Ngẩn ngơ có nghĩa là gì

Đề bài: Phân tích bài thơ Cảnh ngày hè của Nguyễn Trãi.

Người Việt Nam ta giàu tình cảm: từ tình yêu rộng lớn như tình yêu quê hương, đất nước, yêu thiên nhiên cho đến những tình yêu được gói gọn trong khoảng không nhỏ bé như tình yêu gia đình, yêu làng xóm, tình yêu đôi lứa; không có tìm cảm nào là không được khắc họa trong thơ văn, không có thứ tình cảm nào là không sâu sắc. Cùng với những Nguyễn Bỉnh Khiêm, Hồ Chí Minh, Hồ Xuân Hương, Nguyễn Khuyến, Nguyễn Trãi cũng là một nhà thơ đậm chất dân tộc Việt Nam. Ông yêu thiên nhiên, yêu quê hương, đất nước, yêu những người dân những cái người ở đâu đâu mà có lẽ ông chẳng quen biết hay hiểu rõ Được trích từ tập thơ Quốc âm thi tập, bên cạnh những bài thơ đậm chất triết lý, bài thơ Cảnh ngày hè qua những dòng miêu tả phong cảnh hè mà toát lên mong muốn, khát vọng của Nguyễn Trãi như một nét nhấn nhá đầy trữ tình, khiến người ta khó mà quên được.

Câu thơ đầu tiên của bài thơ, một câu thơ lục ngôn, một phá cách, phá cái Đường luật gò bó cổ điển thiếu sáng tạo trong một bài thơ thất ngôn bát cú Đường luật, là một câu thơ bình dị, tựa như lời nói thường, như một lời kể chuyện tâm tình:

Rồi hóng mát thưở ngày trường

Đằng sau những vần thơ giản dị ấy, là hình ảnh một người Hài cỏ dẹp chân đi đủng đỉnh/ Áo bô quen cật vận xuềnh xoàng. Lúc bấy giờ, Nguyễn Trãi đã trở về ở ẩn nơi Côn Sơn. Nhà thơ đã không còn bị bó buộc vào cái vòng danh lợi, vào cái chốn quan trường mà Miệng thế nhọn hơn chông mác nhọn/ Lòng người quanh nữa nước non quanh. Nhà thơ rốt cục cũng có thời gian, đi hóng mát nơi quê nhà, được sống cái cuộc sống vui thú hoa điểu, gắn bó với ngọn cỏ, nhành cây, cánh hoa. Nhịp thơ 1/2/3 độ đáo, chậm rãi, khiến người đọc, người ngâm như tưởng tượng ra được tiếng bước chân chầm chậm vang lên, xen lẫn với không gian của núi rừng: có tiếng suối, có đá rêu phơi, có rừng thông

Côn Sơn suối chảy rì rầm

Ta nghe như tiếng đàn cầm bên tai

Côn Sơn có đá rêu phơi

Ta ngồi trên đá như ngồi chiếu êm

Trong rừng thông chật như nêm

Tìm nơi bóng mát ta lên ta nằm

Câuthơ thứ hai, bài thơ trở lại với kiểu cách bảy chữ quen thuộc:

Hòe lục đùn đùn tán rợp giương

Tiếng Việt ta giàu và đẹp. Các nhà thơ Việt Nam có vốn tiếng Việt hết sức phong phú. Điều đó có thể thấy được qua cái cách mà họ dùng từ. Một chữ đùn đùn mang nghĩa dâng trào hết lớp này đến lớp khác, việc sử dụng một từ hiếm chỉ để thể hiện được đúng cái ý thơ của mình, cho thấy Nguyễn Trãi đã trau chuốt cho bài thơ như chính đứa con tinh thần của bản thân.

Và rồi, cái màu xanh của tán hòe cứ mãi xanh tươi, nảy hết lá này sang nhành khác ấy lại hòa với cái màu đỏ của hoa lựu, cái màu hồng phớt của cánh sen và nét xanh thanh tao nhã nhặn của lá sen mềm mại.

Thạch lựu hiên còn phun thức đỏ

Hồng liên trì đã tiễn mùi hương

Lại một lần nữa, ta thấy cái sự trau chuốt từ ngữ của Nguyễn Trãi. Hai từ phun, tiễn độc đáo, không khô khan, kệch cỡm mà lại mềm mại, nhẹ nhàng. Hoa lựu, hoa sen vào thơ Nguyễn Trãi tựa như có hồn cái hồn lưu luyến mùa hè nên cứ mãi đỏ rực rỡ, cứ mãi phun thức đỏ, nên cứ mãi tỏa hương, cứ mãi tiễn mùi hương. Hình ảnh hoa lựu đỏ rực, cứ thế như trở thành một biểu tượng đặc trưng cho ngày hè trong thơ ca. Để rồi, ta bắt gặp nó trong Đoạn trường tân thanh của Nguyễn Du năm thế kỷ sau:

Dưới trăng quyên đã gọi hè

Đầu tường lửa lựu lập lòe đâm bông.

Thế nhưng, nếu cảnh chỉ là cảnh, thì cái điều ấy không thực. Với một hồn thơ tinh tế đến nhường ấy, Nguyễn Trãi đem cả con người và âm thanh lẫn vào cái cảnh ngày hè rực rỡ.

