Ông Xã, Đầu Hàng Đi review


Phiên ngoại 6. Chuyện lông gà vỏ tỏi

P/s: Truyện này được edit xong lâu rồi (không phải mình edit), thấy còn một cái ngoại truyện.

Hạ Tiểu Hoa, về nhà đi.

Hàng chữ đỏ trên tầng cao nhất của Diệp thị, lớn đến dọa người.

Tổng bộ tập đoàn Diệp thị.

Nhị Hào vừa ra sức đánh máy vừa nói với Ngũ Hào: “Này! Ngũ Hào! Khỏi phải đánh thư xin việc! Qua năm mới chúng ta hãy tìm việc!”

Ngũ Hào che khuôn mặt đầy lệ ngẩng đầu lên: “Ai nói tôi đánh thư xin việc? Tôi đang lên trang diễn đàn nội bộ của tập đoàn Diệp thị biêu xấu Diệp tam công tử! Tôi muốn anh ta phải thân bại danh liệt bị người ta chê cười!”

Nhị Hào giở giọng xem thường: “Diệp tam công tử có nhược điểm gì mới có thể thân bại danh liệt bị mọi người chê cười?”

Ngũ Hào cười âm hiểm, vung mì lệ: “Hạ Tiểu Hoa nói. Diệp tam công tử là một tên tiểu thụ, bị Hạ Tiểu Hoa thịt xong rồi cầm lấy cái gậy điện chuyên dùng để đối phó với mấy tên dê xồm trên xe buýt kích một kích, thí điên thí điên rồi đòi ly hôn. Tôi dựa vào! Ăn xong chùi mép cũng nhanh nhẹn quá rồi. Diệp tam công tử mới có thể cứ như bị đánh mất nửa hồn như bây giờ, đuổi theo gót chân Hạ Tiểu Hoa, cầu xin Hạ Tiểu Hoa OX hắn ấy chứ”.

Nhị Hào trừng to mắt: “Woa! Bẽ mặt đến thế cơ à?”

Ngũ Hào lại cúi đầu bắt đầu cười âm hiểm với cái máy tính.

Nhị Hào bỗng xốc lấy Ngũ Hào, kéo đến bên cửa sổ: “Này! Xem kìa!”

Bên cạnh Diệp thị là một tòa nhà lớn, kết cấu chắc chắn hợp thành một lường sáng phản quang trên thủy tinh, phản chiếu dòng chữ đỏ tươi trên tầng cao nhất của cao ốc Diệp thị.

Ngũ Hào há hốc miệng: “Woa! Không phải chứ!”

Di động bỗng vang lên.

Bắt máy, Nhất Hào rống ở bên kia điện thoại: “Alo! Ngũ Hào! Không cần phải tìm việc!”

“Có thấy mấy chữ trên cao ốc Diệp thị không!”. Lục Hào rống.

Rất nhanh, cả tám người đều vui đến nhảy cẩng.

“Hoan hô! Không phải tìm việc mới! Ngày mai phải uy hiếp Hạ Tiểu Hoa mới được!”

“Ha ha ha!”

“Ha ha ha ha!”

“Ha ha ha ha cáp! . . . . . .”. Ngũ Hào nở nụ cười, mắt ngập nước.

“Hứ! Nhị Hào! Cái bài post bôi nhọ Diệp tam công tử, tôi đã post lên rồi!”

“…”

Khải Thụy quốc tế, phòng tổng thống.

“Thần tư, chuyến bay của chúng ta sáng mai cất cánh đó. Sát vách là phòng của cô gái ly hôn kia, bộ cậu không định trả, cứ giữ vậy sao?”. Nương Pháo chỉ huy một đám trợ lý, vừa thu dọn túi lớn túi nhỏ, vừa nhìn Thần Tư đang ngồi trong phòng khách xem TV lảm nhảm: “Cô gái ly hôn kia cũng đã đi nhiều ngày rồi, nếu về cũng đã sớm về. Chắc là, sẽ không về đâu”.

Thần Tư quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn Nương Pháo.

Nương Pháo thấy, thở một hơi dài, thò tay vào túi lấy ra một cái phong thư nhỏ: “Cái này, vốn không định đưa cho cậu. Chuyển phát nhanh tới khách sạn vào lúc chiều, cũng may bị tôi nhận. Nếu lỡ truyền ra ngoài, lại ầm ĩ thêm một trận”.

