Hướng dẫn nhân vật phản diện cua trai Wattpad

Thể loại: D9 - Bạn đang đọc truyện Kết Cục Của Việc Lấy Lòng Nhân Vật Phản Diện của tác giả Bạch Đình Quan Vũ. Kết cục của việc lấy lòng nhân vật phản diện là gì? Ân ái với hắn chứ còn gì nữa.

Lâm Chiêm xuyên sách,...

vừa rớt xuống đã bị thủ hạ tạo phản ghì xuống đất, ma đầu nhân vật phản diện cũng dẫn người tiến cung, đóng gói hắn mang đi.Lâm Chiêm nghĩ mình sớm muộn cũng toi mạng, đành phải gắng sức lấy lòng nhân vật phản diện. Nghe nói phản diện độc thân từ trong trứng? Không hề gì, mai mối cho y.Lâm Chiêm: Để ý ai ta bắt về cho ngươi.Phản diện: Ta nhìn trúng ngài.Lâm Chiêm:??Lấy lòng nhân vật phản diện lần 2: Làm bữa cơm bồi dưỡng tình cảm, ai ngờ đốt trụi luôn phòng bếp của y.Phản diện: Phạt ngài ngủ cùng ta.Lâm Chiêm: Không tóm được dạ dày của y mà tóm…. tóm được thân thể?? Nếu yêu thích những truyện cùng thể loại, bạn có thể đọc thêm Người Tình Thay Thế Của Bá Tổng Một Đời Vợ hoặc Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Mời các bạn tiếp tục đọc! - wattpad.vn

Hướng Dẫn Nhân Vật Phản Diện Cua Trai


Tác giả : Cố Chi Quân
Thể loại : Khoái xuyên, hệ thống, cường cường, ngọt văn, sảng văn, hỗ sủng, chủ thụ, 1V1.

Edit : Loạn Táng Cương
Tình trạng bản gốc : 93 chương + 1 Phiên ngoại

Văn án

Đồng chí nhân vật phản diện lúc trước rất hoành tráng, đóng vai nhân vật phản diện bá khí tràn trề, đất trời oán thán. Nhưng từ sau khi thay đổi nhiệm vụ, cùng nam chính thả thính, hình như càng lúc càng có gì đấy hơi sai sai.Phú nhị đại, sát thủ máu lạnh, giáo chủ ma giáo, ông chủ phòng tranh, thầy giáo phúc hắc ừ thì thôi đi, nhưng còn á thú phiên bản mèo, gấu trúc con, trẻ chậm phát triển trí tuệ là cái quần gì?! Hả??!Nhân vật phản diện cắn răng: Đệt!

Nam chính mỉm cười: Rất tốt.

HƯỚNG DẪN NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CUA TRAI

Tên gốc: Phản phái liêu hán chỉ nam

Tác giả: Cố Chi Quân

Thể loại: Khoái xuyên, hệ thống, cường cường, ngọt văn, sảng văn, hỗ sủng, chủ thụ, 1V1

Bản gốc: Hoàn 93 chương + 1 phiên ngoại

Bản edit: Đang tiến hành

Chuyển ngữ, biên tập: Tẩu Thi Hoàn Hồn

Hỗ trợ dịch: QT, GG, các thể loại từ điển

Bản dịch phi thương mại và chưa được sự đồng ý của tác giả. Xin vui lòng không copy, reup, chuyển ver hay mang ra ngoài dưới bất kỳ hình thức nào. Cảm ơn.

VĂN ÁN

Đồng chí nhân vật phản diện lúc trước rất hoành tráng, đóng vai nhân vật phản diện bá khí tràn trề, đất trời oán thán. Nhưng từ sau khi thay đổi nhiệm vụ, cùng nam chính thả thính, hình như càng lúc càng có gì đấy hơi sai sai.

Phú nhị đại, sát thủ máu lạnh, giáo chủ ma giáo, ông chủ phòng tranh, thầy giáo phúc hắc ừ thì thôi đi, nhưng còn á thú phiên bản mèo, gấu trúc con, trẻ chậm phát triển trí tuệ là cái quần gì?! Hả??!

Nhân vật phản diện cắn răng: Đệt!

Nam chính mỉm cười: Rất tốt.