Lao xao chợ cá làng ngư phủ

Dắng dỏi cầm ve lầu tịch dương

Hè của Nguyễn Trãi, có cái tiếng lao xao ồn ào của con người, có cái tiếng ve râm ran vui vẻ mà đôi khi thấy ồn ào đến nhức óc. Hè của Nguyễn Trãi không phải là cái hè tĩnh lặng, cái hè im lìm như cái hè trong bức tranh vẽ bởi bàn tay người họa sĩ vô cảm, mà là cái hè ồn ã. Thơ ca Việt Nam nhắc đến cái tịch dương là nhắc đến sầu, là nhắc đến buồn, là nhắc đến cô đơn lẻ loi. Nhưng thơ ca của Nguyễn Trãi, cái tịch dương ấy rộn rạo biết bao! Nguyễn Trãi tâm vẫn phiền đấy chứ, nhưng cứ hòa vào với thiên nhiên là cái phiền ấy trôi hết đi đâu cả, chỉ còn lại mỗi cái hồn thơ tự do phá cách

Bốn câu thơ đầu của Cảnh ngày hè, Nguyễn Trãi chỉ đơn thuần là tả cảnh, tả cái cảm nhận, cái thường thức, cái đời ẩn cư giản dị của ông. Hai câu thơ tiếp theo, không còn chỉ đơn thuần là cái hè, mà lẫn vào trong đó là cuộc sống của con người cái thể hiện sự ưu thời mẫn thế của ông. Muốn biết được nhân dân một làng sống có no đủ hay không, cái người ta nói đến đầu tiên chính là chợ làng. Mà ở đây còn là chợ cá. Chợ cá lao xao, xôn xáo tiếng người bán kẻ mua một hình ảnh ấm no biết bao. Để rồi nhà thơ cất lên cái khát vọng của mình:

Dễ có Ngu cầm đàn một tiếng

Dân giàu đủ khắp đòi phương

Nguyễn Trãi khéo léo sử dụng một điển tích điển cố. Cái thời Đường Nghêu, Ngu Thuấn, vua Ngu Thuấn có một cây đàn, ông thường hay cầm đàn đàn khúc Nam Phong. Khúc ấy có câu Gió nam thuận thì có thể làm cho dân ta thêm nhiều của. Dễ có có nghĩa là đáng lẽ ra phải có, hãy để ta có được. Nguyễn Trãi chỉ mong có đàn của vua Ngu Thuấn, mà đàn một khúc Nam phong, cầu chúc cho nhân dân ở mọi nơi, mọi chốn, khắp nhiều phương thêm hạnh phúc ấm no, mong triều đại của ông có thể được như thời vua Ngu.

Hai câu thơ kết của cảnh ngày hè mới thật sự đã thể hiện được cái cảm hứng chủ đạo của bài thờ, không phải vì cảnh thiên nhiên, mà chính vì lòng trung, cái sự ưu thời mẫn thế, cái tấm lòng lo cho dân cho nước của Nguyễn Trãi. Như vậy, thật không ngoa khi nói rằng Nguyễn Trãi thân nhàn nhưng tâm không nhàn.

Hầuhết các bài thơ trong Báo kính cảnh giới đều không có tên. Đó đơn giản chỉ là một cảm xúc nhất thời của Nguyễn Trãi, cái xúc động trước thiên nhiên, trước một cử chỉ của người khác hay cử chỉ sai lầm của chính mình, hoặc là cái khát vọng đột ngột trào dâng trong lòng Bài thơ Cảnh ngày hè cũng vậy. Đó chỉ đơn thuần là cái cảm nhận của nhà thơ về một ngày hè bình dị, là cái mong ước khát vọng nhân dân no đủ. Nhưng những cảm nhận ấy vô cùng tinh tế, những khát vọng ấy đơn giản mà thể hiện cái sự ưu thời mẫn thế, cái sự tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc [lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ] của Nguyễn Trãi.

Đề: Hãy tưởng tượng và kể lại câu truyện quả thị trong truyện cổ tích Tấm Cám kể chuyện mình trở thành chốn nương thân của Tấm để từ đó Tấm được gặp lại nhà vua và sống hạnh phúc.

Tôi vốn là một người phụ nữ bình thường, giống như bao người phụ nữ khác, đến tuổi cập kê thì lấy chồng, rồi sinh con. Nhưng không may, thân thể tôi vốn yếu ớt, vì vậy, vừa sinh xong con gái thì mất. Phàm là ở đời, có người mẹ nào có thể ngừng yêu thương con mình, chưa kể đến giờ đây, chỉ còn lại mình chồng tôi chịu cảnh gà trống nuôi con? Thế nên, tôi lưu luyến mãi nơi trần gian, không cách nào đi luân hồi đầu thai kiếp khác.

Nhưng rồi, một ngày kia, Diêm vương đến tìm tôi. Tôi nhìn thấy ngài, toàn thân run rẩy, trong lòng sợ hãi, nghĩ rằng ngài đến bắt tôi đi. Thấy ngài đến gần, tôi liền quỳ xuống, dập đầu lạy, van xin ngài, để ngài có thể cho tôi ở lại dương thế ít lâu nữa.