Trong phong thư, hé ra một tấm chi phiếu mỏng.

Chữ viết cực kỳ qua loa, đủ thấy được tâm tình bấn loạn lúc đó.

Thần Tư vo vo tấm chi phiếu lại, xé thành từng mảnh hình vuông nhỏ, ném vào trong cốc chân dài, rót rượu đỏ vào, một ngụm, uống hết.

“Aaaaaaaaa!!!!!!!!!!”. Nương Pháo kêu thảm, xông tới, giơ hay ngón tay vào trong yết hầu của Thần Tư: “Cậu nhổ ra! Mau! Mau! Bộ muốn phá hủy dạ dày hả, làm sao bây giờ?”

Thần Tư tránh trái tránh phải: “Uống cũng uống rồi, làm sao phun?”

Giơ điều khiển từ xa, tiện tay đổi kênh.

Kênh giải trí đang trực tiếp chương trình âm nhạc chào đón năm mới, đột nhiên vào lúc quảng cáo, phát một cái video tin tức.

Trên màn hình lớn vô cùng nổi bật của cao ốc Diệp thị. Hình ảnh quay từ trực thăng, cực kỳ rõ ràng.

Dòng chữ đỏ chói.

Thần Tư nhìn chằm chằm TV, thẳng đến khi 3 phút quảng cáo chấm dứt, tiết mục âm nhạc chào đón năm mới lại bắt đầu phát tiếp.

Thần Tư đứng dậy, nhìn về phía Nương Pháo cười cười: “Phòng cách vách, trả luôn đi. Sẽ không, trở về rồi”.

Xiết chặt lòng bàn tay, tờ giấy nhỏ, bị thắm rượu đỏ tươi.

Trại an dưỡng ở sườn núi.

“Lão Diệp tiên sinh, sắp sang năm mới rồi, lại trễ nữa, ngài không muốn tham gia hoạt động chào năm mới trong viện sao, dọn đồ làm gì?”. Lưu quản gia vừa chỉ huy người hầu sửa soạn, vừa hỏi.

Diệp lão nhân chỉ chỉ vào dòng chữ đỏ chói trên TV: “Con nhóc đang xấu hổ thay kia sắp về nhà ở! Ta không về nhà trông coi, yên tâm được sao!”

Lưu quản gia trung niên bỗng thét chói tai: “Lão Diệp tiên sinh! Ngài, ngài muốn dọn về nhà ở sao?!! Diệp tiên sinh biết chưa?”

Diệp lão nhân đáp rất đương nhiên: “Nhiều lời! Nhà của ta, ta muốn về lúc nào thì về, đến phiên thằng con bất hiếu đó quản sao!”

Lưu quản gia càng không ngừng lau mồ hôi trên trán: “Lão, lão Diệp tiên sinh… cái kia, ngài mới hết bệnh, nếu lại dọn về…”

“Thì cái gì?”. Diệp lão nhân từ trong hồ cá lấy ra con rùa, ôm vào người quơ quải trượng về phía cửa: “Đêm nay ta quyết dọn về”.

“Lão Diệp tiên sinh, ngài quên rồi sao? Lúc ngài dọn đi, phòng của ngài Diệp tiên sinh đã lệnh đổi thành phòng chứa quần áo cho Hạ tiểu thư. Bây giờ ngài quay về… chỉ có thể ngủ phòng khách”. Lưu quản gia nơm nớp lo sợ.

“Ngủ! Phòng! Khách!” Diệp lão nhân lộ gân xanh.

“Ngủ phòng khách”. Lưu quản gia giật mình.

“Aaaaaaaa……” Diệp lão nhân nổi trận lôi đình. Một tay ôm rùa, một tay vung quải trượng: “Con nhóc Hạ Tiểu Hoa này!!! Không lễ phép! Rất không lễ phép!!!! Đã sớm bảo đừng cưới! Cũng tại thằng bất hiếu đó không nghe lời! Aaaa…”

Lưu quản gia cầm khăn tay liều mạng lau mồ hôi, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Hạ Tiểu Hoa ngoại trừ có chút tục tằng, kỳ thật cũng không có tật gì xấu…”

Bả vai bị một bàn tay vỗ lên.

