Bản ký sự trúc mã review năm 2024

‘Sự khống chế ôn nhu’ là một bộ truyện đam mỹ đô thị, thuộc thể loại ngược luyến tình thâm, cường thủ hào đoạt.

Nhân vật chính thụ Tạ Tuy là thiên chi kiêu tử, gia thế hiển hách, thanh lãnh cấm dục, hấp dẫn một đám người (bệnh thần kinh) theo đuổi. Từ học trưởng ôn nhu đến giám đốc cố chấp, tới đối thủ một mất một còn ngạo kiều, những người này đều là sếp sòng tối cao hô phong hoán vũ trong từng lĩnh vực, lại đều vì hắn mà điên cuồng.

Sau khi vượt qua một loạt quá trình ngược tâm ngược thân, ba người quyết định liên thủ lật đổ Tạ gia, giam cầm Tạ Tuy, đập nát tự tôn của hắn, biến hắn thành sủng vật chỉ có thể dựa vào mình.

Lúc một nhóm độc giả gào thét “Oa oa oa, thiệt cảm động~” thì –

Tống Dụ giận điên lên, không muốn đọc cái truyện làm cay con mắt này nữa, mắng một câu “Ngớ ngẩn”, lập tức tắt máy.

Kết quả, vừa tỉnh dậy, cậu đã xuyên không.

Xuyên thành tam thiếu gia Tống gia, thanh mai trúc mã của Tạ Tuy, nhân vật trong sách sẽ chết vì bệnh tật dưới vài nét bút của tác giả.

Tống Dụ rất khổ sở, đồng thời trong lòng cũng làm ra quyết định – ba cái tên khốn nạn óc chó kia, đừng hòng tới gần tiểu trúc mã của cậu!

Tạ Tuy trời sinh tính tình lãnh đạm, sống hai đời đều chưa từng thử qua cảm giác yêu một người, cũng chưa từng có cảm giác được người khác bảo vệ.

Sau khi nắm giữ được ba nhà hào môn, đâm kẻ thù, hắn trọng sinh về thời mười lăm tuổi, giấu trong lòng sự thô bạo cùng âm lãnh, ngụy trang ra bộ dáng thiếu niên ôn nhu thanh nhuận của mình.

Mọi thứ đều giống như trước đây, riêng chỉ có cậu trúc mã nho nhỏ ở kiếp trước chỉ là một ký ức xám xịt mờ nhạt, nhưng lần này lại đặc biệt không như cũ.

Như một làn gió mùa xuân thổi qua mặt đất băng giá, có một người ở trong vực sâu siết chặt bàn tay dính đầy máu tươi của hắn.

Tống Dụ như đang phát tiết mà xé bức thư thông báo kia, tức giận: “Cậu không cần phải để ý những người kia, đừng tin lời ngon tiếng ngọt của bọn họ. Bọn họ chính là đám cặn bã, chữ ‘thích’ của bọn họ không đáng giá, cậu không được thích bọn họ, được không?”

Tạ Tuy chăm chú nhìn cậu thật lâu, cười: “Được, tớ không thích bọn họ.”

Tôi chỉ thích em

————————————

Theo bản thân mình thấy thì văn tác giả viết vô cùng lôi cuốn , có những cái bí ẩn và khúc mắc được tác giả tháo mở và giải quyết rất dễ hiểu và thấu tình đạt lý .

Mình cực kì thích cách xây dựng tính cách nhân vật Tống Dụ của tác giả . Vì sự đồng cảm và thương sót, nên đối với cậu ấy Tạ Tuy vô cùng yếu đuối và thiếu thốn yêu thương. Vậy nên Tống Dụ vẫn luôn rất dung túng, tốt bụng khi bên cạnh Tạ Tuy.

Tống Dụ tuy là một người lương thiện nhưng mỗi khi đến cảnh đánh nhau với đám côn đồn khiến mình đọc vô cùng đã mắt. Là một người tốt bụng, lương thiện nhưng chỉ với duy nhất Tạ Tuy. Thật ra Tống Dụ đối với mọi người vẫn rất sảng khoái, mỗi người sẽ nhận được cách cư xử khác nhau từ cậu ấy.

Tống Dụ chính là một người đến bên Tạ Tuy, đến bên lúc mà đáng lẽ sẽ khiến Tạ Tuy đau khổ và tuyệt vọng. Cậu ấy nắm lấy tay Tạ Tuy, mang Tạ Tuy đến với bình yên , đến với ánh sáng.