Diêm vương đi thẳng đến chỗ tôi, nâng tôi dậy, vẻ mặt hòa ái dễ gần, còn có chút thương cảm. Diêm vương cất tiếng, giọng nói uy nghiêm, vang vọng:

Ân công, người không cần phải quỳ. Người có ơn cứu mạng tôi, tôi mới là người phải quỳ lạy cảm ơn người. Không đợi tôi hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Diêm vương đã nói tiếp. Ngày nhỏ tôi ham chơi, có một lần lén ra ngoài, lúc ấy tôi hóa thân thành con nhện, suýt bị chồng người giết chết, may mà có người, tấm lòng cao rộng nhân hậu, khuyên can cứu giúp kịp thời, tôi mới có thể thoát chết, bình yên trở về. Giờ tôi cho người một điều ước, người muốn ước gì đều có thể, xem như là báo đáp cho ân tình xưa.

Tôi không tin được vào tai mình nữa. Tôi không còn nhớ đó là chuyện khi nào, nhưng con nhện nọ lại khiến tôi không thể nào quên được, nó như có linh tính, hóa ra lại là do Diêm vương hóa thành. Nhưng việc tôi làm chỉ là việc nhỏ, há lại dám đòi thưởng công? Nhưng nỗi lo lắng về chồng con cuốn phăng mọi chần chừ do dự trong tôi, khiến tôi trong vô thức nói ra ước nguyện của mình.

Con chỉ muốn về lại dương gian, quan sát xem chồng con con sống có yên ổn hay không.

Diêm vương gật đầu, tỏ vẻ như đã hiểu, triệu Hắc Bạch vô thường, hai vị chủ quản Luân hồi vào trong điện. Hắc Bạch vô thường hướng tôi vung tay lên, thi triển pháp thuật. Chỉ thấy, một quần sáng trắng lóe lên, trước mắt tôi mờ dần, rồi cuối cùng chỉ còn lại một màn đen.

Tôi giật mình bừng tỉnh. Ánh nắng chói chang rọi xuống, thiêu cháy làn da tôi, cổ họng tôi khô khốc, khó chịu. Cảm giác thật như thế này khiến tôi có cảm tưởng như mình vẫn còn sống, và cuộc gặp gỡ với Diêm vương có lẽ chỉ là giấc mơ. Xung quanh tôi là một khu làng xa lạ, lúp xúp những mái lều tranh, cũng có phần tương tự với làng tôi. Tôi định vươn tay chỉnh lại đầu tóc, quần áo để về nhà nhưng sự thật mới phũ phàng làm sao, cánh tay của tôi giờ đã không còn. Tôi chợt nhận ra mình đang ở trên cao nhìn xuống những mái nhà tranh. Hỡi ôi, tôi đang ở đâu thế này?

Tôi còn đang tự hỏi thì nghe thấy giọng nói của một cụ bà chậm rãi vang lên:

Thị ơi thị, rụng vào bị bà, bà đem bà ngửi, chứ bà không ăn.

Thân thể tôi mạnh mẽ rung động, rồi tôi chợt nhận ra mình đang rơi xuống. Gió lớn ở trên cao thổi tôi qua lại, tựa như chiếc thuyền chòng trành trên biển trong cơn bão. May mắn thay, cuối cùng, tôi rơi đúng vào bị của bà lão.

Tôi biết rằng, tôi đã đầu thai thành một trái thị. Tôi không biết tại sao Diêm vương lại quyết định như thế, nhưng ngài ấy là thần, chắc chắn là làm việc gì cũng đã suy tính trước kĩ càng. Hẳn là tôi sẽ sớm được gặp lại chồng con.

Từ đó trở đi, tôi yên tâm sống cùng bà lão. Thời gian đầu, mọi việc trôi qua rất bình thường. Nhưng đôi khi, tôi cảm thấy như có ai đó đang bước đi qua lại bên trong tôi. Thậm chí, có lúc tôi còn nghe thấy giọng nói mềm mại của một cô gái. Tôi những tưởng đó chỉ là ảo giác của mình, cho đến một ngày kia

Bà lão như thường ngày đi chợ từ sáng sớm. Tôi đang say giấc nồng, chợt cảm thấy thân thể đau đớn, như bị bổ làm đôi. Nhưng rất nhanh, cảm giác ấy không còn. Tôi giật mình mở bừng mắt, choàng tỉnh. Trước mắt tôi là một cô gái xinh đẹp, mái tóc đen mượt mà, đôi mày lá liễu mảnh mai, nhưng cô chỉ mặc một bộ đồ giản dị. Tôi tinh ý nhìn thấy ở khóe mắt cô có một nốt ruồi duyên. Trời ơi, nốt ruồi đó, tôi không bao giờ có thể quên được, đứa con gái của tôi, đứa con gái tội nghiệp chưa từng một lần được thân thiết với mẹ ruột của tôi, cũng có một nốt ruồi y như thế. Đây chắc hẳn là con gái tôi rồi!

Cô gái, hay chính là con gái tôi dọn dẹp nhà cửa giúp bà lão, sau đó lại chuẩn bị cơm canh tươm tất. Nhìn đôi tay khéo léo, thoăn thoắt làm việc nhà của con gái, tôi vui mừng không sao tả xiết. Con gái tôi lớn lên đã trở thành một cô gái hiền thục, nết na, khéo tay hay làm đến thế này rồi cơ đấy.

Làm xong mọi việc, con gái tôi lại đi đến bên tôi. Kì lạ thay, chỉ cần con gái tôi chạm nhẹ vào, cơ thể tôi liền tách đôi ra, rồi sau đó, con gái tôi như thể bị hút vào, dần dần biến mất vào trong tôi. Trong đầu tôi không ngừng vang lên câu hỏi: Tại sao con gái tôi lại phải nương thân nơi quả thị như thế này?, khiến tôi quên luôn cả cảm giác đau đớn.