Quay đầu lại, giáo sư Trần cười với bà: “Cứ làm theo lời lão Diệp tiên sinh đi, ngài ấy mạnh miệng vậy chứ, đáy lòng quả thật rất thương Hạ tiểu thư”.

Lưu quản gia há hốc mồm.

Trần giáo sư còn rất nghiêm túc gật đầu: “Thật đấy. Lúc ngài ấy làm xong phẩu thuật tỉnh lại, thuốc tê còn chưa hết, câu đầu tiên là hỏi tôi ‘con nhóc đó còn ở đây không’. Tôi còn tưởng ngài ấy mê sảng, nên không để ý, hơn nửa đêm y tá nói ngài ấy ầm ĩ, tôi bèn đến xem, lão Diệp tiên sinh túm lấy tay của tôi nói ‘giáo sư Trần, cả đời này của tôi, lần đầu tiên có loại cảm giác hoảng hốt thế này, còn tưởng mình sắp xong rồi. Không ngờ, còn gắng gượng được đến bây giờ’. Tôi nói, vậy chứ không phải do Hạ tiểu thư cái gì cũng đồng ý với ngài, ngài mới bằng lòng phẫu thuật sao. Tôi nói vậy là vì giận, nhưng lão Diệp tiên sinh cả đêm lại không chợp mắt. Hết thuốc tê có thể sẽ đau, ông ấy đã tuổi này rồi hừ cũng chưa từng hừ, vừa hết thuốc mê, mới bước vào, tôi chợt nhìn thấy ông ấy đang tự tay đốt tờ thỏa thuận ly hôn của Hạ tiểu thư”.

Lưu quản gia càng há to miệng hơn: “Vậy, vậy, lão Diệp tiên sinh, coi như là cho Hạ tiểu thư trở về rồi?”

Giáo sư Trần dựng thẳng ngón trỏ, đặt ở bên miệng: “Hư! Không được. Lấy tính tình của ông ấy, một chút thể diện cũng không chịu bỏ, kỳ thật trong lòng đều rất rõ”.

Diệp lão nhân chạy vội một hồi, mệt mỏi, dừng bước chân lại, nhìn sang Lưu quản gia: “Bảo con nhóc không lễ phép đó sang ngủ phòng khách đi! Ta muốn ngủ phòng chủ!”

Lưu quản gia giơ khăn tay, lệ rơi thành sông.

Trung tâm R&D Diệp thị

Bốn mắt nhìn chằm chằm dòng chữ đỏ chói trên TV, há hốc miệng.

“Bang!”. Một tiếng nổ.

Cả phòng thí nghiệm sụp đổ hơn phân nửa.

“Aaaaaaaa…!”. Bốn mắt kêu thảm, nhìn đống phế tích: “Tôi nghiên cứu cả năm mới chế được loại nhiên liệu này!!! Còn chưa có lưu lại cách pha chế aaaa…”

Tay chân vị nhân viên trong nhóm bắt lấy: “Chủ nhiệm! Mạng nhỏ quan trọng a chủ nhiệm!”, nhân viên vừa khuyên vừa rơi lệ đầy mặt: “Chẳng lẽ tôi lại tiếp tục mất ăn mất ngủ nữa sao? 5555555555!”

Bốn mắt giãy không ra, ngửa đầu thét dài: “Hạ Tiểu Hoa! Sớm biết! Quả nhiên là một tiểu taaaaaammmmmmmm thủ đoạn cao minh aaaaaaa…”.



Ông Xã, Đầu Hàng Đi review


Tôi đọc truyện này khá lâu rồi nhưng cảm xúc nó mang lại trong tôi vẫn vẹn nguyên như lần đầu.

Nếu bạn đang tìm kiếm 1 câu chuyện mộng mơ, đẹp đẽ như cổ tích vui lòng back, nếu bạn đang tìm kiếm 1 couple perfect vui lòng back, nếu bạn cần sự ngọt ngào ấm áp vui lòng back... Và nếu bạn click bài bài viết này để đọc spoil cho câu chuyện theo cách vốn dĩ thì thật xin lỗi vì tôi k viết review như vậy, hãy cân nhắc bởi bài này tôi viết riêng cho nữ chính Hạ Tiểu Hoa. 1 cô gái qua những từ ngữ phác họa chân thật ấy đã khiến tôi rung động và hơn hết là khâm phục.Trên thế giới này còn điều gì đau khổ hơn khi yêu 1 người không nên yêu và chờ đợi 1 tình yêu không dành cho mình. Cứ chấp niệm chạy theo cái bóng dáng xa vời ấy. Cho dù vấp ngã cho dù tổn thương vẫn không ngừng lại. Có quá ngu ngốc hay không? Liệu ai là người trả lời đc đúng sai cho cuộc tình này?