MỤC LỤC

Bác sĩ phúc hắc

1.1 | 1.2 | 1.3 | 1.4 | 1.5 | 1.6

1.7 | 1.8 | 1.9 | 1.10 | 1.11

*

Học trò bạo ngược

2.1 | 2.2 | 2.3 | 2.4 | 2.5

2.6 | 2.7 | 2.8 | 2.9

*

Thô hán thú nhân

3.1 | 3.2 | 3.3 | 3.4 | 3.5 | 3.6

3.7 | 3.8 | 3.9 | 3.10 | 3.11

*

Ám vệ trung khuyển

4.1 | 4.2 | 4.3 | 4.4 | 4.5 | 4.6

4.7 | 4.8 | 4.9 | 4.10 | 4.11

*

Trúc mã nóng nảy

5.1 | 5.2 | 5.3 | 5.4 | 5.5

5.6 | 5.7 | 5.8 | 5.9 | 5.10

*

Cảnh sát hình sự thần bí

6.1 | 6.2 | 6.3 | 6.4 | 6.5 | 6.6

6.7 | 6.8 | 6.9 | 6.10 | 6.11

6.12 | 6.13 | 6.14 | 6.15 | 6.16

*

Tiểu lang cẩu nam sinh

7.1 | 7.2 | 7.3 | 7.4 | 7.5 | 7.6

7.7 | 7.8 | 7.9 | 7.10 | 7.11 | 7.12

*

Nhân viên nuôi gấu trúc

8.1 | 8.2 | 8.3 | 8.4 | 8.5

8.6 | 8.7 | 8.8 | 8.9 | 8.10

*

Thế giới nghỉ phép

9.1 | 9.2 | 9.3

*

PHIÊN NGOẠI

Hệ thống và virus

Bắt đầu: 17/11/2017 – Kết thúc:…. 

Sợ đi khám à?

Hôm sau, Đường Trầm đi đến phòng khám tư nhân của Diệp Trình. Nói thật, nhìn chỗ này chẳng giống phòng khám chút nào, phong cách bài trí và không gian nội thất hiện đại, khiến người ta có cảm giác hết sức thoải mái.

Đường Trầm dựa theo nguyên tắc buổi sáng ít bệnh nhân, hơn chín giờ đã có mặt. Vừa đi vào cửa, hắn không nhịn được ngáp một cái, hai mắt híp lại, lười biếng dựa vào cửa kính.

Nghe thấy tiếng động, một bóng người cao gầy từ trong phòng khám đi ra. Người nọ mặc áo blouse trắng, ngũ quan tuấn tú ôn hòa, cặp kính gọng vàng gác trên sống mũi thẳng tắp, mỉm cười lịch sự hỏi: "Cậu có việc gì không?"

Đường Trầm ngước mắt nhìn người nọ, nội tâm âm thầm vỗ tay, rất tốt, quả nhiên là ví dụ sống thích hợp nhất để minh họa cho hai từ nhã nhặn và biến thái.

Lần đầu tiên gặp mặt, khí thế đương nhiên không thể thua, hắn đứng thẳng người, hai tay đút túi quần, vẻ mặt hung hăng khiêu khích như mấy thằng nhóc mới lớn đang trong thời kỳ phản nghịch: "Đến đây thì còn có việc gì? Xem ra chỉ số thông minh của bác sĩ cũng chẳng cao lắm."

Diệp Trình nghe vậy cũng không tức giận, chỉ cười cười: "Tôi hiểu mà, lúc đau răng mọi người vẫn thường khó ở. Trước tiên đi vào trong nằm xuống ghế đi, để tôi kiểm tra xem tình hình của cậu nghiêm trọng đến mức nào."

Đường Trầm bĩu môi, ngáp một cái rồi đi vào. Bên trong không giống như bệnh viện nồng nặc mùi thuốc khử trùng, mà lại có một mùi hương thơm ngát nhàn nhạt, khiến người ta dễ dàng thả lỏng.

Phòng trong rất sạch sẽ, các loại dụng cụ chữa răng được sắp xếp ngăn nắp theo thứ tự. Giữa phòng là một bộ ghế nha khoa có đầy đủ mọi công năng, Đường Trầm đi tới, tùy tiện nằm lên, hai tay vẫn đút trong túi quần.

Diệp Trình đeo găng tay, xử lý dụng cụ đã khử trùng trên khay, kim loại lạnh lẽo chạm vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh. Y thuần thục cầm lấy gương phẳng [1] và thám trâm [2], quay người nhìn về phía Đường Trầm, mỉm cười: "Há mồm."

Đường Trầm khẽ hừ một tiếng, ngoan ngoãn há miệng ra.

Gương nhỏ và thám trâm bị đưa vào trong miệng, đảo qua đảo lại hai lần. Dị vật đụng vào lợi cảm giác đã khó chịu rồi, thỉnh thoảng đầu lưỡi còn chạm phải kim loại cứng rắn lạnh lẽo, khiến hắn không nhịn được khẽ cau mày.