Những ngày sau đó, con gái tôi lại tiếp tục công việc dọn dẹp nấu cơm mỗi lúc bà lão đi chợ. Đôi khi, làm xong công việc sớm, con gái tôi lại ngồi trên giường, thương tâm khóc. Những lúc khóc như thế, nó thường thủ thỉ với tôi, than thân trách phận.

Chồng tôi đặt tên cho con gái là Tấm theo ý nguyện của tôi. Sau đó không bao lâu, chồng tôi cưới về một người vợ khác. Người đàn bà này có một đứa con gái, tên Cám, cả hai mẹ con đều cay độc, ích kỉ, nhỏ nhen, thấy con gái tôi xinh đẹp, nết na, lại được cha cưng chiều nên sớm đã ganh ghét. Chồng tôi vừa mất, họ liền đuổi Tấm ra khỏi phòng, ép phải xuống bếp mà ngủ, sớm chiều làm việc quần quật, còn mẹ con họ thì sớm chiều ăn chơi hưởng lạc. Đến lúc nhà vua mở hội, Tấm may mắn được vua ưng ý, cưới làm Hoàng hậu, bọn họ lại càng ganh ghét, căm hận Tấm. Mẹ con nhà Cám lừa Tấm trèo cây hái cau, rồi chặt cây làm Tấm ngã chết. Tấm ở hiền gặp lành, được bụt giúp đỡ ban phúc, lại thêm nghị lực sống kiên cường, mạnh mẽ, nên sau khi ngã chết, hóa thành chim vàng anh. Vua như hiểu tiếng lòng con gái tôi, ngày ngày quấn quít bên nó. Nhưng mẹ con nhà Cám lại ghen ăn tức ở, hại Tấm một lần nữa. Cám nhân lúc vua không ở, đem vàng anh giết, lông thì vứt ra vườn. Lần này cũng giống như lần trước, Tấm hóa thân thành cây xoan đào, vua thường ra mắc võng ngủ trưa ở nơi đó. Thế mà mẹ con Cám vẫn không chịu buông tha, chặt cây xoan đào làm khung cửi. Tấm quyết không chịu khuất phục, quyết vươn lên đòi lại lẽ công bằng cho chính mình, cứ mỗi lần Cám ngồi vào dệt, lại nghe thấy tiềng khung cửi rủa:

Cót ca cót két

Lấy tranh chồng chị

Chị khoét mắt ra.

Cám khi ấy đã biết sợ, nhưng không muốn từ bỏ cuộc sống xa hoa bên nhà vua, được người người ước ao kính ngưỡng, nên vẫn đánh liều về nhà mách mẹ. Dì ghẻ lòng dạ còn ngoan độc hơn Cám, bày mưu, bảo đốt quách khung cửi đi, rồi vứt ra xa.

Cám về cung, làm theo lời mẹ, đốt khung cửi rồi đem ra đường cách xa hoàng cung đổ. Cây thị có trái là tôi mà Tấm nương tựa mọc lên từ đống tro của khung cửi ấy. Tôi thầm tạ ơn Diêm vương trong lòng. Nếu không có ngài ấy cho tôi hóa thành quả thị, có phải hay không con gái tôi sẽ thật sự chết? Hoặc giả như Tấm không chết, lẽ nào suốt đời phải làm linh hồn bám vào cây thị, vĩnh viễn không được hưởng hạnh phúc?

Ngày nọ, bà lão như bình thường vẫn đi chợ. Tấm lại từ bên trong tôi chui ra, làm các việc như vẫn thường làm. Cửa thình lình bị đẩy ra, bà lão, người đáng lẽ phải đang ở chợ, đột nhiên xộc vào, ôm chầm lấy Tấm. Sau đó, bà lão nhanh nhẹn bước về phía tôi, với lấy tôi, dùng sức xé ra.

Cả cơ thể tôi đau đớn. Tôi muốn hét lên, nhưng không cách nào làm được. Nhưng đó chỉ là cảm giác nơi thể xác. Còn trong lòng tôi, niềm vui, niềm hạnh phúc và sự thỏa mãn dâng đầy ắp. Tôi biết rằng, sự hy sinh của tôi bây giờ, chính là khởi đầu mới cho con gái tôi. Tôi luôn biết rồi ngày này sẽ đến, Tấm không thể ở mãi trong lốt thị được, Tấm phải được tự do, được sống một cách bình thường như bao cô gái khác, vì Tấm xứng đáng được như thế, chứ không phải cuộc sống nửa này nửa nọ, nương tựa không vững chắc như bấy giờ. Vả lại, Tấm phải thoát ra, thì mới có thể sớm ngày gặp lại nhà vua, cho mẹ con nhà Cám nhận báo ứng.

Linh hồn tôi bị kiềm giữ bên trong quả thị được giải thoát. Tôi bay đến, vòng tay ôm lấy Tấm, tuy rằng, thân thể tôi trong suốt, xuyên qua người Tấm, nhưng tôi đã có thể cảm nhận được hơi ấm nơi con gái tôi. Và tôi cũng mong con gái tôi có thể cảm nhận được hơi ấm tình thương tôi muốn truyền sang cho nó.