Về phần Tạ Tuy, tác giả xây dựng tính cách là một người lạnh lùng, mưu mô sau những biến cố, đau khổ ở kiếp trước. Tưởng rằng nếu như Tạ Tuy được xây dựng như thế thì mạch truyện sẽ đầy những mưu đồ, tính toán và mình thấy sẽ hơi nhạt nhưng khiến mình đặc biệt thích đó chính là khi bên cạnh Tống Dụ, Tạ Tuy vô cùng nhẹ nhàng và kiên nhẫn với cậu ấy.

Khi hai người cạnh nhau thì yên tâm đi , mình bảo đảm với bạn, bạn sẽ no vì được ăn cơm…..

Có thêm một việc mình cũng thấy khá đáng yêu đó chính là nhận vật phụ Mã Tiểu Đinh. Mình không thể chịu nổi trước sự dễ thương và hài hước của Tiểu Đinh. Tiểu Đinh là một cây hài và mình thấy ẻm như một trong những điểm nhấn khiến truyện thú vị hơn. Ẻm rất ngây ngô và đáng yêu, ẻm là một người yêu văn học nhưng lại được làm cán bộ môn toán vì vậy nên ẻm đã crush cán bộ văn học……

Trích ” Xuyên việt thành trúc mã phối hôi của vạn nhân mê ” :

– ” Cậu đến bên cạnh tôi, là độc nhất vô nhị, bất cứ nhãn mác gì của thế tục đều không thể che đậy đi sự độc nhất vô nhị ấy. Gia thế, ngoại hình đều không thể. Cậu chỉ là cậu, Tống Dụ.

Câu chuyện Trúc Mã Nhà Tôi đơn giản, nhẹ nhàng, ấm áp nhưng cũng rất cảm động. Điều mình rất thích ở truyện là cách nam chính Mễ Tu luôn ở bên cạnh bảo vệ Tiêu Quý. Anh là người ngỏ lời quen cô trước, nhưng không phải vì thích cô. Là thanh mai trúc mã của


Thể loại: Hiện đại, sủng, thanh mai trúc mã, HE. Tình trạng: Edit hoàn Review bởi: Quỳnh Như - facebook.com/hoinhieuchu Chỉnh ảnh: Jas


Một câu chuyện đơn giản, nhẹ nhàng, ấm áp nhưng cũng rất cảm động. Điều mình rất thích ở truyện là cách nam chính Mễ Tu luôn ở bên cạnh bảo vệ Tiêu Quý. Anh là người ngỏ lời quen cô trước, nhưng không phải vì thích cô. Là thanh mai trúc mã của cô mấy năm ròng, anh chỉ không nỡ nhìn thấy cô hư hỏng, không muốn cô vì đau khổ mà tự huỷ hoại bản thân mình. Vì thế, anh dùng chính bản thân mình để kéo cô lại - để anh trở thành lí do duy nhất cho cô tiếp tục sống. May thay, quyết định đó của anh không chỉ mang cô trở về thế giới có ánh mặt trời, nó còn giúp anh tìm được người bạn đời sẽ cùng anh bước hết quãng đời còn lại.

Khi Tiêu Quý không ngoài ý muốn thi trượt Đại học B. Anh khuyên cô cố gắng, cố gắng một lần vì tương lai của họ. Quả thật, năm sau, cô đã có thể cùng anh sánh vai tại giảng đường Đại học. Anh nói: "Để cô vì tương lai của bọn họ mà cố gắng lúc này đây, chỉ cần lúc này, tất cả năm tháng còn lại hãy để anh cố gắng." Anh hứa, và anh đã làm được.

Giữa họ không chỉ có tình yêu sâu đậm, còn có mối liên kết sâu sắc của gia đình và người thân. Tiêu Quý là một cô gái không may mắn. Năm mười ba tuổi, cô mất cha, mẹ bỏ rơi cô theo người đàn ông khác. Đã từng là thiên kim tiểu thư, một nhà ba người vui vẻ đầm ấm, bỗng chốc tất cả như vỡ nát. Cô không còn gì cả. Một đứa trẻ ngay cả mẹ ruột mình cũng bỏ, thì còn ai cần cô nữa chứ. Và thế là như bao đứa trẻ khao khát tình yêu, cô hư hỏng, cô cúp học, cô nhuộm tóc mình như bảng màu, cô đánh nhau, cô làm tất cả mọi việc mà một Tiêu Quý lúc trước nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến. Cô chỉ muốn ai đó chú ý đến mình. Cô không muốn sống trong cái cảm giác bị quạnh quẽ. Cô sợ bị quên lãng. Nhưng Mễ Tu không bỏ rơi cô. Anh cho cô biết cô không phải là đứa trẻ không ai cần. Anh cho cô lí do để cố gắng. Anh cho cô hơi ấm tình thân đã lâu cô khao khát.