Thám trâm nhẹ nhàng ấn xuống một chỗ nào đó gần bên trong răng hàm, giọng nói của Diệp Trình vang lên trên đỉnh đầu, "Đau không?"

Đường Trầm muốn nói chuyện, nhưng miệng lại đang bị banh ra, chỉ có thể ậm ừ phát ra hai tiếng mơ hồ, "Hơi hơi."

Thám trâm lại ấn xuống một chỗ khác, "Chỗ này thì sao?"

Hắn đè nén cảm giác khó chịu, lắc đầu.

Kiểm tra ban đầu kết thúc rất nhanh, Đường Trầm theo bản năng thở ra một hơi, Diệp Trình vừa xoay người đi, hắn đã không chờ được nữa ngồi bật dậy khỏi ghế.

Sắp xếp dụng cụ xong, Diệp Trình quay đầu lại, ôn nhu khẽ cười, "Sợ đi khám à?"

Đường Trầm không biết nặng nhẹ liếc mắt nhìn y một cái, hừ lạnh: "Làm gì có chuyện đó, anh đang kể chuyện cười đấy à."

"Vậy sao, vậy cậu dũng cảm thật đấy." Diệp Trình cong môi cười, dùng giọng điệu như dỗ trẻ con nói, cuối cùng còn khen một câu mang tính tượng trưng.

Đường Trầm xuống khỏi ghế nha khoa, hung hăng trừng mắt nhìn y. Nhưng chẳng ai lại đi đánh người đang cười, hắn nhất thời không nghĩ ra cớ gì để mắng người, bực bội nói: "Bỏ cái bản mặt tươi cười dối trá của anh đi, nhìn đã thấy phiền."

Diệp Trình coi như rất tốt tính, "Được rồi, yêu cầu hợp lý của bệnh nhân đương nhiên sẽ được chấp nhận." Nói xong, độ cong trên khóe miệng y biến mất, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập ý cười rõ ràng —— cực kỳ nói một đằng làm một nẻo.

Diệp Trình ra hiệu mời Đường Trầm ra ngoài phòng khách ngồi xuống ghế sô pha. Trên bàn trà trước mặt có bày đầy đủ một bộ trà cụ, Diệp Trình chậm rãi tráng ấm chén hãm lá trà, mùi thơm ngát êm dịu khoan khoái lượn lờ trong không khí, nghe khí vị có lẽ đại khái là trà hương.

Đường Trầm véo chéo chân, tùy ý đánh giá xung quanh một vòng, phát hiện điều kiện ở đây rất tốt, so với phòng khám răng, nơi này càng giống một căn hộ cao cấp hơn. Đúng là rất biết hưởng thụ.

Nước trà từ từ chảy vào chén, một chén trà nhỏ bé tinh xảo được đẩy đến trước mặt hắn, men sứ trắng ánh lên màu trà xanh biếc, hòa hợp đẹp đẽ.

Đường Trầm liếc mắt nhìn, cũng không khách khí, bưng lên chậm rãi nhấp một ngụm. Mặc dù thân phận là con riêng, nhưng điều kiện so với người bình thường vẫn tốt hơn rất nhiều, người trong giới đều dùng phẩm trà làm thú vui lúc rảnh rỗi, hắn đương nhiên cũng phải biết một chút.

Cảm nhận được vị trà trong miệng, Đường Trầm lập tức mở mắt nhìn người đối diện, trong mắt rõ ràng ẩn chứa kinh ngạc, giống như đang nói không ngờ người như anh mà cũng biết trà nghệ.

Sau đó, hắn nhíu mày, gượng gạo nặn ra một câu khen ngợi, "Ừm, tạm được."

Diệp Trình gật đầu tiếp thu, khóe môi theo thói quen khẽ cong lên.

Lúc này mới đến phiên đề tài chính —— "Cậu mọc răng khôn. Nhưng nhìn bên ngoài vẫn rất ổn, không có vấn đề gì. Đau là do cái răng sâu bên cạnh."

Đường Trầm vô thức dựng thẳng lưng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hỏi: "Răng khôn sau này có đau không?"

"Nếu mọc lệch hoặc răng không mọc ra được thì sẽ đau."

Đường Trầm cau mày, thuận miệng quyết định: "Thế nhổ đi."

Diệp Trình không quá tán thành, "Bây giờ cậu còn trẻ, chưa thấy cần, nhưng sau này về già, răng khôn rất hữu dụng, có thể hỗ trợ cho răng giả, chia sẻ bớt lực nhai."

Đường Trầm nghe xong, khóe miệng không nhịn được giật giật: "Răng giả..." Hắn trừng mắt liếc người đối diện một cái, "Rốt cuộc anh có nhổ hay không?"