Tấm, mẹ xin lỗi

Tôi khẽ nhắm mắt, một dòng nước mắt tinh khiết lắn trên dôi gò mắt trong suốt, kì lạ thay, giọt nước mắt ấy lại đọng lại trên mi Tấm. Tấm chớp mắt, bỗng nhiên rơi lệ.

Tôi muốn dùng tay mình lau nước mắt cho con, nhưng không thể. Đau đớn xé rách cơ thể tôi, mà sự thật, linh hồn tôi đang bị xé rách. Từng mảnh, từng mảnh linh hồn bị tách ra, như có đến hàng ngàn hàng vạn mảnh. Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt, linh hồn tôi hoàn toàn tiêu thất trong không khí.

Tôi lại giật mình choàng tỉnh. Lần này tôi ở trong cung điện hoa lệ, bàn ghế đều bằng vàng, cốc và đĩa bằng bạc, hai bên là các cột trụ khổng lồ, điêu khắc tinh mỹ. Tôi ngước lên trên, thay vì trần nhà, lại là bầu trời xanh thẳm, mây lững lờ trôi. Tôi đang nằm trên một tấm thảm lông mềm mại. Nhận ra điều này khiến tôi sợ hãi bật dậy, sợ rằng bộ quần áo dơ bẩn của mình sẽ làm ô uế nơi đây.

Một ông lão râu tóc bạc phơ hiền từ đi đến, trấn an tôi.

Con không cần phải sợ hãi, nơi đây là Thiên đình. Ta thấy con tấm lòng nhân hậu, thủy chung, lại hết lòng yêu thương và sẵn sàng hy sinh cả bản thân để đổi lấy hạnh phúc cho con gái mình, nên cho con lên Thiên đình, để con được tham gia vào hàng ngũ Chư Tiên.

Tôi nghe thế, mừng lắm, nếu như vậy, tôi có thể theo dõi và giúp đỡ con gái mình. Vừa nghĩ đến đó, giọng nói của tiên ông lại vang lên:

Con không cần phải tiếp tục lo lắng cho con gái con đâu. Hãy nhìn vào đây xem!

Tiên ông cười hiền, vung tay, biến ra một chiếc gương lớn, không cần gì chống đỡ cũng có thể vững vàng lơ lửng trong không trung. Tôi tò mò lại gần.

Nhìn thấy hình ảnh trong gương, nước mắt tôi lại không kìm được mà chảy ra, trong lòng tôi hàng trăm lần hàng trăm lần gọi tên con gái mình.

Ở trong gương, vua vui mừng ôm chầm lấy Tấm, thủ thỉ những lời tâm tình, xin lỗi vì đã không chăm sóc và bảo vệ nàng. Tấm khóc, nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt xinh đẹp, không kìm được nghẹn ngào mà cùng vua nói lời nhớ nhung.

Tôi nghẹn ngào nhìn Tấm cùng vua về cung, trên đường về hai người một khắc không rời, trong tâm nhất thời chất chứa đầy hạnh phúc cùng ấm áp. Con gái tôi ở hiền gặp lành, cuối cùng cũng đã được đền đáp xứng đáng. Tôi quay sang tiên ông, quỳ lạy, nói lời cảm tạ. Tiên ông nâng tôi dậy, đưa tôi vào trong điện, ra mắt Chư tiên cùng Thiên đế.

Cái cò sung chát đào chua

Câu ca mẹ hát gió đưa về trời

Ta đi trọn kiếp con người

Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru

Những lời ca từ một miền sâu thẳm nào đó vang vọng trong tai tôi. Tình yêu của người mẹ, trong suốt thơm ngọt tựa như nước suối nguồn, lại sâu rộng lớn lao như biển cả mênh mông. Đã từng là một người mẹ, một người mẹ sẵn sàng hy sinh bản thân để đánh đổi hạnh phúc của con gái mình, tôi vô cùng thấu hiểu, tình yêu ấy thấm sâu và mạnh mẽ đến mức nào. Nhìn con gái hạnh phúc bên chồng con, yên bề gia thất, tôi có cảm giác như trên đời này không còn gì có thể khiến tôi vui mừng, thỏa mãn hơn thế. Nhớ lại lúc tôi dùng linh hồn mình ôm Tấm, Tấm chợt rơi lệ, tôi thầm chúc phúc cho Tấm, mong con sẽ không bao giờ còn gặp sóng gió trắc trở, đồng thời cũng mong con đừng mãi lưu luyến những bóng hình xưa. Sẽ không còn ai có thể đe dọa đến con, nếu con mạnh mẽ và luôn sống theo đúng đạo lý của trời đất. Quy luật bất biến trong thiên địa, chẳng gì khác ngoài Cái thiện sẽ luôn chiến thắng cái ác.

-

hàng dự trữ, post từ từ nếu không mình lại chẳng có gì để post nữa T^T

bài này nhiễm nặng giọng văn TQ, rất nhiều chỗ dùng Hán Việt, cũng như dùng các truyền thuyết TQ T^T

Ahhhhhhhhh tớ thử sức với Sơn-Huyền couple. Các bạn đừng nghĩ tớ chia cắt bạn bè nhé không phải đâu. Cớ là do cái Love In The Songs bạn Huyền đã phải làm nhân vật phản diện rồi nên bây giờ tớ tự nhủ mình phải bù đắp cho bạn ấy. Huyền àh mày phải cảm ơn tao đấy nhá. Nhá, nhá, nhá ! ~~

Nghe 1 trong hai bài này khi đọc nhé !