Cô lạc lối, anh dẫn đường.

Vì Mễ Tu nhà chúng ta rất đẹp trai, rất ưu tú, nên những kẻ muốn làm tiểu tam cũng rất nhiều. Nhưng từ đầu đến cuối Mễ Tu ngó cũng không thèm ngó tới. Trong mắt anh chỉ có Tiểu Quý. Đây cũng là một điểm mà mình rất thích ở truyện. Không có tiểu tam, không cẩu huyết thì rất nhàm chán. Nhưng cứ lòng vòng hiểu lầm rồi hờn mát, cũng chẳng khiến truyện hay ho hơn. Nhưng 'Trúc mã nhà tôi' đưa ra tình huống, rồi lại giải quyết tình huống một cách hết sức chuẩn. Mình ghét nhất là nam dây dưa - nữ bánh bèo. Thế nên càng đọc thì lại càng yêu hai nhân vật chính, yêu cái cách họ thẳng thắn với nhau để giải quyết mọi vấn đề, không thể chê vào đâu được!

Một khía cạnh khác rất cảm động trong câu chuyện là tình cảm gia đình, cụ thể là tình phụ tử, mẫu tử của gia đình Tiêu Quý. Mình sẽ không nói chi tiết về cha Tiêu Quý, để các bạn đọc và cảm nhận theo cách riêng. Còn về mẹ Tiêu Quý, tuy ban đầu rất ghét bà, ghét bà vì bà là người mẹ không đủ tư cách. Bà bỏ đi trong lúc cô con gái mới 13 tuổi đang trong hoàn cảnh tuyệt vọng. Bà chăm sóc con gái người ta như con gái ruột, trong khi bà đã làm được bao nhiêu cho Tiêu Quý? Nhìn thấy bà bị Tiêu Quý đối xử lạnh nhạt, mình rất hả hê. Đáng đời! Nhưng càng về sau, mình lại càng cảm thấy bà đáng thương. Mình dần tha thứ cho sai lầm của bà. Rồi lại dần dần mong cho Tiêu Quý có thể chấp nhận bà. Vì cả hai đều xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Tiêu Quý cần tình thương của người thân. Bà cần bù đắp lại cho Tiêu Quý khoảng thời gian bất hạnh kia, với tư cách một người mẹ. Vết sẹo tuy sâu, nhưng chỉ cần có tình thương vun vén, nó sẽ mau chóng lành lại.

Có thể nói đây là bộ thanh mai trúc mã mà mình yêu thích nhất kể từ khi mình bắt đầu đọc ngôn tình. Các bạn hãy đọc thử và cảm nhận cái hay của nó nhé!!


Thể loại: Hiện đại, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, nữ cường, nam dịu dàng, hài hước, sủng, ngọt ngào, HE Độ dài: 76 chương Tình trạng: Hoàn

***

Năm 6 tuổi, Tiêu Quý lần đầu gặp Mễ Tu, mềm mịn, trắng ngần còn giống búp bê hơn cả cô. Cô bé nhỏ Tiêu Quý đã xúc động đến nỗi rút luôn cây kẹo mình ngậm trong miệng đang còn mang theo nước miếng trong suốt ra cho cậu bé xinh xắn kia.

Năm mười tuổi, Tiêu Quý phải theo gia đình chuyển nhà đi chỗ khác, trước khi đi, cô không quên sang chào Mễ Tu rồi thản nhiên khóc huhu trước cửa nhà anh, hại Mễ Tu phải luống cuống dỗ dành. Cô bé Tiêu Quý xấu xa còn nhân cơ hội lúc người ta khó khăn mà tranh thủ hôn “đánh dấu” Mễ Tu một cái rồi trịnh trọng tuyên bố cậu là của mình.

Năm mười ba tuổi, nhà Tiêu Quý xảy ra truyện, cô bắt đầu bước vào thời kì nổi loạn, nhuộm tóc rồi còn trốn học đi đánh nhau. Mẹ Mễ Tu vì rất thích cô bé, không nỡ để Tiêu Quý trở nên hư hỏng như thế, nên đã nghĩ ra một cách là để cậu bé Mễ Tu vô tội đi tỏ tình với cô. Vì bà biết, Tiêu Quý rất nghe lời con trai mình và thật may mắn, bà đã thành công đưa cô bé về với cuộc sống bình thường.

Năm mười lăm tuổi, dù không thi trung học với Mễ Tu nhưng cuộc sống của Tiêu Quý vẫn rất phấn khích. Ăn cơm, ngủ và đến trường tìm Mễ Tu. Cuối tuần, cô hay đạp xe đến nhà anh làm bài tập, còn không quên nhắc nhở về trách nhiệm phải trốn tránh các bạn nữ có ý định xấu với anh .