"Không nhổ." Diệp Trình từ chối thẳng thừng.

"Hừ, tạo công ăn việc làm cho anh anh còn không muốn?"

"Tôi là bác sĩ, phải đảm bảo cho cậu phương pháp xử lý tốt nhất, sao có thể tùy tiện nhổ một cái răng đang rất bình thường được?"

Đường Trầm sững sờ, hơi kinh ngạc vì sự thẳng thừng của y, còn có cảm giác quỷ dị ngoài ý muốn. Hắn buồn bực vò vò tóc, hừ lạnh: "... Tẻ nhạt, tôi đi tìm bác sĩ khác nhổ."

"Tùy cậu."

Đường Trầm nhíu mày: "Sao bây giờ không khuyên nhủ nữa?"

Diệp Trình mỉm cười, thản nhiên nói: "Đây là tự cậu chọn mà."

Tính cách mấy đứa nhỏ phản nghịch chính là cái kiểu anh bảo tôi đi hướng đông thì tôi phải đi hướng tây, nhất định phải làm trái lại với lời người ta mới chịu được.

Đường Trầm nghẹn họng, nâng chén trà lên uống một hớp, coi như ngầm cho phép Diệp Trình quyết định.

Diệp Trình mỉm cười: "Vậy chúng ta xử lý cái răng sâu trước nhé."

Lại phải nằm lên ghế nha khoa.

Chờ đến khi âm thanh rè rè của máy khoan ra khỏi miệng, sắc mặt Đường Trầm đã đen kịt. Sờ sờ trong miệng một chút, hắn nghiến răng siết chặt nắm tay, cả người không nhịn được run lên.

Động tác trên tay Diệp Trình ngừng lại, đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang ôn hòa nhìn hắn, lo lắng hỏi: "Đau lắm sao?"

Sâu sắc có cảm giác bị coi thường.

Gân xanh trên thái dương Đường Trầm nổi lên ầm ầm, hàm hồ hừ hừ hai tiếng: "Không đau!"

Hai mắt Diệp Trình cong lên, ôn nhu nói: "Sợ thì cứ nói, nhắm mắt lại đi."

Đường Trầm càng thêm khó chịu.

Người này đuôi mắt hơi cong lên, khoác lên mình lớp vỏ bọc ngụy trang bác sĩ đứng đắn cấm dục, nhưng bên trong tư liệu rõ ràng là hoàn toàn trái ngược, tính cách cực kỳ phúc hắc, trong đầu lúc nào cũng chỉ nhăm nhe tính kế người khác.

Hơn nữa, cái tên này nghe giọng thì dịu dàng thế, lúc chọc răng người ta lại không chút do dự. Cực! Kỳ! Tàn! Nhẫn!

Đường Trầm lông mày run lên, cực kỳ muốn đánh người.

Sau hai mươi phút, lần điều trị đầu tiên cuối cùng cũng kết thúc. Đường Trầm ngồi dậy súc miệng, nhăn mặt, rõ ràng vô cùng ghét bỏ.

Diệp Trình tháo găng tay và khẩu trang, cười nhẹ, nhìn qua có vẻ tâm tình rất tốt, còn không quên dặn dò, "Còn phải làm ba lần nữa, lần cuối cùng sẽ chính thức hàn, một tuần nữa nhớ quay lại đấy."

Đường Trầm không kiên nhẫn gật đầu, ý là nghe thấy rồi.

"Nếu răng khôn có vấn đề gì, cũng có thể đến tìm tôi để kiểm tra xem có mọc lệch không."

"... Biết rồi."

"Phải rồi, tên cậu là gì? Điền thông tin để tôi còn ghi lại quá trình điều trị."

Đường Trầm nhận lấy, cúi đầu viết rất nhanh rồi ném trả cho Diệp Trình. Y cúi đầu nhìn, ngòi bút phóng khoáng tùy tiện, có hơi ẩu, quả nhiên là chữ cũng như người.

"Hai mươi lăm tuổi?" Diệp Trình kinh ngạc.

Đường Trầm lập tức trừng mắt.

Diệp Trình lắc đầu, "Không có gì, chỉ là tôi hơi bất ngờ thôi, nhìn không giống."

"Anh có ý gì?!"

"Ừm... mặt của cậu so với tuổi tương đối non. Tôi đây là nói theo nghĩa tốt." Diệp Trình còn cố ý bỏ thêm một câu.

Người nào đó rất ghét bỏ mà hừ hừ hai tiếng.

"Người trưởng thành thường sẽ không lo lắng chuyện bản thân nhìn trẻ hơn tuổi."