1. Super Junior Coagulation:

2. Super Junior My all is in you: 

Breaking. Disappearing.

If you dont make me happy, dont say I love you

When you leave me, thats the end of my life.

I cant live without you, my all is in you.

Youre my life, my heart, my love, my soul, and my mind.

Youre my everything.

Waiting. Tired.

Huyền đứng chờ dưới giàn hoa bên ngoài quán trà sữa quen thuộc. Nó không biết đây là lần thứ bao nhiêu Sơn trễ hẹn với nó. Lòng nó nặng những ưu tư khi chợt nhận ra bạn trai nó chưa có lấy một lần đúng hẹn từ lúc cả hai bắt đầu hẹn hò.

~~~

Huyền khẽ vuốt tóc khi một cơn gió nhẹ thổi qua. Bụi bay làm mắt nó nhòe đi, nhưng bóng hình cao gầy quen thuộc phía xa lại hiện rõ hơn bao giờ hết. Nó mỉm cười nhẹ, và dấn bước ra.

~~~

Sơn thắng xe cái kít lại trước mặt Huyền, mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt đỏ au. Bao nhiêu dự định giận dỗi của Huyền chợt bay biến hết. Nó lấy trong túi xách ra chiếc khăn tay nhỏ, chìa ra cho Sơn.

Cầm lấy đi. Mồ hôi chảy ra trông dơ quá.

Ukm.

Sơn đáp đơn giản và nhận lấy chiếc khăn. Trong khi ấy Huyền nhẹ nhàng leo lên xe. Hôm nay nó mặc váy. Và nó ngồi chéo trên yên sau.

~~~

Gió thổi nhè nhẹ len qua hàng tóc mai của Huyền. Nó và Sơn đi dọc con đường biển dài và mát. Ánh hoàng hôn phủ một màu buồn ảo lên vạn vật. Nó nhớ lại năm xưa, ngày nó và Sơn gặp nhau lần đầu.

The Past.

Chiều thu. Muộn. Trường vắng.

Huyền đi chầm chậm nơi sân trường yên tĩnh. Dưới chân nó, lá khô kêu lào xạo. Trên đầu nó, bầu trời đã chuyển màu cam. Ảm đạm.

Gió to. Huyền giữ chặt mái tóc dài. Chẳng hiểu sao với một ngày đầy gió thế này nó lại nổi cái hứng để tóc xõa cho giống tiểu thư. Dù sao cũng chẳng ảnh hưởng đến ai.

Tóc dài vướng phải không ?

Một giọng lạ vang lên. Huyền nghe thôi cũng đủ biết là giọng một thằng con trai. Gió lại nổi lên. Bụi quấn chặt. Lá lào xạo. Qua kẽ lá rơi, qua trời đỏ rực, nó nhìn kẻ ấy. Một nụ cười, một ánh mắt, và trái tim nó nhảy nhầm nhịp.

Nhưng đẹp lắm.

Giọng kẻ ấy mơ hồ, lãng đãng như gió. Chỉ vừa nghe xong là biến mất. Cứ như gió.

Không nắm bắt được.

Huyền ngượng ngùng. Nó không biết phải nói gì. Nó không biết nên nói gì. Nó không hiểu mình phải làm gì. Nó hoàn toàn bị động.

Trong khi ấy, kẻ kia đã đứng bên cạnh nó, hua hua bàn tay dài, to lớn của mình trước mặt nó. Những ngón tay thon dài

The Present.

Sơn đặt tay lên vai nó. Những ngón tay thon dài làm nó chợt giật mình, như bừng tỉnh khỏi cơn mê.

Huyền mỉm cười đáp lại ánh nhìn lo lắng của Sơn, rồi nó bảo Sơn đi mua nước. Nhìn bóng Sơn giữa chiều vàng, Huyền bỗng thấy cô quạnh đến lạ thường. Nó rõ ràng cảm nhận được cái cảm giác người nó thích đang ở bên cạnh nó, nhưng nó cũng nhận thấy rõ ràng là sao điều ấy quá xa vời. Nó không hiểu. Nó không biết. Nó bối rối. Và điều này lại khiến nó cảm giác nó càng cô đơn, vì chỉ một mình nó cố gắng.

~~~

Bàn tay lạnh áp nhẹ lên mặt Huyền. Sơn đứng trước mặt nó. Huyền gật nhẹ đầu, và cầm lấy cốc dừa tắc. Và nó chợt nhớ ra, nó ghét dừa tắc cay đắng. Sơn đã không nhớ ! Sơn không hề nhớ !

~~~

Huyền lắc lắc nhẹ ly nước trong tay. Rồi cứ như thế, nó quay về phía biển. Biển động. Lòng nó cũng động.

Bằng một động tác dứt khoát, nó quăng ly nước xuống biển. Nước và đá lạnh văng tung tóe. Nó cảm giác được cái giá lạnh chúng đem lại. Nhưng những gì tồn tại trong lòng nó bây giờ còn lạnh hơn.

Mình chia tay đi !

Gió lại nổi lên. Sóng lại nổi lên.

Tiếng chia tay của nó hòa lẫn vào tiếng gió. Tiếng chia tay của nó hòa lẫn vào với sóng.

Nhẹ tênh.

Missing.

Đã hai ngày kể từ khi Huyền nói lời chia tay. Mắt nó gần như sưng húp. Mất ngủ và khóc lóc đã khiến nó rơi vào tình trạng thế này đấy.

Nó thừa nhận nó vẫn thích Sơn, thích rất nhiều, nhiều như ngày đầu tiên nó gặp Sơn, nhiều như những ngày sau đó nó và Sơn ở bên nhau.

Nó tự thừa nhận mình ích kỉ. Nó sợ bản thân phải đau nên mới chia tay. Nó sợ trái tim nó bị tổn thương nên mới chia tay. Nó sợ !

Nhưng yêu là dối trá. Nhưng yêu là ích kỉ.

Yêu là thứ đẹp nhất, và cũng là thứ xấu nhất. Với cả thế gian !