Năm Tiêu Quý mười bảy tuổi, Mễ Tu đã chạy đến chỗ cô làm thêm, họ đã có với nhau nụ hôn đầu tiên của một cặp đôi thực sự. Anh còn nói với cô, mỗi ngày đều phải cố gắng hướng về phía trước và cùng anh thi lên đại học B. Tiêu Quý đáng thương, miệng thì hứa mà lòng thì vẫn gào to, chỗ đó thực sự là với không tới mà.

Năm Tiêu Quý mười tám tuổi, Mễ Tu thi đậu đại học B, còn Tiêu Quý thì rớt thậm chí còn cách xa điểm chuẩn những hai mươi mấy điểm. Anh đã ôm lấy cô và nói, không sao, anh sẽ ở đại học B chờ. Và đúng hẹn, năm hai mươi tuổi, Tiêu Quý đã thi đậu vào đại học B, đến bên cạnh Mễ Tu. Cũng từ đây, những tháng ngày hạnh phúc của họ chính thức bắt đầu.

Truyện được viết vào thời điểm khi họ học đại học. Những tháng ngày cùng nhau học tập, có những người bạn mới và cùng nhau trải qua cuộc sống sinh viên muôn màu muôn vẻ. Cuộc sống cứ vậy, vui vẻ êm đềm, Tiêu Quý sống rất thoải mái bên nhóm bạn thân và dưới sự chở che ngọt ngào của Mễ Tu cho đến khi mẹ cô quay về, người phụ nữ mà trong thời gian gia đình Tiêu Quý khó khăn nhất đã bỏ đi theo người đàn ông khác. Cùng với sự trở về ấy, những kí ức năm xưa lại được gợi lên rõ ràng mang theo những cảm xúc nghẹn ngào... __________________

Tôi xin phép không đi quá sâu vào từng tình tiết câu chuyện. Bởi có lẽ nếu để các bạn tự khám phá sẽ hay hơn và không bị đứt mạch cảm xúc của truyện. Nhưng tôi chắc chắn, “Trúc mã nhà tôi” thực sự là một câu chuyện đáng đọc. Cốt truyện tuy khá giản dị nhưng lại không hề khiến người đọc hụt hẫng hay cảm thấy nhàm chán, đơn điệu.

Ấn tượng của nhân vật nữ chính Tiêu Quý trong tôi rực rỡ và tràn đầy sức sống như một bông hoa hướng dương nhỏ. Một cô gái tuy có hoàn cảnh sống khá khắc nghiệt nhưng rất lạc quan và mạnh mẽ. Dù cho nhận được rất nhiều sự quan tâm từ gia đình Mễ Tu, được anh chăm sóc, che chở và không hề yêu cầu cô làm bất cứ điều gì nhưng Tiêu Quý không vì thế mà ỷ lại hay trở nên dựa dẫm, phụ thuộc. Cô sống rất tự lập, vẫn chăm chỉ đi làm thêm để chia sẻ gánh nặng cùng Mễ Tu. Ở cô luôn toát ra rất nhiều năng lượng tích cực khiến mọi người xung quanh cảm thấy vô cùng thoải mái.

Còn Mễ Tu, anh tựa như ánh nắng ban mai trong cuộc đời Tiêu Quý. Từ nhỏ đã vậy và lớn lên cũng sẽ mãi mãi như thế. Anh luôn ở bên Tiêu Quý, quan tâm và bảo vệ cho cô chu toàn mà xuất phát từ những điều ấy là lòng yêu thương chân thành, không hề có gượng ép hay giả dối.

Anh không ngại với bạn bè khi bắt gặp cô ở chỗ làm thêm, anh chỉ lo lắng sợ cô làm nhiều quá sẽ mệt mỏi. Gần Mễ Tu, tôi luôn bắt gặp hình ảnh một Tiêu Quý vui vẻ, vô ưu vô lo. Đã có người nói với tôi, một người đàn ông tốt không nhất thiết phải là một người hoàn hảo, nhưng nhất định phải khiến người phụ nữ bên cạnh anh ta hạnh phúc. Và thật may mắn vì Tiêu Quý đã có một người đàn ông như thế bên đời mà còn thuộc quyền sở hữu của riêng cô.

