình bé mọn, Bóng đè, Nhân gian, Đức Phật, nàng Savitri và tôi…],
thực hiện cơ chế tự yêu, tự soi ngắm, tự thỏa mãn [Tự, Người đàn bà trước gương,
Vân Vy, 1981…]. Làm chủ tư duy, khẳng định bản lĩnh cá nhân cũng chính là một
hình thức xác lập cái tôi không phụ thuộc của nữ giới [Diễm trong Bước hụt, Cải trong
Bi kịch nhỏ của Lê Minh Khuê; các nhân vật nữ trong Mười ngày, Khi người ta trẻ của
Phan Thị Vàng Anh…]. Sự đề cao mẫu tính của người phụ nữ chính là một hình thức
khẳng định những ưu việt và vai trò của nữ giới trong gia đình cũng như ngoài xã hội.
Cái nhìn khá thẳng thắn về vấn đề đồng tính [Một thế giới không có đàn bà [Bùi
Anh Tấn], Song song [Vũ Đình Giang], 1981 [Nguyễn Quỳnh Trang]] cũng là tiếng nói
mong muốn được nhìn nhận bình đẳng…
2.2.4. Theo đuổi những đam mê riêng, vượt qua khuôn thước số đông
Khi nhận thức về giá trị của cái tôi, con người cá nhân luôn có khát vọng tìm kiếm
những giá trị đích thực của đời sống. Nhân vật Nhĩ [Bến quê] đã đi gần hết cuộc đời
mới nhận ra rằng anh đã phiêu lãng và viển vông nơi những vùng đất xa xôi, trong khi hạnh

phúc giản dị hiện tồn ngay ở bên cạnh, ở người vợ hiền, ở vẻ đẹp bình dị mà quyến rũ
của một bãi bồi bên kia sông. Nhân vật của Tạ Duy Anh, Nguyễn Khải đem đến suy cảm
về sự mỏng manh, hữu hạn kiếp người, để rồi tìm được câu trả lời: “Sống hết mình cho một
lí tưởng cao cả là cách sống dài nhất”. Các nhân vật trong truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư
[Cải ơi, Dòng nhớ, Cuối mùa nhan sắc, …] đều tìm đến ý nghĩa của sự sống bằng cách
sống như mình mong muốn. Cái mà họ theo đuổi đôi khi hết sức giản đơn mà cái giá phải
trả cho nó thật nghiệt ngã. Giá trị của con người nằm ở chỗ, người ta đã nhận ra mình nên
sống như thế nào để được là chính mình.
Cá nhân con người luôn có những lựa chọn khác nhau nhằm thực hiện đam mê,
khát vọng. Họ có thể kiếm tìm tình yêu lí tưởng như những người phụ nữ trong truyện của
Dương Thu Hương, Nguyễn Thị Thu Huệ [Cát đợi, Tình yêu ơi, ở đâu?, Hậu thiên đường,
Sơ ri đắng, Tân cảng, Giai nhân]. Họ cũng khao khát kiếm tìm sự nghiệp lí tưởng như Tự
[Đám cưới không có giấy giá thú], họa sĩ Xuân Tư [Bán cốt – Võ Thị Hảo].
Có thể nói, tự ý thức là phẩm chất của con người trong đời sống. Khi còn ý thức
về bản thể, về nhân vị, khát vọng kiếm tìm còn tiếp tục thiêu đốt họ. Khi phản ánh
khát vọng tự vấn, kiếm tìm của con người, văn học sau 1975 đã thực sự khẳng định được
giá trị nhân bản của nó.
2.3. Con người bi kịch
Nếu nhân vật trong văn học 1945-1975 được khắc họa trong tư thế làm chủ và vượt
lên hoàn cảnh thì nhân vật trong văn học sau 1975 với bản chất con người thực của đời
thường, không phải lúc nào cũng vượt lên được hoàn cảnh. Họ rơi vào bi kịch. Bi kịch ấy
gắn với sự tan vỡ của giấc mơ, sự bất lực trước những đòi hỏi tất yếu, trước sự tha hóa của
những giá trị đời sống không gì ngăn cản nổi; nó cũng gắn với sự tự ý thức về cái khó
chia sẻ khi một mình đối diện với nỗi đau, đặc biệt là nỗi đau tinh thần.
2.3.1. Bi kịch cô đơn


Video liên quan

Chủ Đề