Chiêu khích tướng này lúc nào cũng có hiệu quả, ít nhất thì Đường Trầm không tiếp tục xoắn xuýt chuyện mặt mình non hay không non nữa, chỉ hỏi ngược lại —— "Phí điều trị hết bao nhiêu?"

Diệp Trình mỉm cười: "Lần cuối cùng hàn răng xong sẽ thu một lượt. Không cần lo lắng, tôi thu phí rất hợp lý, không chênh mấy so với bệnh viện đâu."

Đường Trầm thuận miệng đáp một tiếng, phất tay quay người đi thẳng.

Hắn duỗi chân ngồi vào ghế lái, không khởi động xe ngay mà đặt tay lên vô lăng gõ gõ, suy nghĩ một lúc, lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại, cùng người ở đầu kia nói mấy phút.

Đường Trầm sử dụng quan hệ để Lý Du được thăng chức, một khi bận bịu với công việc, Lý Du sẽ không có thời gian để bị lôi đi bar này nọ nữa. Nguyên chủ vì muốn có được hảo cảm của Lý Du mới cố ý tạo phiền phức để ra mặt anh hùng cứu mỹ nam. Nhưng Đường Trầm không có suy nghĩ này, so ra thì hắn là thật lòng muốn đối xử tốt với Lý Du. Thứ như tình cảm, nếu không xử lý tốt, sẽ để lại phiền phức không nhỏ đâu.

Lý Du có lẽ cũng đoán ra được gì đó, ngay hôm sau đã gọi điện lại, muốn mời mời hắn ăn cơm. Đường Trầm không nghĩ ra được lý do nào để từ chối, thẳng thắn đồng ý luôn.

Đến chỗ hẹn, hắn rất dễ dàng nhận ra Lý Du dù hai chưa từng chính thức gặp mặt lần nào. Tướng mạo người này mặc dù không xuất sắc, nhưng lại có một loại khí chất ấm áp dịu dàng, như cơn mưa phùn mát mẻ ngày hè, chỉ nhìn thôi tâm tình cũng đã thoải mái.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí nói chung khá vui vẻ. Đường Trầm không thể không thừa nhận, đối phương là một người rất được, tính nết ôn hòa chu đáo, rất quan tâm đến cảm thụ của người khác, bất cứ một người bình thường nào cũng dễ dàng sinh ra hảo cảm, càng đừng nói đến nguyên chủ vốn là thành phần phản nghịch khuyết thiếu tình thương.

Ăn cơm xong, hai người đều đứng lên, cũng chính vào lúc này, Đường Trầm mới phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Ban nãy lúc ngồi ăn, Lý Du đang ngồi nên hắn không để ý, bây giờ đứng cạnh nhau... Mẹ ơi hắn còn thấp hơn Lý Du mấy centimet!

Chẳng tránh sao nguyên chủ lại có một cái tủ giày to như thế, mà bên trong đa phần lại toàn là giày có độn. Uổng công hắn còn tưởng nguyên chủ chỉ đơn giản là muốn trông cao hơn, hóa ra là vì còn thấp hơn cả người mình thích... Má nó sao lại vừa muốn khóc vừa buồn cười thế này...

Vì hôm nay đi đua xe, Đường Trầm đi một đôi giày thể thao rất thoải mái, không đi giày tăng chiều cao.

Vừa nghĩ đến vấn đề này, sắc mặt hắn lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.

Lý Du phát hiện hắn không ổn, nghiêng đầu quan tâm hỏi: "Làm sao thế? Trong người không thoải mái à?"

Đường Trầm mím môi, tỏ ra bình tĩnh phất tay, "Không có gì, tôi có việc phải đi trước."

"Được rồi, nhớ chú ý thân thể nhé."

"... Biết rồi!"

___________

Chú thích:

[1] Gương dùng trong khám chữa răng: được dùng để phản chiếu ánh sáng đến răng, soi rõ những nơi mắt không thấy được, giữ môi, má, lưỡi bệnh nhân xa nơi điều trị. Gương nha khoa có 2 loại: loại gương phẳng và loại gương lõm. Loại lõm có tính phóng đại làm ảnh to hơn.

[2] Thám trâm: Thường dùng để khám, phát hiện lỗ sâu. Có 3 loại : Số 17 có móc nhỏ, để tìm lỗ sâu ở mặt bên; Số 6 : dùng tìm lỗ sâu ở mặt nhai, trong, ngoài; Số 23 : công dụng như số 6 [nếu ngắn], tìm lối vào ống tủy [nếu dài].

Video liên quan

Chủ Đề