Dù không có một tuổi thơ bên gia đình hoàn chỉnh thế nhưng bù lại cô có Mễ Tu. Anh như một dòng suối mát lành xoa dịu những tổn thương của Tiểu Quý, là cả khoảng trời xanh an nhiên trong cuộc đời cô, là nơi mà cô tìm về khi thấy mệt mỏi, đau lòng. Chính bàn tay anh đã dắt cô ra khỏi bóng tối trong tâm hồn. Những hành động của anh không chỉ khiến người ta thấy ấm áp mà còn khiến họ cảm nhận được sự tôn trọng.

Tôi cũng rất ấn tượng với nhóm bạn cùng phòng của Tiêu Quý. Đó là Mị Mị dịu dàng, có phần rụt rè nhưng những phút tức giận lên lại rất đáng sợ, là “con khỉ ” Hầu Tử ngốc nghếch, hài hước, có tính cách cực kì hợp với mẹ của Mễ Tu và Tiểu Mã Ca bá đạo, mãnh liệt. Chính nhóm bạn này đã tạo nên rất nhiều tình huống dở khóc dở cười trong truyện.

Bên cạnh đó cũng có một nhân vật rất quan trọng mà không thể không kể đến, đó là mẹ Mễ Tu. Tôi thực sự rất trân trọng tấm lòng của bà. Dù thấy Tiêu Quý hư hỏng, nổi loạn nhưng bà không những không hề kì thị cô mà ngược lại còn sẵn sàng đem cậu con trai bảo bối ra để đưa cô về cuộc sống bình thường. Lúc nhỏ, cũng là bà đã chăm sóc Tiêu Quý như chính con gái của mình, dắt cô đi mua sắm quần áo, cho cô tiền tiêu vặt, khiến cô luôn cảm thấy đầy đủ như các bạn đồng trang lứa. Có lẽ trong cuộc sống đầy rẫy toan tính, những điều mà bà dành cho Tiêu Quý càng trở nên vô cùng đáng quý.

Còn về người mẹ ruột của Tiêu Quý, tôi không có một chút xíu cảm giác tốt đẹp nào về bà, miệng thì luôn nói muốn lựa chọn ích kỉ một lần, nhưng lại không biết rằng, chính một lần ích kỉ của bà đã gây ra vô vàn hậu quả. Ba Tiêu Quý vì việc làm ăn không được thuận lợi lại vì vợ bỏ đi, suýt chút nữa đã lôi theo Tiêu Quý cùng chết, nhưng kết quả lại không đành lòng nên đưa cô đi bệnh viện, trên đường đi cũng vì cứu cô mà ông gặp tai nạn rồi mất.

Ngày đó cô bé Tiêu Quý cô đơn với nỗi sợ hãi trong bệnh viện, đã cầu xin mẹ đến một lần nhưng bà lại chọn cùng nhân tình ra nước ngoài. Đến khi quay về, dù cố ý hay vô tình nhưng những lần bà xuất hiện cùng con riêng của chồng mới là Lưu Cẩm Trúc đã khiến cho Tiêu Quý không khỏi nghĩ ngợi, đau lòng. Quá nhiều những lối lầm cho nên dù sau này bà có tỏ ra ăn năn, hối hận và tìm mọi cách để bù đắp cho cô, tôi cũng không tài nào thay đổi suy nghĩ tốt hơn về bà.

Truyện rất nhẹ nhàng, không có những hiểu lầm khiến người đọc phải ôm tim đau lòng, chỉ có mật đường ngọt ngào thôi. Tiểu tam, tiểu tứ cũng có nhưng đều bị Mễ Tu lánh xa ngay từ ban đầu. Tình yêu của Tiêu Quý và Mễ Tu được xây dựng trên niềm tin tưởng. Cả hai người cùng nỗ lực và luôn cố gắng thấu hiểu đối phương. Có lẽ vì thế, sau khi đọc hết bộ truyện này, người đọc dường như lại có thêm động lực tin tưởng vào tình yêu.

Văn phong mượt mà, lôi cuốn nhưng không quá phô trương, gượng gạo. Bên cạnh câu chuyện tình cảm của hai nhân vật chính, tác giả còn khéo léo lồng ghép vào đấy câu chuyện tình cảm đầy gian truân của cặp đôi phụ, Mị Mị và Du Phong khiến cho câu chuyện càng thêm hấp dẫn .

Truyện cũng góp phần truyền tải rất nhiều thông điệp nhân văn về tình cảm giữa người với người, giữa tình yêu đôi lứa, những cảm xúc về một thời sinh viên tất bật bên những mối quan hệ dần phức tạp lên cùng những thay đổi khiến chúng ta phải tự học cách để trưởng thành hơn. Tôi tin đây sẽ là một câu chuyện đáng đọc và đem lại cho các bạn nhiều tư vị cảm xúc mà chỉ có thể bắt gặp ở “Trúc mã nhà tôi”.