~~~

Tao nhắc lại lần cuối nhé, mày mà còn mang vẻ mặt ủ dột như cái bánh bao nhúng sữa thế này nữa tao cầm dép quăng thẳng vào mặt mày đấy !

Con bạn của nó, Hiền Hy, nói giọng đe dọa, chân giơ lên, tay chuẩn bị gỡ cái dép ra.

Mặt tao đây. Mày quăng đi.

Huyền chường ra cái mặt dài như cái bơm. Hiền Hy nhìn nó, rồi quay lại nhìn cái dép, lẩm nhẩm một câu không đáng, rồi hạ chân xuống, nói với với nó.

Tao nghĩ lại rồi, dép tao đáng giá ngàn vàng, quăng vào mặt mày có khi nó mất giá.

Huyền gật nhẹ. Con bạn nó trố mắt ra nhìn nó.

Mày bị hâm àh ?

Mày nói với đứa bạn vừa chia tay bạn trai của mày như thế àh ?

Ai chia tay bạn trai cơ ?

Hiền Hy hỏi lại, đảo mắt vòng quanh lớp. Chuyện, bà tám chuyên nghiệp, chờ mỗi cái nồi thông tin nó sôi sùng sục lên mà múc ra cho thiên hạ.

Tao chứ ai. Chia tay zồi.

Mày chia tay ? Với thằng bồ nhí àh ?

Bồ nhí của ai cơ ? Của tao áh ?

Huyền hỏi lại.

Thằng Sơn là chồng mày, mà mày bảo chia tay với nó, tao không tin. Chắc chắn là mày chia tay với cái thằng bồ nhí của mày.

Đồ con điên ! _ Huyền quạu đeo. _ Tao làm quái gì có bồ nhí ! Chia tay là chia ta với cái thằng mày gọi là chồng tao ấy. Tao với Sơn chia tay rồi.

Thằng Sơn đá mày ?

Không ! Ngược lại. Tao chủ động.

Hiền Hy ngồi xuống bên cạnh nó, nhưng không nói gì. Nó hiếm khi thấy con bạn nó im lặng như thế, mà hình như là chưa bao giờ mới là chính xác nhất.

Thinking.

Huyền dắt xe trên bờ đê nhỏ ngoài biển. Gió thổi mạnh làm tóc nó rối hết cả lên. Nhưng nó không bận tâm.

Gió mơn man trên da thịt nó, đem lại cảm giác mát lạnh. Đâu đó nghe rung rinh tiếng chuông làng chài. Lòng nó bỗng yên bình.

Huyền thở dài. Nắng chiều đã tắt. Gió lạnh hơn. Sóng to hơn. Tiếng chuông leng keng trong gió cũng rõ hơn. Lòng nó giờ lại nặng trĩu.

Nó chưa hề suy nghĩ trước khi nói ra lời chia tay với Sơn. Nó chỉ biết rằng lúc đó, khi nghĩ rằng Sơn không hề nhớ tới cái điều mà nó nhắc đi nhắc lại trong suốt thời gian hai đứa biết nhau, trái tim nó bị đè nặng, đến mức mà nó tưởng chừng mình không thể thở được nữa, đến mức mà nó nghĩ nó sẽ gục ngã.

Nhưng giờ nó có chút hối hận.

Trái tim nó mách bảo rằng nó sai. Lòng nó bảo nó sai. Tình cảm nó dành cho Sơn khiến nó nghĩ nó sai.

Nhưng đầu óc nó bảo nó đúng. Nhưng tâm trí nó bảo nó đúng. Cả cơ thể nó lại hành động đúng như những gì nó nói.

Nó không biết mình phải làm gì bây giờ cả. Nó không biết !

Secret.

Huyền vẫn tiếp tục cuộc sống như bình thường. Chẳng có gì thay đổi, ngoài cái viễn cảnh nó phải tự đến trường thay vì được Sơn chở như mọi khi. Sơn đã bước ra khỏi cuộc sống nó, biến mất tựa như cái bóng lặn đi khi chiều tà và đêm xuống.

Àh mà trái tim nó cũng thay đổi Trống rỗng !

~~~

Nó mò tay xuống hộc bàn. Một tờ giấy. Nét chữ của Sơn. Chỉ vọn vẹn một số 5 to tướng.

~~~

Tao nghĩ tao sai rồi, Sơn àh.

Hiền Hy nói, mặt nặng trĩu ưu tư, ngón tay mân mê cọng tóc hoe vàng vì cháy nắng, thở dài thườn thượt.

Sai gì cơ ?

Sơn hỏi lại. Mắt nhìn xa xăm những đâu đâu.