Chị đã như vậy đấy, suy nghĩ theo anh, sống theo anh và cả ngay trong hơi thở cũng thấm đẫm hương vị anh. "Nhưng em yêu người ấy, người ấy k yêu em k phải lỗi của người ấy cũng như việc em yêu người ấy k phải lỗi của em." Chỉ trách tình yêu của chị đã đặt nhầm chỗ, để rồi phải đau đớn thế.

Gặp anh lần đầu trong 1 bữa tiệc cả người ướt đẫm nước, quật cường đứng nơi đó, chống lại ánh mắt khinh bỉ, giọng nói mỉa mai. K khóc, k đau lòng, k tuyệt vọng nhưng lại cảm động khi anh chìa chiếc khăn tay ra lau mặt cho chị. Phải chăng khi con người ta cô đơn quá lâu thì chỉ 1 hành động nhỏ bé vô tình thôi cũng khiến người đó như mê man lạc vào trầm luân k lối về.Yêu anh, theo đuổi anh và tìm mọi cách để đc gả cho anh. Vứt bỏ tự trọng, kiêu hãnh, thân xác và k ngại ngần đem trái tim vào đặt cược cho ván bài k cân sức này. Nhưng chị đc những gì ngoài những mũi dao nhọn đâm vào trái tim. 1 vết rồi lại 1 vết, máu chảy k ngừng, vậy mà chị vẫn mượn nụ cười che dấu nước mắt. Tôi đã khóc khi câu chữ như bình thản nhẹ nhàng lại có thể khiến tim tôi rung động như thế.

Chị đã thốt lên rất nhiều lần rằng "Diệp Hy, thật sự anh ấy k thương tôi" hay "Diệp Hy, quả nhiên là anh ấy k thương tôi". Để thừa nhận điều này ngay khi bắt đầu 1 cuộc hôn nhân chị đã dũng cảm đến mức nào. Có lẽ chua xót đau đớn và tổn thương lắm chứ. Nhưng ai sẽ cho chị bờ vai, ai ngăn giọt nước mắt, ai nói với chị rằng "đừng khóc, tiểu hoa, mọi việc sẽ tốt thôi mà".

Tôi thích con người thô tục mà chân thật ấy, tôi thích sự cố chấp đến kiên cường ấy và tôi ngưỡng mộ biết bao với tình yêu to lớn trong chị. Có thể ví tình yêu của chị dành cho anh như 1cục gôm mỗi lần muốn bên anh chị phải hy sinh bản thân mình trong đau đớn. Xóa dần xóa dần đến trái tim cũng cạn kiệt...Khi tuyệt vọng lấp đầy ký ức và nỗi cô đơn bao phủ tương lai, chị dừng lại còn anh thì truy đuổi. Phải chăng chưa đến phút cuối cùng thì con người ta k biết trân trọng những điều đang nắm giữ.

Tôi mong anh hãy trân trọng chị, bởi biết đâu vào 1lúc nào đó chị sẽ biến mất cùng với tình yêu này. Liệu anh có thể tìm viên đá cuội thô ráp nhưng độc đáo và đẹp đẽ như chị thêm lần nữa k?

Đọc Truyện

Ngôn Tình Sủng Ngôn Tình Hiện Đại Ngôn Tình HE Nữ Cường Showbiz

  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 01
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 02
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 03
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 04
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 05
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 06
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 07
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 08
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 09
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 10
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 11
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 12
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 13
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 14
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 15
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 16
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 17
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 18
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 19
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 20
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 21
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 22
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 23
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 24
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 25
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 26
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 27
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 28
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 29
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 30
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 31
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 32
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 33
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 34
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 35
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 36
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 37
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 38
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 39
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 40
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 41
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 42
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 43
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 44
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 45
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 46
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 47
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 48
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 49
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Phiên ngoại 01
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Phiên ngoại 02
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Phiên ngoại 03
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Phiên ngoại 04
  • Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Phiên ngoại 05