Về vụ cá cược. Tao sai thật rồi.

Vụ cá tao với Huyền ấy à ?

Sơn quay lại nhìn thẳng vào Hiền Hy.

Mày sai ? Sai cái gì mới được chứ ?

Con Huyền nó thích mày thật, mày không hiểu sao ?

Vậy à?

Sơn đáp nhẹ. Lãng đãng như gió. Không nắm bắt được. Ánh mắt lại hướng về nơi nào đó, xa lắm.

Tao không hiểu thật.

Mày không hiểu được đâu. Mày chỉ chơi đùa, có thật lòng bao giờ đâu.

Hiền Hy bĩu môi, cúi đầu. Đôi mắt đã hoe đỏ.

Đừng khóc chứ. Người ta tưởng tao bắt nạt mày bây giờ.

Sơn nghiêng đầu nhìn cô bạn. Nó đưa những ngón tay dài lướt nhẹ trên khuôn mặt buồn bã, vuốt nhẹ hàng nước mắt lăn dài.

Mày không sai, hiểu không ? Có trách hãy trách Huyền tại sao lại thích tao thật lòng. Một chầu kem đâu thể đổi lấy tình cảm thật

Tao không thể trách nó. Với mày, nó không là gì cả. Nhưng nó là người bạn thân nhất của tao, là một nửa thế giới, là một nửa cuộc sống của tao. Và từ đầu đến cuối, Huyền cũng chẳng làm sai gì cả. Chẳng lẽ thích thật lòng một người là sai sao ?

Hiền Hy bật khóc, gạt tay Sơn ra. Sơn cúi gằm đầu. Nó không hiểu. Nó không thể hiểu. Rằng cái gọi là tình cảm thật lòng khi bị phản bội đem lại cảm giác như thế nào.

~~~

Huyền bật khóc, nhưng đôi bàn tay nó chặn trên môi để không phát ra tiếng nấc. Nó đến lâu rồi, đến từ rất lâu rồi. Nó nghe thấy hết, đến một từ cũng không bỏ sót.

Rốt cục thì nó chỉ là dụng cụ để người ta được một chầu kem rốt cục nó chẳng là cái cái gì trong mắt người ta cả thế mà nó đã thích Sơn, thật lòng.

Trái tim trống rỗng của nó vỡ vụn !

Breaking.

Huyền ?

Hiền hy nói, hai mắt mở to đầy ngạc nhiên.

Nó không đáp. Nó biết mình không cần đáp. Sự xuất hiện của nó hẳn đã khiến Hiền Hy nhận ra rằng nó đã đến, và đã nghe hết.

Hay đơn giản, là nó không có gì để nói.

[BỐP]

Gương mặt Sơn in hằn rõ năm ngón tay của nó, đỏ ửng. Rồi nó lại đưa tay mình mơn man trên khuôn mặt thân thuộc ấy, khuôn mặt của người mà nó thích.

Lần duy nhất. Cũng là lần cuối cùng.

~~~

Huyền quay bước bỏ đi. Không ai, Hiền Hy hay Sơn cản nó lại.

Nước mắt nó rơi lã chã trên khuôn mặt. Nó mặc kệ. Nó không bận tâm. Rồi đột nhiên nó bật cười.

Nó cười, mà không biết vì sao mình cười.

Nó cười, trong khi nước mắt vẫn rơi.

Nó cười, như điên, như dại.

Điên dại vì yêu. Điên dại vì bị lừa dối. Điên dại !

Yêu là dối trá. Yêu là ích kỷ.

Yêu là thứ đẹp nhất, cũng là thứ xấu nhất. Với cả thế gian. Với cả nó !

The End.

Một năm học trôi qua. Cuộc sống của nó tẻ nhạt. Không Hiền Hy, cũng không có Sơn. Nhưng ít nhất, nó có được chút an ủi. Nó không bị tổn thương, cũng không đau lòng.

~~~

Một năm học mới.

Chiều thu. Muộn. Trường vắng.

Huyền đi chầm chậm nơi sân trường yên tĩnh. Dưới chân nó, lá khô kêu lào xạo. Trên đầu nó, bầu trời đã chuyển màu cam. Ảm đạm.

Gió to. Huyền giữ chặt mái tóc dài. Chẳng hiểu sao với một ngày đầy gió thế này nó lại nổi cái hứng để tóc xõa cho giống tiểu thư. Dù sao cũng chẳng ảnh hưởng đến ai.

Bụi quấn chặt. Lá lào xạo. Qua kẽ lá rơi, qua trời đỏ rực, nó nhìn kẻ ấy. Không một nụ cười, không một ánh mắt, nhưng trái tim nó vẫn nhảy nhầm nhịp, như năm xưa.

~~~

Dưới trời đỏ rực, trong kẽ lá rơi, nó và Sơn đi ngang qua nhau, đụng vai nhau, nhưng không một lời nói. Như chưa từng quen biết.

Một chiếc lá. Gió.

Rách.

Rơi.

Biến mất.

Giữa sân trường đỏ.

Breaking. Disappearing.

Xin được gửi tặng câu chuyện này cho những người bạn của tôi, đặc biệt là Sơn, Hạnh, Huyền, Xuân, Thanh, Loan và Nhím xù. Thật sự luôn thấy biết ơn từng ngày tụi mày ở bên cạnh tao [nói thật đấy >

Chủ Đề